Chương 5: Kẻ xấu

A Báo lấy từ trong xe ra vài chai nước khoáng, đổ tất cả lên mặt cô gái.
Cô gái đột nhiên mở to mắt, có chút mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh.


Tần Uyển Thanh là một giáo viên dạy tiếng anhcó tiếng ở trường cấp ba Tam Lập, hôm nay sau khi tan học liền trang điểm xinh đẹp một chút, chuẩn bị cùng bạn thân đi dạo phố.


Chỉ là đột nhiên trời lại mưa to, Tần Uyển Thanh chỉ đành gọi xe, lúc đang đợi xe thì đột nhiên trước mặt bỗng tối sầm lại, khi tỉnh lại lần nữa thì đã ở nơi xa lạ này rồi.


Thấy Tần Uyển Thanh tỉnh lại, A Báo vứt mấy chai nước khoáng đi, nhìn quần áo Tần Uyển Thanh đã bị nước khoáng làm ướt nhẹp hết, vẻ mặt dữ tợn run lên vài cái, trong mắt tràn đầy cuồng nhiệt.


Đầu óc Tần Uyển Thanh dần dần trở nên tỉnh táo, nhướng mày nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình nói: “Vương Báo, sao em lại ở đây, chỗ này là chỗ nào?”
Vương Báo ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, ánh mắt tràn đầy dục vọng luyến tiếc không muốn rời khỏi cơ thể hoàn mỹ của Tần Uyển Thanh một khắc nào.


“Cô Tần, cô đoán xem.”
Lúc này Hoàng thiếu và cậu thiếu niên tóc vàng cũng nhích lại gần nhìn Tần Uyển Thanh rồi không hẹn mà cùng nuốt nước bọt.
Tần Uyển Thanhkhông phải là kẻ ngốc, cũng mơ hồ đoán được khả năng đã xảy ra chuyện gì.


available on google playdownload on app store


Trên mặt Tần Uyển Thanh xẹt qua một tia hoảng hốt nhưng Tần Uyển Thanh cố gắng áp chế cảm xúc của mình, để cho bản thân trông bình tĩnh hơn.
“Vương Báo, cô là cô giáo của em, em muốn làm gì?” Tần Uyển Thanh bày ra điệu bộ của một giáo viên.


Vương Báo cười ha ha nói: “Làm gì ư? Cô Tần thật đúng là thú vị, đây không phải rõ ràng là muốn chơi cô hay sao! Chậc chậc, cô Tần, cô có biết không, lúc cô giảng bài, cái mông đó, cái eo đó, cái miệng nhỏ nhắn đó, thật sự là khiến em không có lòng nào mà nghe giảng!”


Dù sao Tần Uyển Thanh cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, dưới tình huống này mà không hoảng loạn là không thể nào.
“Đây là xã hội pháp trị, các cậu đừng có mà xằng bậy, các cậu sẽ phải ngồi tù.” Tần Uyển Thanh lê thân thể lùi về phía sau.


“Ha ha, ngồi tù? Nhà em chẳng có gì ngoài tiền, còn nữa cô Tần cô cảm thấy cô còn an toàn trở ra để báo cảnh sát được hay sao?” Vương Báo giễu cợt cười nói.


Nghe thấy những lời này, nghĩ tới kết cục tiếp theo của bản thân, không chỉ bị người làm nhục mà ngay cả mạng có khi cũng sẽ phải để lại nơi này, cuối cùng Tần Uyển Thanh cũng không kìm nén được cảm xúc nữa, có chút sụp đổ hét to lên.
“Cứu mạng, cứu mạng.”


Ở núi Phượng Hoàng trống trải thanh âm truyền đi rất xa, nhưng nơi này là núi Phượng Hoàng bình thường cũng chẳng có ai qua lại chứ đừng nói tới bây giờ trời đã sắp tối rồi.
“Ai lên trước?”
Thiếu niên tóc vàng nuốt nước miếng lên tiếng hỏi.


Vương Báo cười hà hà: “Đương nhiên là tao tới trước rồi, lần trước người kia là mấy đứa chúng mày tới trước, lần này thế nào cũng phải tới phiên tao.”


Vương Báo cười ɖâʍ đãng tiến về phía Tần Uyển Thanh, nghĩ tới cô giáo mà mình ngày đêm mong nhớ sắp ở dưới đũng quần mình hầu hạ, hô hấp của Vương Báo trở nên nặng nề ồ ồ như quạt máy.


Lúc này một tiếng gầm rú vang lên truyền tới, một chiếc xe địa hình thô bạo đi tới, dừng lại bên cạnh Tần Uyển Thanh.
Giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, Tần Uyển Thanh loạng choạng đứng lên chạy về phía trước chiếc xe, điên cuồng cào vào cửa xe.
“Cứu mạng, cứu mạng, cứu tôi với.”


Ba người Vương Báo nhìn thấy chiếc xe này, không những không hoảng sợ mà ngược lại còn cười vui vẻ hơn.
“Phành.”
Cửa xe bị đá văng, một bóng người gầy gò nhảy ra khỏi xe.
“Làm cái thằng cha bọn mày, lần trước chuyện kia ông đây gánh họa, lần này nên đến phiên đứa nào đây?”


Nói xong nhìn về phía Tần Uyển Thanh đang kêu cứu, một tay tóm lấy tay cô lôi về phía mình.
“Xẹt.”
Áo phông trắng của Tần Uyển Thanh bị xé toạc, lộ ra bộ ngực trắng nõn.


Nghe những lời này Hoàng thiếu nhìn nhìn tên tóc vàng, tên tóc vàng có chút bất mãn lắc lắc đầu: “Tao cũng không phải là được làm đầu tiên, lần này có luân phiên thì cũng tới lượt A Báo chứ.”
A Báo mắt đỏ quạch thở hổn hển: “Lần này tới lượt tao chịu.”


Thiếu niên gầy gò một tay đẩy Tần Uyển Thanh về phía A Báo: “Được, mày chịu thì cho mày chơi trước.”
Nói xong lại vào trong xe, lấy ra một cái chân máy và máy ảnh.
“Vừa mới mua, nghe nói hiệu quả rất tốt.”


Nhìn mấy thiếu niên hí hoáy lắp đặt chân máy cùng máy ảnh, Tần Uyển Thanh đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Vương Báo ôm lấy Tần Uyển Thanh, đè cô lên xe, điên cuồng gặm nhấm khuôn mặt của cô.
“Ài ài, đổi cái vị trí tư thế không tốt đi, mang lên phía trên đầu xe đi.”


Thiếu niên gầy gò mang theo máy quay đi về phía đầu xe.
Tần Uyển Thanh điên cuồng giãy giụa, nhưng mà sức lực của một cô gái lúc này xem ra thật sự là quá nhỏ bé.
Có lẽ là bị Tần Uyển Thanh giãy giụa làm cho có chút bực bội, Vương Báo túm lấy tóc cô lôi lên đầu xe.






Truyện liên quan