Quyển 1 - Chương 57: Âm Tam là một cái tên rất hay
Tỉnh Cửu không nói ra phát hiện của mình với Triệu Tịch Nguyệt, nói: "Chỉ bằng một tiếng thở dài, không đủ để ngươi phải làm nhiều chuyện như vậy."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Lúc đầu ta cũng chỉ cho đó là ảo giác, nhưng sau này ngẫm lại thấy điều gì đó không đúng, kiếm tâm không yên, nửa năm sau, ta không nhịn được thông qua quan hệ trong nhà tr.a xét tr.a tên Minh Bộ đệ tử này, nghĩ thầm nếu như không có chuyện gì, sau này sẽ không nghĩ tới nữa."
Nhân tộc cùng Minh Bộ tạm thời ngưng chiến tới nay, song phương âm thầm có nhiều trao đổi, Triệu gia có địa vị khá cao tại Triều Ca thành, ở quân đội cũng có sức ảnh hưởng, quả thật là có cách thức để tr.a xét.
"Kết quả tr.a ra có vấn đề ư?" Tỉnh Cửu hỏi.
"Không phải tr.a ra vấn đề, mà là không tr.a ra được người này."
Triệu Tịch Nguyệt nhìn thi thể trong hố nói: "Minh Bộ tựa như chưa từng có sự tồn tại của kẻ này."
Tỉnh Cửu nói: "Hắn tên là gì?"
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ở trên tửu lâu, hắn từng nói tên của hắn, là Âm Tam."
Minh Bộ rất coi trọng việc hồn hỏa hồi hương, bất kỳ ai ch.ết bên ngoài cũng sẽ được cẩn thận ghi chép lên trên Minh Thư.
Nếu như ở trên Minh Thư không tìm được cái tên Âm Tam, chỉ có thể nói rõ đó là một cái tên giả, hoặc là ẩn giấu rất nhiều bí mật.
"Mạnh sư." Tỉnh Cửu bỗng nhiên nói.
Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc chốc lát, nói: "Đúng vậy, sau đó ta bắt đầu âm thầm tr.a xét Mạnh sư."
Mạnh sư là tiên sư giảng bài cho nàng ở ngoại môn, đối với nàng trông nom yêu thương vô cùng, giống như Lữ sư đối với Liễu Thập Tuế cùng Tỉnh Cửu vậy.
Hiện tại Mạnh sư đang bế quan tĩnh tu ở Thượng Đức phong, được sư trưởng ban thuốc, đang trùng kích vào Du Dã cảnh.
"Chỉ bằng công lao chăm lo cho ngươi, hắn cũng sẽ nhận được rất nhiều trọng thưởng."
"Đúng vậy, nên ta chỉ có thể hoài nghi Thượng Đức phong."
Tỉnh Cửu nhìn nàng một cái, nói: "Trừ hắn xuất thân Thượng Đức phong ra, còn có lý do nào khác sao?"
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Thanh Sơn Cửu Phong đều biết, kiếm luật sư bá không thích Cảnh Dương sư thúc tổ, quan hệ giữa hai người vẫn luôn không tốt."
Tỉnh Cửu không phát biểu ý kiến gì đối với điều này.
Triệu Tịch Nguyệt tiếp tục nói: "Từ đầu mối về Mạnh sư cùng Âm Tam, Quyển Liêm Nhân tr.a được trước lúc cấm ba nghìn dặm Bích Hồ phong thiếu mất hai cây lôi hồn mộc. Có trấn thủ tồn tại, hai cây lôi hồn mộc khẳng định không thể nào đưa ra ngoài Cửu Phong, vậy hôm nay nó ở nơi đâu? Lúc ta đang chuẩn bị tiếp tục điều tr.a chuyện này thì đã kinh động tới Bích Hồ phong, chuyện về sau ngươi cũng biết rồi."
Lôi hồn mộc là chí bảo của Bích Hồ phong, vô luận dùng để tu hành chí thượng kiếm đạo, hay là cảm ngộ thiên địa uy thế, đều có vô thượng công hiệu.
