Chương 48: Huyết Vân Đại Trận

Dạ Nha nhìn thấy bàn tay lớn màu đỏ này sắc mặt đột nhiên thay đổi kịch liệt, vẻ mặt trắng bệch đột nhiên nổi lên một tia đỏ ửng bất thường.
“Tình báo sai rồi, đây căn bản không phải là Tuyệt m Pháp Trận.”


Người đàn ông khuôn mặt chữ quốc mặt trắng bệch nhìn bàn tay đang chầm chậm hạ xuống kia, có chút lắp bắp hỏi: “Chẳng lẽ đây chính là cái trong truyền thuyết kia.”
Dạ Nha gật gật đầu: “Không sai, đích thực là Huyết Vân Đại Trận.”


Người đàn ông trung niên vừa nghe thấy mấy từ “Huyết Vân Đại Trận” da đầu liền tê đi.


“Huyết Vân Đại Trận” này chính là trận pháp cao cấp nhất của Huyết Sát Minh, điều kiện để phát động “Huyết Vân Đại Trận” quá mức tàn nhẫn, phải dùng tới máu tươi của trên trăm người có bát tự cực âm làm điều kiện.


Cho dù là trong nội bộ Huyết Sát Minh cũng đều cấm chỉ sử dụng đại trận này.
“Cái đám súc sinh này, thực sự không sợ trời giáng hay sao?” người đàn ông trung niên phẫn nộ mắng một câu.
“Vì Tu La Nhãn, bọn chúng có chuyện gì mà không dám làm ra chứ.” Diệp Nha lạnh lùng nói.


“Bây giờ phải làm sao, Huyết Vân Đại Trận sẽ không ngừng thôn phệ huyết khí của sinh mệnh xung quanh, nếu cứ như vậy mấy kilomet vuông xung quanh e là đều sẽ biến thành tử địa?” người đàn ông trung niên lo lắng nói.


available on google playdownload on app store


Dạ Nha nhìn chằm chằm vào bàn tay tớn trên bầu trời kia, cuối cùng có chút bất đắc dĩ thở dài, “Là kế điệu hổ ly sơn sao?”
“Đại Sơn, ông lập tức quay về mang theo toàn bộ mọi người bảo vệ Lạc Huyền Tư, tuyệt đối không được để con bé rơi vào tay Huyết Sát Minh.


Nếu như chuyện đi tới bước nguy cấp nhất, có thể trực tiếp giết ch.ết ký chủ của Tu La Nhãn.”
Thần sắc người đàn ông trung niên nghiêm túc gật gật đầu, có chút lo lắng hỏi: “Đây là Huyết Vân Đại Trận đấy?”


“Yên tâm tôi tự có đối sách, ngược lại là ông, thế lực mong muốn có được Tu La Nhãn quá nhiều, phải thật cẩn thận ứng phó.”
“Đi đây.”
Dạ Nha nói xong liền trực tiếp nhảy từ trên đỉnh tòa nhà xuống.
Lúc này ở cổng bệnh viện Hoài Nghĩa.


Một người rất quái dị đột nhiên xuất hiện ở cổng bệnh viện Hoài Nghĩa, người này vóc dáng rất cao, đoán sơ qua chắc cũng phải khoảng hai mét.
Toàn thân quái nhân quấn đầy băng vải màu trắng, xác thịt được vải băng quấn quanh lại giống như cây gai dầu khiến trông hắn càng giống một xác ướp hơn.


Băng vải quấn quanh thân, chỉ để lộ ra đôi mắt đục ngầu giăng đầy tơ máu.
Quái nhân ngước đầu nhìn về phía đỉnh một tòa nhà cao tầng, âm thanh tiếng cười như tiếng cú đêm kêu phát ra dưới lớp băng vải.


“Dạ Nha, mày chọn Tu La Nhãn hay là chọn những người bình thường trong phạm vi mấy kilomet vuông quanh đây?”
Khi quái nhân nhìn thấy một bóng người từ tòa nhà cao tầng nhảy xuống, tiếng cười xuyên thấu lại vang lên lần nữa.
“Dạ Nha, trái tim của mày vẫn là chưa đủ nhẫn tâm rồi.”


Nói xong quái nhân liền sải bước đi vào trong bệnh viện.
Trong bệnh viện, Tiêu Trần nhàn nhã tản bộ, đối với những biến hóa quanh mình dường như là không có chút phản ứng nào.
Tiêu Trần đi đến trước mặt một người y tá đang đứng bất động, dáng người y tá thướt tha, bộ dạng cũng không tệ.


Tiêu Trần thò tay ra chọc chọc vào gò má thâm tím của y tá, trêu chọc nói: “Ài, ài, ngủ phát tê liệt đây mà.”


Tay của Tiêu Trần vừa chạm vào gò má của y tá, y tá đang đứng thẳng bất động liền đột nhiên mở to hai mắt, trong hai mắt là một màu sắc như tro tàn, con ngươi màu đen vậy mà lại đã không thấy đâu nữa rồi.


Tiếp theo miệng của người y tá vỡ ra một cách không thể tin được, mãi cho tới khi đem toàn bộ hàm dưới kéo căng ra mới không chịu đựng nổi mà dừng lại, vô số những cái răng nanh nhỏ mà dày đặc được hình thành trong cái miệng rộng, khiến người khác không lạnh mà run.


Tiêu Trần liền cho một cái bạt tai lên mặt người y tá, “Con mẹ nó, quá chướng mắt.”
Người y tá bị ăn một cái bạt tai của Tiêu Trần liền lập tức bay ra ngoài.
“Phành.” Người y tá nặng nề đập vào bức tường.


Một cái bạt tai này đã làm gẫy toàn bộ cái cổ của người y tá, nhưng người y tá dường như không hề bị ảnh hưởng một chút nào, chống người đứng lên với tốc độ cực kỳ nhanh.
Nhưng mà cái cổ bị đập gãy vẹo sang một bên, điều này khiến nhìn cô ta có chút buồn cười.


“Rắc rắc rắc.”
Một tràng âm thanh ê răng vang lên từ trên người y tá, tứ chi của y tá không thể tưởng tượng được bắt đầu vặn vẹo.
“Răng rắc, răng rắc.”
Tứ chi của y tá phát ra tiếng xương gãy răng rắc, con hàng này thế mà lại có thể đột ngột cưỡng ép tứ chi vặn về một hướng.


Vốn dĩ tay chân y tá hướng xuống phía dưới bụng, ngoại trừ cái cổ bị nghẹo sang một bên trông có chút buồn cười ra thì tư thế này cũng coi như là bình thường.
Chỉ là cô ta vặn như thế lại biến thành cái bụng hướng lên trên, cái cổ bị bẻ gãy lại hồi phục về tư thế bình thường.






Truyện liên quan