Chương 71: Tinh thần trọng nghĩa của bảo vệ dâng cao. (2)

“Các bà làm gì thế, như vậy là phạm pháp.” Bảo vệ thấp bé kia tức giận đi vào.
Thế nhưng mới đi hai bước đã bị hiệu trưởng đầu hói cản lại.
“Hiệu trưởng? Ông làm gì thế hả, chuyện như vậy ông không quản à?”


Sắc mặt hiệu trưởng đầu hói thay đổi thất thường, lúc này, một người đàn bà mặt mập giống như nắp cống thoát nước khác cười nhạt, giọng điệu quái gở nói: “Hiệu trưởng Vương, chồng tôi nói gần đây cục văn hóa có một trưởng phòng sắp về hưu rồi đấy.”


Hiệu trưởng đầu hói nghe lời này, cắn răng quay lại nhìn bảo vệ thấp bé kia, nói: “Cậu, bây giờ lập tức cút ra khỏi trường mau.”
Gân xanh trên trán bảo vệ nổi lên, cứng cổ không nhường chút nào: “Tôi là bảo vệ trong trường học này, giữ gìn trật tự trường học là chức trách của tôi.”


“Được thôi, anh đã bị đuổi việc rồi đấy, bây giờ lập tức cút ra khỏi trường học đi.”
Bảo vệ hừ lạnh, cởi mũ, cởi áo, cởi cả quần luôn.
Thân thể gầy gò của bảo vệ lộ ra, trên người đầy hình xăm và vết sẹo.


“Lột bộ đồng phục này ra, ông mày cũng không phải là người của trường học này nữa, ngày hôm nay ông mày phải quản việc này mới được.”
Nói xong anh ta nắm quyền xông lên phía trước.
“Bảo vệ, bảo vệ.” Hiệu trưởng đầu hói quay về phía đoàn người hô.


Hai bảo vệ ở bên ngoài ghì mũ xuống, làm bộ không nghe thấy, len lén lẻn mất.
“Tôi phải sa thải các anh, đám ăn không ngồi rồi này.” Hiệu trưởng đầu hói tức muốn ch.ết, hổn hển gào lên.


available on google playdownload on app store


Bảo vệ tức giận nhào vào, vừa giơ lên nắm tay, đột nhiên một tiếng động dữ dội vang lên, bảo vệ thống khổ hét một tiếng, ngã trên mặt đất.
Đám đông náo loạn, không khí nồng nặc mùi thuốc súng.


Người đàn bà tóc vàng cầm trên tay một khẩu súng lục nhỏ và tinh xảo, khẩu súng lục vẫn còn phả ra khói xanh.
Người phụ nữ tóc vàng dường cũng bị sợ ngây người, khi nhìn thấy nhân viên bảo vệ vừa rên rỉ đau đớn vừa ôm chặt lấy chân mình, bà ta đột nhiên ngạo mạn trở lại.


Người phụ nữ tóc vàng giơ khẩu súng lục trong tay lên, cười nhạt nói: "Một con chó hoang cũng muốn cắn người. Đã là chó thì phải là chó ngoan, nhất định phải nghe lời chủ nhân chứ?"
Máu không ngừng chảy ra, quần của nhân viên bảo vệ đã nhanh chóng bị nhuộm ướt đẫm.


Nhân viên bảo vệ nghiến răng cố gắng di chuyển cơ thể.
Nhân viên bảo vệ thế mà lại loạng choạng đứng dậy, hai mắt mắt đỏ hoe, trên cổ nổi gân xanh.
“Mày, mày, đừng tới đây, tới nữa tao sẽ nổ súng. Người đàn bà tóc vàng nhìn nhân viên bảo vệ như một ác quỷ, vẻ mặt trở nên hoảng loạn.


“Phì.” Nhân viên bảo vệ nhổ nước bọt và vươn đầu về phía trước.
Anh ta chỉ tay lên trán của mình hung dữ nói: "Nào đến đi con heo mập, bắn chỗ này này".


Có vẻ như câu con heo mập của nhân viên bảo vệ đã khiêu khích người đàn bà tóc vàng, bà ta nhìn nhân viên bảo vệ một cách hằn học: "Đồ chân chó, đi ch.ết đi.”
"Đoàng."
Tiếng súng lại vang lên, nhưng sau khi tiếng súng vang lên, nhân viên bảo vệ vẫn đứng đó như cũ.
"A a!"


Tiếng kêu chói tai thê lương của người đàn bà tóc vàng vang lên bên tai mọi người, bà ta bụm lấy bàn tay phải, điên cuồng lăn qua lăn lại trên mặt đất.
"Đoán chừng là tạc nòng rồi."
"Tao nhổ vào, nổ hay ghê. Biến cái mặt heo của bà ta thành mặt heo quay cũng được.”


Trong đám người truyền đến một hồi xì xào bàn tán.
“Họ Vương kia, ngây ở đó làm cái quái gì, mau gọi xe cấp cứu.” Mẹ Vương Báo rống lên một tiếng, hiện trường lập tức an tĩnh lại.
Hiệu trưởng đầu hói run rẩy rút điện thoại ra.

"Soạt."


Mẹ Vương Báo xé toạc quần áo vốn đã tả tơi của Tần Uyển Thanh: "Con điếm này, để tao xem mày còn cứng miệng tới khi nào.”
Tần Uyển Thanh ương ngạnh ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm mẹ Vương Báo, bà ta nhìn đôi mắt đỏ hoe kia không khỏi chột dạ.


Vương Báo là loại người gì, bà ta làm mẹ chẳng lẽ lại không biết. Lúc trước thời điểm xem băng giám sát, phát hiện có ba người tóm lấy Tần Uyển Thanh, lôi lên xe. Bà ta đã biết đã xảy ra chuyện gì.


Mấy chuyện thế này đã xảy ra không ít, trước đây đều lén giải quyết, bồi thường ít tiền là xong, bà ta cũng không coi ra gì. Nhưng lần này, con trai Vương Báo đã ba ngày không có tin tức.
Cảm thấy chột dạ, bà ta giơ tay tát một cái vào mặt Tần Uyển Thanh: "Con điếm này, này thì cứng miệng.”


Đúng lúc này, một bóng người đập phải người mẹ Vương Báo. Mọi người nhìn thấy chính là một học sinh gầy gò.
Học sinh ngã xuống đất, điện thoại di động trong tay liền văng ra ngoài.


Một đôi tay gầy trắng nõn, nhặt điện thoại di động rơi trên mặt đất lên, hình ảnh trên màn hình điện thoại di động chính là Tần Uyển Thanh.
Trong ảnh, Tần Uyển Thanh ương ngạnh ngẩng đầu lên, quần áo xộc xệch, nhiều nơi xuân sắc lộ ra ngoài, bộ dáng này có một hương vị độc nhất vô nhị.






Truyện liên quan