Chương 100: Liễu Kinh Sơn
Liễu Mộ Bạch hai mắt âm hàn cũng bị Mục Trần phát hiện, mắt hắn cũng nheo lại đối thị với Liễu Mộ Bạch, không chịu thua tỏa ra cái lạnh bức người.
Mặc xác Liễu vực các ngươi có mưu đồ gì, nếu muốn động chạm tới Mục vực bọn ta, lẽ nào sẽ để cho các ngươi toại nguyện?
Liễu Mộ Bạch dường như cũng hiểu ra ý tứ trong ánh mắt của Mục Trần, khóe miệng cười càng sâu.
Bằng ngươi? Đầu óc ngươi đang tính cái gì vậy, ta thật muốn đợi xem một lát nữa bộ dáng thê thảm của cho con các ngươi có thể thảm hại đến mức nào.
Trong đại điện, mọi người nhìn thấy Liễu Kình Thiên lộ diện, cũng vội vã chào hỏi. Tuy Bắc Linh cảnh phân ra chín địa vực, nhưng không ai không biết Liễu vực là thế lực có nội tình hùng hậu nhất, luận về chiến lực, chắc chắn vẫn ở vị trí đệ nhất.
Mục Phong cũng nhìn Liễu Kình Thiên mà cười nhạt, chắp tay chào, gương mặt không biết vui buồn giận dữ thế nào.
- Ha ha, Mục Phong vực chủ cũng tới rồi sao? Thật là vất vả.
Liễu Kình Thiên cũng tỏ vẻ khách sáo hiền lành cười chào Mục Phong, dường như những đối chọi giao phong trước kia hoàn toàn không ảnh hưởng gì.
- Đại hội cửu vực do chính chúng ta tán thành lập ra, Liễu vực đã có lời mời tự nhiên ta phải tới thôi.
Mục Phong cười nói.
Liễu Kình Thiên cười tủm tỉm gật gù.
Trong đại điện, những vực chủ khác nhìn thấy thái độ giữa hai người thì cũng hơi quái đản. Bắc Linh cảnh này ai mà không biết Mục vực với Liễu vực là tử địch, đều hăm he năm lần bảy lượt tiêu diệt đối thủ, thế mà cái bộ dạng trước mặt còn ra vẻ như thế thật khiến người ta cười không ra tiếng.
Thế nhưng, qua đó họ càng cảm thất bất an khi Liễu Kình Thiên biểu hiện như thế này, rất không bình thường.
- Ha ha, Liễu vực chủ, không biết lần này đột nhiên lại tổ chức đại hội cửu vực, mời tất cả bọn ta đến là vì đại sự gì chăng?
Đường Sơn cười cười cất tiếng hỏi.
Không khí trong đại điện vì câu hỏi đầy hàm ý kia mà trở nên yên tĩnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về vị trí chủ tọa. Vấn đề Đường Sơn muốn biết hẳn nhiên cũng là điều mọi người muốn biết.
Liễu Kình Thiên nhìn những ánh mắt khẩn trương phóng tới, chỉ mỉm cười, bàn tay vỗ vỗ lên thành ghế, tỏ ra không có gì quan trọng:
- Kỳ thật cũng không có cái đại sự gì, chỉ là có một đề nghị muốn trưng cầu ý kiến của mọi người.
- Hả? Đề nghị gì?
Đường Sơn cười hỏi.
Liễu Kình Thiên đáp lời:
- Mọi người hẳn cũng biết, trong Bách Linh thiên thì Bắc Linh cảnh chúng ta chỉ là một cảnh có thực lực yếu nhược mà thôi, khiến cho lời nói của chúng ta cũng không có trọng lượng bao nhiêu. Nếu một ngày kia những cảnh khác bốn phía xâm lăng, e rằng Bắc Linh cảnh căn bản không có lực chống cự, đành phải hai tay dâng lên cơ nghiệp dốc sức xây dựng bao năm qua.
Đại điện vẫn yên tĩnh, nhiều ánh mắt lóe sáng, nhưng không ai lên tiếng, có lẽ cũng chưa ai rõ lắm Liễu Kình Thiên đang muốn làm gì.
- Hà hà, Liễu vực chủ có lẽ lo lắng quá nhiều chăng? Bắc Linh cảnh chúng ta chỉ thuộc một khu vực hẻo lánh trong Bách Linh thiên, đối với những đại cảnh khác cũng chẳng có mấy ích lợi, ai lại hao phí quân lực mà kéo đến xâm phạm Bắc Linh cảnh chứ?
Đường Sơn cười nói như đùa.
- Nhưng lỡ như....
Liễu Kình Thiên tỏ vẻ hiền lành nói tiếp. Mục Phong liền ngắt lời:
- Liễu vực chủ có chuyện gì thì nói rõ đi, không cần phải co kéo.