Nghe nói nếu như người tu đạo có thể vượt qua Thông Thiên cảnh, thậm chí có thể thông qua lôi hồn mộc dời hồn chuyển phách, giống như có thêm một lần sinh mệnh nữa.
Kỳ bảo như thế, tự nhiên sẽ bị Thanh Sơn Tông trọng điểm trông coi, lại vô cớ thiếu hai cây, nghĩ như thế nào cũng biết nơi này đã có vấn đề.
Tiền nhậm Bích Hồ phong chủ Lôi Phá Vân, bỗng nhiên tẩu hỏa nhập ma, sau đó bị Nguyên Kỵ Kình một kiếm đánh ch.ết ở sơn dã, có lẽ có liên quan đến chuyện này.
Tỉnh Cửu không quan tâm đến những chuyện này, chẳng qua chỉ nhìn Triệu Tịch Nguyệt.
Triệu Tịch Nguyệt không nói gì, từ chỗ Mạnh sư cùng Âm Tam nơi đó tìm được đầu mối gì, nhưng hắn biết, nếu như muốn mời được Quyển Liêm Nhân, tới tr.a sự vụ nội bộ thiên hạ đệ nhất kiếm tông như Thanh Sơn Tông, cần trả giá lớn đến cỡ nào, còn nghĩ những năm qua, tiểu cô nương này tu hành khó nhọc ở Kiếm Phong, chính là vì muốn lên Thần Mạt phong xem một chút...
Hắn bỗng nhiên đưa tay, vuốt vuốt đầu của nàng.
Triệu Tịch Nguyệt mở to hai mắt, nhìn hắn.
Tỉnh Cửu nhìn nàng bình tĩnh mà nghiêm túc nói: "Không cần tr.a chuyện này nữa."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Tại sao?"
Tỉnh Cửu ở trong lòng nói, bởi vì lo lắng ta sẽ không bảo vệ được ngươi.
Hắn lặng yên vận kiếm nguyên, thiết kiếm lấy tốc độ mắt thường không cách nào nhìn thấy chấn động lên, phát ra vù vù tương tự bầy ong.
Triệu Tịch Nguyệt vẻ mặt khẽ biến, chuẩn bị ngăn cản hắn, cũng đã không còn kịp nữa.
Mấy đóa kiếm hỏa theo thiết kiếm mà rơi, phiêu lên trên thi thể tên Minh Bộ đệ tử kia.
Thi thể mãnh liệt bốc cháy lên, chỉ trong nháy mắt, đã hóa thành một đoàn tro bụi.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn, muốn nhận được một lời giải thích.
Tỉnh Cửu không giải thích.
Triệu Tịch Nguyệt ngự kiếm mà lên, hóa thành một đạo lệ quang, biến mất trong bầu trời.
Tỉnh Cửu nhìn bầu trời, nghĩ thầm xem ra tiểu cô nương này đã thật sự tức giận a, lại để cho mình tự đi bộ trở về...
Theo lý mà nói, hắn hiện tại đã Thủ Nhất cảnh giới viên mãn, có thể tự nhiên ngự kiếm phi hành, nhưng chẳng biết tại sao, hắn chưa từng ngự kiếm mà bay.
Hắn liếc nhìn thiết kiếm, lắc đầu.
Sau đó, tầm mắt của hắn theo thiết kiếm, rơi vào phiến tro bụi nơi đáy hố.
"Âm Tam... Cái tên này không tồi."
...
...
Vân Tập trấn, trên tửu lâu, cạnh lan can, một nồi lẩu đang sôi.
Tỉnh Cửu ngồi bên cạnh bàn, nhìn chút ít nguyên liệu nấu ăn chìm nổi trong nồi lẩu, không có ý tứ giơ đũa.
Thân làm một người tu đạo, hắn không có quá nhiều dục vọng thế tục, đối với loại thức ăn ngon nguyên bản đến từ Ích Châu, thịnh hành khắp Minh Giới này cũng không có chút hứng thú gì.
Rất nhiều năm trước, có người từng nói với hắn, người tu đạo theo đuổi trường sinh, càng cần phải thấu hiểu sinh mệnh tươi đẹp thế nào, như thế mới giữ được động lực nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Hắn không hiểu rõ những lời này, tựa như không rõ câu nói không thể bước hai lần vào cùng một dòng sông.
