Chương 7: Dù sao bản đế cũng chẳng phải ma quỷ gì
Nhưng khi cái ch.ết thực sự ập tới hắn mới biết đó là một cảm giác đáng sợ như thế nào.
“Đại tiên? Mày đang vũ nhục bản đế?”
Hai hàm răng của Tiêu Trần lại bắt đầu di chuyển lên xuống, tiếp theo tay phải nâng lên nhẹ nhàng búng nhẹ một cái trong không trung.
Nghe thấy tiếng búng tay giòn tan này, Vương Báo lạnh run cả người, liên tục dập đầu xuống đất.
“Thực xin lỗi, ma vương đại nhân, xin lỗi, ma vương đại nhân.”
Máu tươi không ngừng chảy ra theo từng cái dập đầu của Vương Báo, nếu như lúc bái phật mà được thành tâm như vậy, có lẽ nói không chừng Phật tổ sẽ thực sự hiển linh.
Nhưng Tiêu Trần cũng chẳng phải là Phật tổ.
Tiêu Trần lại thở dài, cảm thấy đúng thật là gỗ mục không đục được tượng, bản thân rõ ràng đã luôn nói bản đế rồi, lại vẫn còn gọi ma vương?
“Ma cái thằng cha mày.”
Tiếp theo Vương Báo nhìn thấy chuyện đáng sợ nhất trên đời này, thân thể của chính mình đã bắt đầu biến đổi rồi.
Bắt đầu từ chân máu thịt dần biến mất, chỉ để lại chi chít xương trắng.
Trên đời này còn có chuyện gì khủng bố đáng sợ hơn việc nhìn chính bản thân mình biến thành một đống xương trắng chứ.
Vương Báo há to miệng, trân trân nhìn Tiêu Trần, đến ngay cả câu xin tha mạng cuối cùng cũng không nói được hết, cứ như vậy mà biến thành một khung xương.
“Rầm rầm.”
Xương trắng nằm la liệt trên mặt đất.
Nhìn thấy đồng bọn vữa nãy còn cười cười nói nói, chớp mắt cái một người thì mổ bụng, một người thì biến thành một đống xương trắng, Hoàng thiếu và thiếu niên gầy gò thậm chí đã quên luôn cả sợ hãi.
Mùi thối bốc ra từ đũng quần hai người, cả hai tên đều đã bị dọa tới xón đái ra quần.
Bọn chúng không dám hé răng, thậm chí cũng không dám quỳ, ai mà biết cái tên ma quỷ xưng hô thế nào cũng không đúng kia sẽ xử lý mình như thế nào.
Tiêu Trần nhìn nhìn đũng quần hai người, đầu lâu sáng bóng lắc lắc.
“Tố chất tâm lý kém như vậy, sao có thể đủ tư cách làm lưu manh, ài, đám thanh niên trẻ tuổi bây giờ thật đúng là không thực tế.”
Tiêu Trần mang giọng điệu chỉ hận rèn sắt không thành thép nói.
Thiếu niên gầy gò dường như bị lời nói của Tiêu Trần làm cho thức tỉnh, từ sợ hãi hồi phục lại tinh thần.
“Đừng tới đây, còn tới đây thì tao đánh ch.ết cô ta.”
Thiếu niên gầy gò không biết lấy từ đâu ra một cây súng, nhắm vào Tần Uyển Thanh đã nôn tới không còn sức lực đang ngã nằm trên đất.
“Mày, mày hẳn là tới cứu cô ta, mày tha cho tao, tao sẽ đi tự thú.” Thiếu niên gầy gò toàn thân run rẩy, khàn khàn lên tiếng.
Tần Uyển Thanh bị khẩu súng đen ngòm chĩa vào, nhưng cô lại không có cảm giác sợ hãi, cô thậm chí còn có một chút muốn cười.
“Tên nhóc mày cũng thật có tiền đồ đấy, nào đến theo tao học xào rau đi! ’ Tiêu Trần trêu chọc.
“Tha cho tao, tha cho tao.”
Nghe thấy Tiêu Trần trêu chọc, thiếu niên gầy gò bắt đầu không ngừng lặp lại mấy từ này.
“Như vậy đi, dù sao thì bản đế cũng chẳng phải ma quỷ gì, mày và nó chỉ một người được sống, con đường của kẻ xấu còn dài, cũng không thể thiếu những kẻ cầm đầu như tụi mày được.”
Ngón tay xương xẩu của Tiêu Trần chỉ vào Hoàng thiếu vẫn còn đang sững sờ nói.
Thiếu niên gầy gò nháy mắt đã hiểu được ý tứ của Tiêu Trần, trong số hai người bọn họ chỉ có một người có thể sống tiếp.
Không một chút do dự nào, thiếu niên gầy gò đưa súng ngắm chuẩn Hoàng thiếu.
Hoàng thiếu đã lấy được lại tinh thần nhìn họng súng đen ngòm, chậm rãi lùi về phía sau, miệng hét lên cuồng loạn: “Long thiếu mày làm gì vậy, mày không thể giết tao, mày có giết tao thì tên ma quỷ kia cũng sẽ không tha cho mày.”
Long thiếu căn bản là không hề lay động, giây tiếp theo liền muốn bóp cò.
Chỉ là Long thiếu phát hiện, bất luận là làm thế nào ngón tay cũng không bóp vào cò súng được.
Tiếng của Tiêu Trần lại lần nữa truyền đến: “Làm việc thì phải công bằng mà, dù sao bản đế cũng chẳng phải là ma quỷ gì.”
Long thiếu ngây ngốc nhìn khẩu súng trong tay.
Mà Hoàng thiếu sau khi nghe được những lời Tiêu Trần nói, trong ánh mắt lộ ra một tia hung ác, điên cuồng xông thẳng về phía Long thiếu còn đang ngẩn người.
“Đoàng.”
Thanh âm cực lớn vang lên trong sơn cốc, Hoàng thiếu nhìn nhìn lỗ thủng trước ngực mình, ngẩng đầu muốn nhìn tên ma quỷ ở trên trời kia, muốn hỏi hắn tại sao nói lời lại không giữ lời.
Nhưng mà hắn cũng không còn cơ hội nữa rồi.
“Đoàng, đoàng”, tiếng súng liên tiếp bang lên, Hoàng thiếu bị bắn thành tổ ong rồi.
“Ừm, không tệ, tên nhóc mày thật có tiền đồ, mày có thể đi rồi.”
Long thiếu có chút không dám tin vào tai mình, tên ma quỷ kia lại chịu thả mình rời đi.
Sau khi Long thiếu xác định không có nghe nhầm, co giò bắt đầu chạy thục mạng về phía đường lớn.
Lúc này Long thiếu thậm chí đang nghĩ, sau khi trở về nhất định sẽ làm một người tốt, làm một người có ích cho xã hội.
Nhưng mà chạy chạy một lát thì đâm đầu xuống đất, vĩnh viễn cũng không bao giờ ngẩng lên được nữa.