Chương 81: Còn có ai có lời muốn nói?
Cảnh tượng giống như Đại Ma giáng thế, hơn nữa bên cạnh còn có một đám người liên tục hộc máu, chấn cho đám người Huyết Sát Minh cũng không dám thở mạnh.
Minh Cửu m vừa bị quét ra khỏi quả cầu máu đang uể oải, suy sụp đứng ở một bên. Thấy Tiêu Trần đến, vung vẩy bàn chân lớn chạy về phía hắn.
Còn chưa lại gần, đã bị Tiêu Trần đập mạnh lên đầu, cả người bay ra ngoài như đạn pháo.
“Trông một người cũng không xong, đồ vô dụng.” Tiêu Trần lạnh lùng nói.
Mọi người cảm nhận được sát ý trong giọng nói băng lãnh của Tiêu Trần thì đáy lòng phát lạnh, giống như có ảo giác, sát ý bộ xương khô này thỉnh thoảng phát ra, thậm chí còn vượt qua cả Tu La Nhãn đang bùng nổ ở bên kia.
Hơn nữa, đối với con chim bự cổ quái này, Huyết Sát Minh vô cùng rõ ràng, tuy rằng mặt hàng này rất cà chớn, nhưng chắc chắn là một sinh vật khủng bố, Huyết Nương Tử đã từng thử đi thu phục nó, kết quả bị một cánh đánh bay.
Thế nhưng một sinh vật khủng bố có thể tùy tiện đánh bay Huyết Nương Tử đã đến Kim Cương Cảnh, bây giờ lại bị bộ xương khô này đánh mà không hề nổi giận tí tẹo nào.
Lúc này André lung la lung lay chống người dậy nói: “Này anh bạn, tôi là Thánh Đường...” André vừa mới nói được nửa câu, cái đầu đột nhiên nổ tung.
Nhìn đầu André như dưa hấu nát, trong lúc nhất thời, mọi người đều im lặng như ve mùa đông.
Dù sao một dị năng giả cấp S, nói ch.ết là ch.ết, loại chuyện này đừng nói là gặp, dù có nghe cũng chưa từng nghe qua.
Thế nhưng trên thế giới này luôn có người không sợ ch.ết, một người đi cùng André đột nhiên nhảy lên, trên tay làm ra thủ thế kỳ quái, trong miệng còn lẩm bẩm.
“Chúng ta trục xuất các ngươi, những linh hồn dơ bẩn. Tất cả thế lực ma quỷ, tất cả những kẻ xâm nhập tới từ địa ngục, tất cả quân đoàn ác ma, tất cả giáo phái và giáo hội tà ác...”
Ngọn lửa màu xanh lam trong hốc mắt Tiêu Trần bốc lên kịch liệt.
“Bụp.” Lại là một quả đầu nổ thành dưa hấu nát.
Tiêu Trần lại nhìn ba người khác, không phải ngoại hình của người Hoa Hạ.
Thấy Tiêu Trần nhìn mình, thân thể ba người lạnh run.
“Tôi là người hầu của ma quỷ, Ma Vương đại nhân, xin đại nhân ngài đại lượng...”
“Bụp.”
“Bụp.”
“Bụp.”
Ba cái đầu đó đồng thời nổ tung, chiếc đầu lâu sáng loáng của Tiêu Trần xoay tròn một vòng 360 độ, quét mắt nhìn những người xung quanh một lần.
“Còn ai có lời muốn nói?”
Trong lòng mọi người đều nhảy dựng: ‘Lúc này có thằng ngu mới nói tiếp. ’
Tiêu Trần nhìn Lạc Huyền Tư phía trước, biết ngay đây là tình huống gì, Tu La Nhãn bùng nổ.
Tử khí trên người Tiêu Trần đột nhiên bạo phát. Từng mảng lớn tử khí rời khỏi cơ thể hắn, phóng về phía vùng sương máu kia.
Tử khí không hề gặp phải trở ngại nào, chạy vào màn sương máu, nhanh chóng bay lượn trong đó.
Tử khí lượn đến trước hư ảnh kia, Tiêu Trần nói thật nhỏ một chữ: “Khóa.”
Tử khí biến ảo thành từng sợi xích sắt, quấn chặt hư ảnh đó.
Thế nhưng, hình như tử khí của Tiêu Trần cũng làm hư ảnh đó thức tỉnh. Nó đột ngột mở mắt, trong ánh mắt đỏ máu chứa đầy văn tự quỷ dị.
Hư ảnh nhìn xích sắt ràng buộc trên người, hé miệng giống đang gào rít, nhưng lại không hề phát ra một âm thanh nào.
Hư ảnh bắt đầu giãy dụa kịch liệt, muốn tránh thoát khỏi sự ràng buộc của mớ xích sắt, thế nhưng cho dù nó giãy giụa như thế nào,
Xích sắt cũng như mọc rễ ở trên người nó, không chút sứt mẻ.
“Tại sao Tu La Nhãn đột nhiên bùng nổ, có ai đến giải thích một chút không?” Tiêu Trần lạnh lùng hỏi.
Lúc này ông lão chột mắt của Thiên Tà Động đứng dậy ôm quyền với Tiêu Trần, nói: “Anh bạn, tôi là Triển Long, Tứ trưởng lão của Thiên Tà Động. Thiên Tà động chúng tôi cũng chỉ mới vừa đến đây, không biết gì về chuyện Tu La Nhãn bùng nổ cả.”
“Con số bốn này không may mắn lắm đâu.” Tiêu Trần từ tốn nói một câu.
Hình như Triển Long cảm giác được điều gì đó, môi khẽ run rẩy, vội vàng nói: “Tôi không ý mạo phạm, tôi chỉ muốn nói Thiên Tà động chúng tôi không liên quan gì tới chuyện Tu La Nhãn bùng nổ.”
“Bụp.” Đầu Triển Long nổ tung.
“Không biết thì im lặng.”
Da đầu mọi người tê dại, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.
Nhân vật có tính cách quái đản, thực lực còn trâu bò như vậy, rốt cuộc là thần thánh phương nào chứ?
Lúc này Huyết Nương Tử tiến lên, tất cả mọi người của Huyết Sát Minh lại càng hoảng sợ. Có người vội vàng kéo áo của Huyết Nương Tử, ý bảo cô ta không nên vọng động.
Huyết Nương Tử cười tỏ vẻ mọi người không cần lo lắng.
Huyết Nương Tử đi tới bên người Tiêu Trần, một luồng khí tức hơi quen thuộc truyền đến từ trên người bộ xương trước mắt.
Huyết Nương Tử hơi nghi ngờ, cảm nhận khí tức lạnh như băng không chút sức sống trên người Tiêu Trần, trong nháy mắt cô ta đã nghĩ đến thiếu niên thanh tú đùa giỡn mình ở cửa bệnh viện Hoài Nghĩa kia.