Hiện tại, hắn rốt cuộc đã hiểu rõ ý tứ của người này, cũng hiểu đại khái cả câu chuyện.
Thịt vịt đã chìm đến đáy nồi, ch.ết đuối.
Hoa tiêu còn đang chìm nổi, không ngừng kêu cứu.
Mao đỗ cùng hoàng hầu như ẩn như hiện, không biết sinh tử.
"Dám dùng cái tên này quả thật rất tự tin, ch.ết giả thật quá mức thô lậu, bất quá ngươi cũng không ngờ tới việc ta có thể trở lại."
Tỉnh Cửu nhìn chỗ ngồi trống không đối diện nói: "Hy vọng có thể mau sớm gặp lại ngươi."
Nói xong câu đó, hắn đứng dậy rời tửu lâu.
Nổi lẩu tiếp tục sôi trào, tỏa ra mùi thơm mê người, không biết khi nào mới có thể cạn nồi.
...
...
Ban đêm, Tỉnh Cửu trở lại Thần Mạt phong.
Theo sơn đạo nhỏ bé, hắn hướng đỉnh núi đi tới.
Một đường bóng cây lay động, viên hầu tha thiết đi theo, thỉnh thoảng dâng ra các loại sơn quả, nhìn xem hắn có muốn ăn hay không, ý lấy lòng vô cùng nồng nặc.
"Không ăn." Tỉnh Cửu nói.
Thần Mạt phong ở sâu trong Thanh Sơn, là ngọn núi xa nhất trong Cửu Phong.
Chỉ sợ Vân Tập trấn ngay dọc theo Thanh Sơn, từ bên kia về tới cũng cần mấy trăm dặm đường.
Tỉnh Cửu dùng nửa ngày thời gian đi về tới, hơi mệt chút, hơn nữa bước đi là động tác mà hắn không thích tái diễn nhất, cho nên tâm tình có chút không tốt.
Dĩ nhiên, cũng không ai biết tâm tình của hắn không tốt cùng cỗ thi thể bên ngoài Vân Tập trấn có quan hệ gì không.
Viên hầu cảm giác được tâm tình của hắn, không dám om sòm nhiều hơn, chẳng qua lẳng lặng đi theo hắn, thỉnh thoảng nghe được mấy tiếng khẽ gọi.
Tỉnh Cửu dừng bước, phát hiện có hai con viên hầu bị thương, nghĩ đến là kết quả vài ngày trước cùng Thích Việt phong bầy hầu đại chiến.
Hắn đem một viên đan dược ném vào rừng, nói: "Phân ra ăn."
Viên đan dược kia là bí dược của Thích Việt phong, tên là Nhất Tâm đan, đối với tu hành không có trợ giúp quá lớn, nhưng phương diện trị thương bổ huyết có hiệu quả cực cao, vô cùng trân quý.
Nếu để cho Thích Việt phong sư trưởng biết hắn đem Nhất Tâm đan dùng để cho hầu tử, chỉ sợ sẽ tức ch.ết.
Tỉnh Cửu tiếp tục đi về phía trước, đi tới sườn núi, chạm mặt đoạn nhai, thấy mười mấy cây khô đang nằm rải rác.
Cố Thanh ở trong đó bận rộn không ngừng, thật sự đang xây phòng ốc.
Tỉnh Cửu không ngừng lại, cũng không nói chuyện với hắn, lướt qua đoạn nhai, rất nhanh đã đến đỉnh núi.
Triệu Tịch Nguyệt đứng bên vách đá, tay áo lướt nhẹ, phảng phất tiên tử, nếu như bỏ qua mái tóc ngắn xốc xếch kia mà nói.
Nàng xoay người nhìn Tỉnh Cửu, nói: "Ta nhất định sẽ tiếp tục tra."
Tỉnh Cửu nói: "Không phải ngươi đã xác nhận người kia trước đó đã có chuẩn bị, sẽ không có chuyện ư?"
Triệu Tịch Nguyệt nhìn ánh mắt của hắn nói: "Nhưng mà, hắn vẫn không xuất hiện."