Liễu Kình Thiên liếc sang Mục Phong, khẽ nhếch môi
- Kỳ thật ta nghĩ nói đơn giản Bắc Linh cảnh chúng ta sở dĩ không có địa vị gì ở Bách Linh thiên, chính là vì Bắc Linh cảnh năm bè bảy mảng, phân tranh không thống nhất. Nếu Bắc Linh cảnh có thể liên hợp tất cả thế lực lại ta nghĩ thực lực hiện tại ở Bách Linh thiên cũng có một phân lượng nhất định. Khi đó không chỉ không phải lo người ta tới xâm phạm, mà con có khả năng khuếch trương lãnh thổ, thu hoạch thêm nhiều tài nguyên. Đến lúc đó, Bách Linh thiên này, còn kẻ này dám coi khinh Bắc Linh cảnh?
Đại điện lặng ngắt đến mức con ruồi bay cũng nghe tiếng, không ít thủ lĩnh các thế lực tỏ vẻ chấn động.
Liễu Kình Thiên... đang muốn thống nhất tất cả các thế lực của Bắc Linh cảnh? Hắn điên rồi sao?
"Dã tậm thật to lớn!"
Mục Trần nghĩ trong lòng. Liễu Kình Thiên cảm thấy làm chủ một địa vực vẫn không đủ, mưu đồ muốn trở thành bá chủ Bắc Linh cảnh này sao chứ?
Mục Phong và những vực chủ khác vẫn trầm mặc tĩnh lặng như nước, những thủ lĩnh thế lực có danh tiếng khác cũng không mở miệng. Những người ở đây không ai không phải là tay lão luyện, sao có thể không nhận ra còn một vài thứ phía sau tấm màn che trong kế hoạch này của Liễu Kình Thiên chứ.
- Ha ha, không biết mọi người thấy đề nghị của ta thế nào? Nếu cảm thấy không ổn cứ nói ra, dù sao chúng ta đây cũng đều suy nghĩ cho tương lai phát triển của Bắc Linh cảnh mà.
Liễu Kình Thiên nhìn vào bầu không khí quỷ dị cũng không thèm để ý chút nào, chỉ cười nhạt.
- Mục Phong vực chủ, ngươi thấy sao?
Liễu Kình Thiên nhìn qua Mục Phong, cười hỏi.
Mục Phong chớp chớp mắt, bàn tay đặt lên cái bàn trước mặt, đạm nhạt cười nói:
- Không biết có cách thức nào để liên hợp lại đây? Liên hợp như thế hẳn sẽ cần một người chủ sự nắm toàn cục chứ nhỉ? Vị trí chủ sự đó, ai sẽ đảm đương?
Mục Phong có thể giao phong nhiều năm với Liễu Kình Thiên mà không rớt xuống hạ phong, dĩ nhiên cũng không phải là người đơn giản. Chỉ vài câu hỏi nhất thời đã khiến cho mấy người trong đại điện trở nên sắc sảo.
Những người được phép ngồi trên thạch tọa không ai không phải thủ lĩnh một địa bàn. Nếu liên hợp lại, chẳng phải là nâng một kẻ làm đầu cưỡi cổ họ sao? Có câu: thà làm đầu gà hơn làm đuôi phượng. Bọn họ chẳng ai muốn từ lão đại lại biến thành lão nhị, thậm chí lão tam, lão tứ, v..v....
- Liên hợp cũng đơn giản, chúng ta thành lập một liên minh Bắc Linh, công thủ đồng tâm. Về phần vị trí minh chủ, ta cảm thấy Mục Phong vực chủ rất thích hợp.
Liễu Kình Thiên mỉm cười nói.
Bất giác không ít ánh mắt đều dời sang Mục Phong, nhưng thần sắc của lão vẫn bất động, trong lòng giật mình nhưng nụ cười vẫn trên môi, lắc đầu:
- Ta tự biết bản lĩnh của mình, vĩ trí minh chủ ta không đủ năng lực ngồi.
Liễu Tông vẫn đứng sau Liễu Kình Thiên đột nhiên đưa mắt nhìn về một gã thủ lĩnh thế lực nào đó đứng bên dưới, bất chợt tên kia đứng dậy, cười nói:
- Ta cảm thấy phương pháp liên hợp của Liễu vực chủ rất thú vị, Bạch Mã bang chúng ta tán thành, về phần minh chủ liên minh, ta cho rằng Liễu vực chủ cực kỳ thích hợp, dù sao thực lực của Liễu vực các vị đang ngồi đây đều rõ ràng. Hơn nữa bản thân hắn cũng khiến người khác tín phục, mọi người cảm thấy thế nào?
Mục Phong cười khẩy, hơi nhắm mắt lại.
Bảy vị vực chủ kia cũng dời mắt nhìn nơi khác, im lặng kéo dài thời gian. Tuy nói Liễu vực có nội tình hùng hậu nhất Bắc Linh cảnh, nhưng độ mạnh mẽ vẫn chưa đủ áp chế hết thảy mọi người, do đó nếu muốn bọn họ công nhận Liễu Kình Thiên là minh chủ, hẳn nhiên là chuyện khó có khả năng.
Liễu Kình Thiên thấy tám vị vực chủ không ai ủng hộ, mặt cười tiêu tan, thản nhiên nói:
- Có phải chư vị cho rằng Liễu vực ta cũng không đủ uy vọng?
