Chương 28: Trí chướng của Lạc gia.
Lạc Tư Nhu và Tiếu Tiểu Tuyết bất luận là gia thế hay là tướng mạo cũng đều là xuất chúng hơn người, trước đây bất luận là gặp thanh niên thiên tài hay anh tuấn nào đối phương cũng đều hào phóng ăn nói khéo léo.
Người phớt lờ đi Tiếu Tiểu Tuyết, hơn nữa lại còn ngoáy mũi trước mặt hai đại mỹ nữ như Tiêu Trần quả thực là hiếm thấy.
Sự chú ý của Tiêu Trần can bản là không phải ở trên người hai cô gái, Tiêu Trần híp híp mắt nhìn lên phía trên biệt thự.
m khí nơi đó đang tụ tập lại với một tốc độ kinh người, tình hình này chỉ có hai cách giải thích.
Thứ nhất, Lạc gia có đồ vật tụ âm gì đó cực mạnh.
Thứ hai, có người muốn hại Lạc gia.
Đương nhiên, Tiêu Trần thiên về hướng thứ hai hơn, nguyên nhân chủ yếu là âm khí tụ lại với tốc độ nhanh tới mức có chút không bình thường.
Tiêu Trần nhìn vài lần cũng không có hứng thú gì lớn lắm, sau khi lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tiếu Tiểu Tuyết đưa tay phải ra.
Tiêu Trần nhìn cô gái diện mạo ngọt ngào này, không hề có chút phong độ nào nói: “Chân dài, tránh qua một bên chơi đi.”
Tiếu Tiểu Tuyết: “Anh, anh nói cái gì?”
Tiếu Tiểu Tuyết có chút không dám tin những gì Tai mình nghe thấy, tên này không những không lịch sự mà còn ăn nói lỗ mãng.
“Đi đi đi, chân dài thì rất giỏi sao! Bản đế không rảnh chơi đùa với trẻ con.” Tiêu Trần phất phất tay, ý bảo Tiếu Tiểu Tuyết và Lạc Tư Nhu tránh qua một bên chơi.
Tiếu Tiểu Tuyết ôm ngực mình, “Đây là cảm giác tức ngực nhồi máu cơ tim.”
Lạc Tư Nhu cũng có chút không nhìn được tiếp, nhưng sự quỷ dị của Tiêu Trần tối qua cô cũng coi như là được lĩnh giáo qua, giọng điệu có chút dè dặt nói: “Tiêu Trần, như vậy không hay lắm.”
Tiêu Trần liếc Lạc Tư Nhu một cái, có chút mất kiên nhẫn nói: “Cô cũng tránh qua một bên chơi đi, ngực to thì rất giỏi sao!”
Lạc Tư Nhu: “…”
Tiếu Tiểu Tuyết: “…”
Tiếu Tiểu Tuyết phồng má thở phì phì, nắm chặt nắm đấm như kiểu giây tiếp theo liền muốn giáng cho Tiêu Trần một cái vậy.
Lạc Tư Nhu đương nhiên biết tính cách của cô tiểu thư này, một tay lôi Tiếu Tiểu Tuyết đi, thực sự e sợ tiểu nha đầu này sẽ đánh một cái thật.
“Tư Nhu, hôm nay chị làm sao thế, làm gì mà sợ hắn thế!” Tiếu Tiểu Tuyết có chút bất mãn đi theo Lạc Tư Nhu.
Lạc Tư Nhu nhíu nhíu mày bất đắc dĩ nói: “Tiểu Tuyết, hứa với chị, đừng có đi trêu chọc cái tên Tiêu Trần kia.”
Tiếu Tiểu Tuyết có chút ngạc nhiên, tính cách Lạc Tư Nhu chính là kiểu ông trời là số một thì cô chính là số hai, nếu không thì cũng sẽ không có khả năng giấu người nhà âm thầm đi thi vào trường cảnh sát, lại còn làm hình cảnh.
Tiếu Tiểu Tuyết trước nay chưa từng nhìn thấy Lạc Tư Nhu rụt như vậy bao giờ, trong lòng mặc dù có chút không thoải mái, những cũng vẫn gật đầu nghe lời, dù sao thì bạn tốt cũng không có khả năng làm hại mình.
Lúc này một tiếng khóc thê lương từ trong biệt thự truyền tới, đây là tiếng của Lạc Huyền Tư.
Sau tiếng khóc của cô là tiếng tranh cãi ầm ĩ.
Tiêu Trần nghĩ bằng mông cũng biết đã xảy ra chuyện gì, khẳng định là ông lão kia đi vào cũng đã giải quyết không ít vấn đề.
Tiêu Trần sờ sờ cằm, “Còn tìm người khác có chút chuyện, nếu thực sự ch.ết một người, người ta sẽ có tâm tình sao?”
Tiêu Trần lắc lư đi vào trong biệt thự, lúc này một nhóm người từ trên lầu đi xuống.
Người đầu tiên chính là Lạc Huyền Tư, cô được một người phụ nữ ôm trong lòng không ngừng nức nở, nước mắt to bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống.
Miệng Lạc Huyền Tư không ngừng nói: “Mẹ, ông nội sẽ không sao đâu đúng không.”
Lạc Huyền Tư như một chú thỏ con bị thương, khiến người khác phải đau lòng.
Người phụ nữ sắc mặt tái nhợt, đau lòng nhìn con gái mình, từ nhỏ quan hệ của nha đầu này và ông nội rất tốt, bây giờ ông nội lại bất ngờ gặp họa, nha đầu tính tình hướng nội này làm sao mà chịu đựng được.
Người phụ nữ giúp Lạc Huyền Tư lau nước mắt, an ủi nói: “Tư Tư, không sao đâu, ông Tiếu đang nghĩ cách rồi, yên tâm, ông Tiếu là bác sĩ giỏi nhất, ông nội của con chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Thế nhưng Lạc Huyền Tư lại càng khóc thương tâm hơn, chính là bởi vì ông Tiếu là bác sĩ giỏi nhất nhưng biểu hiện của ông Tiếu vừa rồi rõ ràng là ông cũng bất lực rồi.
Điều này có nghĩa là toàn bộ Hoa Hạ hoặc Hứa Đô không có ai có thể chữa được cho ông nội.
Tiêu Trần đứng ở đầu cầu thang, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt của Lạc Huyền Tư có chút đau lòng.
Lạc Huyền Tư lau lau nước mắt, nhìn thấy Tiêu Trần đứng ở đầu cầu thang liền giãy khỏi vòng tay của mẹ cô nhào tới trước mặt Tiêu Trần.
Lạc Huyền Tư nhào vào lòng Tiêu Trần, tiếng khóc vừa dứt khi nãy lại vang lên.
Lần này Lạc Huyền Tư dường như còn khóc thương tâm hơn, toàn thân không ngừng run rẩy.
Người từ trên lầu đi xuống đều không thể tin được mà nhìn Tiêu Trần, đều đang đoán xem rốt cuộc Tiêu Trần là ai.