Chương 74: Có quỷ (2)

Lạc Huyền Tư cảm nhận được thiện ý trong giọng nói ấy, trái tim cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Anh còn chưa nói tại sao giúp tôi?"


Giọng nói lại vang lên, nhưng lần này có chút do dự: "Chuyện này... chuyện này... Ngày nào tôi cũng muốn nhìn thấy cô. Nếu như có chuyện gì xảy ra chuyện gì, cô sẽ không đi con đường này nữa."
Lạc Huyền Tư đỏ mặt, người thông minh như cô đương nhiên biết người trước mặt muốn nói gì.


"Vậy tôi có thể mở mắt ra không?"
Một lúc lâu sau, giọng nói kia vẫn không trả lời.
Lạc Huyền Tư lại hỏi thêm lần nữa.
Thật lâu sau, cuối cùng giọng nói lại vang lên: "Hay là thôi đi, tôi sợ sẽ dọa cô sợ."


“Ồ, ah.” Lạc Huyền Tư đứng thẳng người dậy, đấm đấm thắt lưng, nhìn viên kẹo rơi trên đất với vẻ tiếc nuối.
"Ngài quỷ ơi, tôi phải làm thế nào để thoát khỏi đây?"
"Quay lại con đường cũ, đổi một đường khác đi về nhà."


“Cảm ơn ngài quỷ, anh tên gì vậy?” Lạc Huyền Tư hỏi.
“Tôi tên là… Tôi tên là… Thực xin lỗi tôi đã ch.ết lâu lắm rồi, ngay cả bản thân là ai cũng quên mất.” Giọng nói dịu dàng có chút mất mát.


“Vậy tôi gọi anh là ngài quỷ nhé.” Lạc Huyền Tư vui vẻ lấy ra một viên kẹo nhét vào miệng, đưa tay vẫy vẫy với không khí, làm động tác chào tạm biệt.


available on google playdownload on app store


Lúc này, một giọng nói âm trầm đột nhiên vang lên: “Thế mà lại là một Địa Phược Linh có chút đạo hạnh, chẳng trách ta không thể tr.a được tung tích của con nhỏ kia."
Không biết từ khi nào một người, toàn thân được bao phủ trong bộ quần áo đen đã xuất hiện bên cạnh Lạc Huyền Tư.


“Chạy đi.” Giọng nói của ngài quỷ dồn dập vang lên.
Lạc Huyền Tư cảm nhận được sát khí từ người đàn ông bí ẩn này, bị dọa đến mức nhanh chân bỏ chạy.


Nhưng mới chạy được vài bước thì cảm thấy không ổn, Lạc Huyền Tư dừng lại, quay đầu lại lo lắng hỏi: "Tôi đi rồi, ngài quỷ phải làm sao bây giờ?"
"Tôi không sao, tôi là Địa Phược Linh ở đây, gã không làm gì được tôi đâu, chạy nhanh đi."


“Ha ha, một tên Địa Phược Linh nhỏ nhoi cũng dám to mồm.” Người mặc đồ đen nói xong, trong tay bắt đầu bấm pháp quyết, miệng lẩm nhẩm cực nhanh.
Theo động tác ngày càng nhanh của người mặc đồ đen, hai bóng người xuất hiện bên cạnh gã.


Một người là tướng quân dũng mãnh mặc áo giáp vàng tay cầm roi đuổi tà ma. Người kia là một con quỷ thắt cổ với cái lưỡi dài ba thước toàn thân mặc đồ trắng toát.
“Thỉnh Thần cùng Ngự Quỷ, sao mi lại có hai loại pháp quyết xung đột cực hạn như vậy chứ?” Giọng ngài quỷ run lên.


"Thế giới này to lắm, thằng nhãi Địa Phược Linh chỉ ch.ết dí một chỗ như mi, nhìn thấu thế nào được. Mi tu luyện không dễ dàng, cũng không tạo sát nghiệp gì. Nếu bây giờ mi tự động rút lui, ta sẽ tha cho mi." Người mặc đồ đen lạnh lùng nói.


“Chạy mau, không cần phải để ý đến tôi.” Giọng nói ôn hòa kia lại lần nữa vang lên.
Trong thoáng chốc, Lạc Huyền Tư nhìn thấy một bóng người xám xịt đánh thẳng về phía gã áo đen.
“Không biết tốt xấu.”
Gã áo đen hừ lạnh, tay phải chỉ phía trước, võ tướng giáp vàng kia vung roi tiến lên.


“Đi.”
Gã áo đen lại chỉ Lạc Huyền Tư, quỷ thắt cổ bên cạnh gã khoan thai lướt về phía cô ấy.
Lạc Huyền Tư sợ đến tê dại cả da đầu, nhấc chân chạy như ruồi không đầu, hoảng hốt chạy bừa vào trong một con hẻm nhỏ.


Cái lưỡi thật dài của quỷ thắt cổ sau lưng vung loạn trên không trung, tiếng cười âm độc quanh quẩn bên tai Lạc Huyền Tư.
Lạc Huyền Tư chạy như bay, thở không ra hơi. Cô ấy nghĩ nếu có thể chạy nhanh như vậy ở đại hội thể dục thể thao, lấy giải nhất quả thực vô cùng đơn giản.


Đang chạy thì Lạc Huyền Tư chợt dừng bước, sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn bức tường thật dày chắn phía trước, một mùi tanh tưởi như WC truyền đến từ trong tường.


Góc tường mọc đầy rêu xanh, bức tường màu trắng đã sớm loang lổ, mấy chữ lớn màu đen bị viết xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên tường: “Cấm đại tiểu tiện ở đây.”
Đây vậy mà lại là một ngõ cụt, lòng Lạc Huyền Tư đã muốn ch.ết luôn rồi.


Lúc này bóng dáng bay bay của quỷ thắt cổ đã xuất hiện ở lối vào hẻm nhỏ.
Nhìn đầu lưỡi thật dài vung loạn của nó, Lạc Huyền Tư không nhịn được mà đưa tay sờ sờ cổ.
“Nếu như bị đầu lưỡi đó ghìm ch.ết, mình thà đập đầu vào bức tường này còn hơn.”


Lúc này, gã áo đen kia cũng đã đi vào trong hẻm nhỏ. Gã nhìn Lạc Huyền Tư, không nhịn được thở dài.
“Thất phu vô tội, hoài bích có tội, chỉ khi cô ch.ết, thiên hạ này mới được thái bình.” Giọng gã áo đen có hơi bất đắc dĩ, thậm chí còn mang theo một ít ý vị trách trời thương dân.


Gã áo đen rút ra một con dao găm, chậm rãi lại gần Lạc Huyền Tư.
Sắc mặt Lạc Huyền Tư trắng bệch nhìn gã áo đen: “Anh... anh... tại sao phải giết tôi?”
Hình như gã áo đen không có hứng thú trả lời, chỉ là bước chân kiên định lạ thường, lại gần Lạc Huyền Tư.






Truyện liên quan