- Liễu vực chủ, xưa nay Liệt Viêm ta kính nể ngươi, bất quá Liệt vực nhiều năm do ta dốc sức xây dựng, nên việc liên hợp này ta không có hứng thú quá lớn, thành ra việc Liễu vực chủ cố ý thành lập liên minh, Liệt Viêm không phụng bồi, cáo từ.
Giữa đại điện, một trung niên tóc đỏ như lửa đứng thẳng lên, ôm quyền trầm giọng trả lời Liễu Kình Thiên.
- Liệt Viêm, ngươi dám bất kính với Liễu vực ta?
Liễu Minh lập tức quát to.
- Hừ, ta tuy rằng khách khí với các ngươi, nhưng cũng đừng nghĩ Liệt vực e sợ các ngươi!
Liệt Viêm vốn tính tình nóng nảy, vừa nghe Liễu Minh xấc láo mấy tiếng, liền trở mặt giận dữ, không nhiều lời vô nghĩa liền vung tay dẫn người hướng ra ngoài rời khỏi đại điện.
Mọi người thấy thế cũng khe khẽ bàn tán, có Liệt Viêm dẫn đầu, e rằng tính toán của Liễu Kình Thiên sẽ vô ích thôi.
Mục Trần liếc nhìn Liễu Kình Thiên, phát hiện hắn ta vậy mà vẫn tươi cười thản nhiên, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Liệt Viêm lại lạnh lẽo như độc xà.
- Liệt Viêm, đừng trách ta không nói trước, rời khỏi nơi này, ngươi sẽ không còn cơ hội.
Liễu Kình Thiên thong dong sửa sửa tay áo, bình thản nói chuyện.
- Ha ha, Liễu Kình Thiên, đúng là ta có chút kiêng dè với ngươi, nhưng mấy lời đó ngươi vẫn không đủ tư cách nói với ta!
Liệt Viêm khinh thường bước tiếp. Hắn là cường giả Thần Phách cảnh trung kỳ, tuy yếu hơn Liễu Kình Thiên một chút, nhưng nếu tên kia muốn áp chế hắn, quả thực chỉ là trò cười.
Vừa cười vừa bước đi, Liệt Viêm dần tiến ra khỏi thạch điện.
"Ầm!"
Bất quá ngay khi Liệt Viêm bước tới, một tiếng nổ mãnh liệt từ cổng lớn vang vọng. Ngay sau đó mọi người nhìn thấy một cái bóng bay ngược vào, chấn gãy những cột đá trang trí được xây dựng trong điện, nện xuống thềm đá giữa đại điện.
"Hự!."
Bóng người kia rơi xuống, hộc máu, gương mặt cực kỳ kinh hãi bàng hoàng.
Đại điện cũng đột ngột rối loạn, những cặp mắt hoảng sợ nhìn Liệt Viêm đang chật vậy lăn lê trên sàn. Nói thế nào hắn cũng là cường giả Thần Phách cảnh trung kỳ, vậy mà chỉ một kích đã bị đánh trọng thương thành như vậy?
Mục Phong và Mục Trần cũng cùng lúc trợn mắt, gắt gao nhìn ra cổng điện, cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt.
Liễu Kình Thiên vẫn thờ ơ như trước, khóe miệng tỏ rõ sự trào phúng.
Tiếng bước chân sột soạt từ bên ngoài truyền vào, bất chợt làm cho đại điện yên tĩnh trở lại, mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn ra đó.
Một bóng người già nua chậm rãi xuất hiện, mặc áo bào màu tro, gương mặt cằn cỗi, hốc mắt hõm sâu như một cací xác khô.
Lão nhân áo tro đứng yên lặng vững vàng ở cổng lớn, ánh mắt mờ đục nhìn qua đánh giá mọi người, bàn tay trong áo bàn đột ngột thò ra, ho nhẹ vài tiếng, cất giọng khàn khàn:
- Hôm nay không được lão phu cho phép, nếu ai muốn rời khỏi thì...
Lão nhân áo tro cất bước, thân thể lưng còng nhưng ẩn chứa một cỗ lực lượng mạnh mẽ hơn xa cường giả Thần Phách cảnh, uy áp linh lực như bão lớn cuồng ngạo quét ra.
Những người đứng gần có thực lực yếu không thể chịu nổi uy áp linh lực đó, thân hình chật vật bị bức lui.
-... CHẾT!
Lão phun ra một chữ, uy áp linh lực dữ dội hoàn toàn bùng nổ, sàn đá cũng xuất hiện những vết nứt lan tràn như mạng nhện.
Bên ngoài đại điện cuồng phong gào thét, mây đen hội tụ, thiên địa linh khí như đang bạo động cuồng loạn.
Sắc mặt mọi người trong điện nhất tề kịch biến.
Mục Phong nắm chặt thành ghế, răng nghiến chặt, những tiếng ken két do hai hàm răng cà vào nhau bật ra ngoài.
- Liễu Kinh Sơn... Tam Thiên cảnh!