Chương 14: Kết thúc – Đàn ông mệnh khổ
Về đến nhà, Lam Bách khoá chặt cửa phòng mình, còn kéo bàn làm việc trụ ngay ở cửa cho vững, thể hiện công khai quyết tâm phòng chống giặc ngoại xâm!
Cậu nhớ lại hai ngày trước, sau khi kết thúc năm ngày trong lần đầu ra ngoài công tác của mình. Đêm đó, cậu vòi Tiếu Thiên đãi cậu đi ăn tiệc hải sản. Mà kết quả của việc ăn no vỡ bụng là cậu bị đau bụng cả đêm, bị ép từ bỏ kế hoạch dạo chơi thành phố H mà về nhà.
Nhưng tệ nhất chính là, cậu bị Tiếu Thiên cưỡng gian!
Bộ hắn bị thần kinh hả? Hắn còn hùng hồn bảo rằng cậu đã đồng ý nữa chứ. Thì đúng là cậu có nói sẽ làm bạn gái của hắn. Nhưng chỉ là làm bạn thôi! Vậy mà hắn lại bảo bạn gái dùng để “làm” nữa chứ. Ai quy định làm bạn gái thì phải lên giường hả? Cậu chỉ đơn giản là muốn tận hưởng những đặc quyền khi làm bạn gái thôi. Đúng thế! Nói cách khác, cậu chỉ hưởng thụ quyền lợi, từ chối trả giá nghĩa vụ!
Lam Bách còn nghiêm túc suy xét xem có nên sử dụng khả năng ‘di chuyển trong nháy mắt’ đột nhiên xuất hiện trong cơ thể cậu để trốn khỏi tình huống xấu xí hai ngày nay hay không nữa. Nhưng rồi cậu lại sợ gặp phải triệu chứng bất ngờ nên ngẫm lại vẫn là quên đi, quyết định không dong dài với hắn nữa, bởi vì cậu đã bắt đầu thấy đói bụng rồi......
Ngay lúc cậu cầm lấy điện thoại nội bộ chuẩn bị đàm phán thì trên ban công truyền đến tiếng ca. Tập trung nhìn vào, cậu mới phát hiện cả người Tiếu Thiên đang dán trên cửa thuỷ tinh ban công, trong tay chính là...... đám tỏi mà cậu phải trồng đến oằn cả lưng mới khiến chúng nó sống được! Cậu quên mất, ban công của hai đứa tương thông với nhau mà!
“ch.ết tiệt, trả tỏi lại cho tớ!” Cậu mở toang cửa sổ sát đất trên ban công mà rống giận!
“Khônggg! Hôm nay tớ phải dùng nó để nấu ăn! Cậu có ngăn cản cũng vô ích thôi! Trừ phi cậu lại để cho tớ làm!” Tiếu Thiên giơ tỏi đọc tuyên ngôn cách mạng hùng hồn, bộ dáng khảng khái hy sinh vì nghĩa. Máu có thể chảy, đầu có thể rơi, nhưng tỏi không thể buông!
“Ầm”. Lam Bách đóng phăng cửa sổ lại.
Cậu nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm kết tinh từ tâm huyết của mình, thật muốn nhìn xem tên khốn Tiếu Thiên đó sẽ dùng tỏi yêu của cậu để nấu ra món gì. Dù sao chỉ cần hắn nấu ra đồ ăn thì cậu sẽ nuốt sạch ngay!
Lam Bách bi ai ngồi nhìn căn phòng thân thương, không khỏi cất giọng hát lên:
“Làm đàn ông thật cực khổ,
Từ nhỏ đã phải biết, có té ngã cũng không thể khóc.
Lớn lên bắt buộc phải giỏi Toán.
Khi đánh nhau với kẻ khác, ngàn vạn lần không thể nhận thua.
Thỉnh thoảng còn phải học hỏi Lôi Phong*, giúp người mù băng qua đường.
Phải tìm được việc có mức lương trên ba nghìn năm.
Trước mặt cấp trên không được ẩu tả.
Làm đàn ông thật cực khổ,
Đến tuổi liền phải cưới vợ ngay.
Cưới vợ rồi lại phải gửi ngân hàng mua biệt thự.
Vào mỗi độ mười lăm tháng tám,
Không thể quên dịp của cha mẹ mình,
Lại nhất định phải nhớ thêm mẹ vợ.
Đã làm trâu làm ngựa, còn phải nghe bà nói về chồng người khác.
Làm đàn ông thật cực khổ,
Cả đời đều phải bận rộn.
Vì hạnh phúc của cha mẹ, của vợ, của con cháu.
Chân bước không ngừng, cho đến ngày về với đất mẹ.
Làm nam nhân dù có cực khổ, nhưng cũng đừng bước đi một mình.
Làm nam nhân dù có cực khổ, nhưng cũng đừng bước đi một mình.”
(*Lôi Phong là một chiến sỹ cách mạng lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân, được phong làm biểu tượng anh hùng cho nhân dân noi theo.)
*Hoàn.*