Chương 40: Hồn phách không về địa phủ
Minh bộ vì sao lại không quản lý tử giới trên trái đất, con người sau khi ch.ết hồn phách sẽ tự động tới Minh phủ trước, cái này cũng giống như sinh lão bệnh tử vậy, đều là đại đạo thiên địa, vì sao hồn phách trên trái đất lại không quay về Minh phủ được?
Kết hợp với những tin tức sưu hồn thu được trước đó, cộng thêm vấn đề hiện tại, Tiêu Trần biết xem ra trái đất không hề đơn giản như bề ngoài.
Tiêu Trần chỉ chỉ lên lầu trên nói: “Ba chúng mày trước hết đi chọn phòng, sau này ở đây tu luyện, đợi chút nữa tao đi giúp tụi mày bố trí một cái tụ âm trận.”
Ba con quỷ sững sờ, sau đó là cảm tạ vô cùng.
Những cô hồn dã quỷ như bọn họ sớm đã phiêu bạt đủ rồi, hơn nữa làm vật âm tà thì lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm bị nhân sĩ chính phái đánh cho hồn bay phách lạc
Thực lực của Tiêu Trần bọn họ đã được tận mắt chứng kiến, có thể được tu luyện bên một người mạnh như vậy đúng là tạo hóa lớn.
Tiêu Trần bố trí một cái tụ âm trận ở căn phòng mà ba con quỷ đã chọn, đương nhiên, dựa vào thủ đoạn của Tiêu Trần, ngoại trừ căn phòng này ra thì âm khí sẽ không bị tràn ra nơi khác.
Làm xong việc, Tiêu Trần chuyển cái ghế nằm vào trong sân, nằm trên ghế ngắm bầu trời đầy sao, đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn.
Ở Yến Kinh xa xôi, trong một nơi hào hoa, một người đàn ông khoảng trên dưới ba mươi tuổi, khí độ cực kỳ bất phàm, nhìn miếng ngọc bội đã vỡ nát ở trong tay.
Người đàn ông mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt hơi nheo lại.
“Mệnh bài của lão Tần sao đột nhiên lại vỡ vậy? Chẳng lẽ thành phố Minh Hải có cao thủ Kim cương cảnh xuất hiện? Nhưng mà thành phố Minh Hải là một thành phố mới, cũng không có gia tộc lớn thâm căn cố đế nào, chẳng lẽ là bởi vì đôi mắt kia, ngưu quỷ xà thần các nơi lại đều muốn tranh một phần canh sao?” Người đàn ông suy nghĩ.
Tiếp theo người đàn ông bóp miếng ngọc trong tay thành bột mịn rồi ném vào không trung.
“Lập tức tới thành phố Minh Hải xem xem rốt cuộc là chuyện gì, tiện thể đưa Chí Đan về đây, vì một đứa con gái mà nhà cũng không cần nữa. Ngoài ra cũng không cần tham gia vào tranh đấu giành giật đôi mắt kia”.
Người đàn ông nói xong, ở khoảng sân chìm trong bóng tối truyền tới một trận dị động, sau đó liền quay về yên tĩnh.
Núi Phượng Hoàng đã được canh phòng nghiêm ngặt, quân đội được trang bị đầy đủ vũ trang không ngừng tuần tr.a xung quanh, đèn pha sáng ngời chiếu rọi xung quanh núi Phượng Hoàng sáng như ban ngày.
Một ông lão râu tóc bạc trắng đứng trên đỉnh núi Phượng Hoàng, ông lão mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, thắt lưng thẳng tắp, một cỗ hạo nhiên chính khí phát ra từ thân thể.
“Sư phụ.” Một thiếu nữ tóc ngắn ngang tai khoảng mười tám mười chín tuổi, bước chân nhẹ nhàng trong bóng đêm nhảy ra.
Thiếu nữ đi đến trước người ông lão, lau mồ hôi lấm tấm trên đầu, “Sư phụ, đã kiểm tr.a qua, đại khái lấy chỗ đó làm trung tâm, phạm vi năm kilomet xung quanh đều đã trở thành tử địa.”
Thiếu nữ vừa nói vừa chỉ vào dưới mỏm đá bên sườn núi.
Ông lão vuốt vuốt chòm râu, thần sắc lạnh lùng gật gật đầu: “Trời đất sắp thay đổi rồi, ngưu quỷ xà thần các nơi đều tới rồi sao?”
Thiếu nữ có chút kỳ quái hỏi: “Sư phụ, gần đây cứ suốt ngày nghe người nói cái gì mà trời đất sắp thay đổi rồi, rốt cuộc là có ý gì vậy?”
Ông lão không trả lời, chỉ nhìn về phía thành phố Minh Hải.
Rất lâu sau, ông lão thở dài nói: “Tiểu Hoa, con đi thành phố Minh Hải giúp Dạ Nha xử lý chuyện Tu La Nhãn.
Thiếu nữ rõ ràng có chút không tình nguyện, chu môi lắc lắc cánh tay ông lão, làm nũng nói: “Sư phụ, có thể không đi được không, nhìn thấy cái bản mặt ch.ết người của Diệp Nha khiến con đã thấy sợ rồi.”
Ông lão cũng không thèm để ý đến cô gái làm nũng, nói tiếp: “Người biết Tu La Nhãn ở thành phố Minh Hải không phải là ít, hơn nữa hôm nay Dạ Nha nói Tu La Nhãn đã bắt đầu thức tỉnh, như vậy tương lai thành phố Minh Hải chắc chắn sẽ trở thành trung tâm lốc xoáy, vô số cường giả sẽ chạy tới nơi đó.”
Nghe những lời ông lão nói, ánh mắt thiếu nữ dần dần sáng lên, lại có thể hiện ra một tia huyết quang, một mùi máu tanh của giết chóc lan tỏa trong không khí.
“Sư phụ con đi con đi, bây giờ liền đi.” Nói rồi thiếu nữ liền chạy xuống phía dưới núi.
Ông lão bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đột nhiên nhớ tới bốn cỗ thi thể mà hôm nay phát hiện ra dưới chân núi Phượng Hoàng.
Nhớ tới tử trạng của thi thể, còn cả khí tức tà ác không thể giải thich nổi kia nữa, ánh mắt ông lão trở nên âm trầm.
“Nổi gió rồi.”
Thành phố Minh Hải, ở một công xưởng bỏ hoang.
Mấy bóng đen đang vây quanh một cái bàn rách nát, im ắng lặng lẽ.
Công xưởng tối đen không có một tia sáng nào, ánh trăng nhợt nhạt tà tà chiếu rọi lên cái bàn phủ kín tro bụi qua cái cửa sổ rách nát.