Chương 83: Toái Thiên Liệt

Đao khí cực nhỏ phân tách hư ảnh thành vô số mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ này lại bắt đầu tách ra, một mảnh hai mảnh...
Tiêu Trần thu hồi Vô Gian, không thèm nhìn hư ảnh bắt đầu vỡ nát, đi thẳng vào trong màn sương máu.


Tiêu Trần, Thôn Thiên Đại Đế của Hạo Nhiên đại thế giới, đối mặt với bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì cũng chỉ cần một đao là đủ.
Theo hư ảnh ầm ầm vỡ nát, vùng sương máu kia cũng bắt đầu tiêu tán.


Tiêu Trần dắt Lạc Huyền Tư đã bạc phơ mái tóc, giống như cái xác không hồn đi ra.
Hắn nhìn mái tóc bạc trắng của cô ấy, hơi đau lòng mà sờ sờ.
“Thất phu vô tội, hoài bích có tội.”
Tiêu Trần kiểm tr.a thân thể của Lạc Huyền Tư, so với trong tưởng tượng thì còn nghiêm trọng hơn nhiều.


Sức sống trôi đi quá nhiều, dự là chỉ còn lại mấy năm tuổi thọ.
Nếu chỉ tuổi thọ thôi thì còn dễ nói, Tiêu Trần vẫn có thể dùng một ít thủ đoạn để bù lại.
Thế nhưng, nghiêm trọng nhất là thần hồn của Lạc Huyền Tư đã hao tổn vô cùng nghiêm trọng.


Tình huống như vậy, không ch.ết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ đã coi như là vận khí tốt rồi.
Cái thứ thần hồn này là phiền toái nhất, giống như Sưu Hồn Thuật, tại sao lại bị mọi người căm thù đến tận xương tuỷ?


Bởi vì sự phá hoại mà Sưu Hồn Cầu gây ra cho thần hồn, gần như là không thể đảo ngược. Hơn nữa, một khi thần hồn bị thương sẽ rất khó chữa trị.


available on google playdownload on app store


Đương nhiên, cái rất khó chữa trị này chỉ là thuyết tương đối mà thôi. Nếu như bây giờ Tiêu Trần vẫn còn thực lực Đại Đế, thì chữa trị một thần hồn cũng không phải là việc gì quá khó khăn.


Nhưng bây giờ Tiêu Trần chỉ có thể nhìn thần hồn Lạc Huyền Tư bị nghiền nát từng chút từng chút một mà không làm được gì khác.


Huyết Nương Tử đi tới gần, thấy Lạc Huyền Tư đầu tóc bạc trắng, nghĩ tới trước đó không lâu cô ấy vẫn chỉ là một cô gái nhỏ đáng yêu thích ăn vặt mà thôi, đôi mắt Huyết Nương Tử chua xót, nước mắt suýt chút nữa đã chảy ra.
Tiêu Trần ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu suy nghĩ.


Huyết Nương Tử không dám quấy nhiễu Tiêu Trần, ở bên cạnh giúp Lạc Huyền Tư lau vết máu trên người.
Một lúc lâu Tiêu Trần bật dậy, tự gõ lên đầu mình.
“Cứ làm vậy trước đi.” Tiêu Trần tự nói.


Tiêu Trần áp tay phải lên trên hốc mắt của mình, một ngọn lửa xanh lam lớn chừng quả đấm bị hắn lấy ra.
Huyết Nương Tử nhìn động tác của Tiêu Trần, có hơi nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?”
“Một phần ngọn lửa linh hồn của tôi.” Tiêu Trần thản nhiên đáp.


Huyết Nương Tử không biết ngọn lửa linh hồn là thứ gì, thế nhưng trực giác nói cho cô ta biết vật này rất quan trọng với đối phương.
Tiêu Trần dẫn dắt ngọn lửa xanh lam kia, dẫn nó đến bên trên trán Lạc Huyền Tư.
Hắn vỗ nhẹ, ấn ngọn lửa vào trong đầu cô ấy.


Tiêu Trần hơi đau lòng thở dài, ngọn lửa linh hồn của một vị Đại Đế lớn mạnh cỡ nào chứ? Quan trọng nhất là ngọn lửa linh hồn này mang theo ý chí của Tiêu Trần, rất mềm mỏng nhẹ nhàng, căn bản là sẽ không tạo thành tổn thương gì cho thần hồn của Lạc Huyền Tư.


Hơn nữa, trải qua rèn luyện của ngọn lửa linh hồn Đại Đế, không chỉ có thể chữa trị thần hồn đã vỡ nát Lạc Huyền Tư, mà còn có thể khiến Lạc Huyền Tư một bước lên trời, từ nay về sau ở trên con đường tu luyện, sẽ giảm bớt đi rất nhiều sự phiền phức với việc rèn luyện thần hồn.


Tiêu Trần nhìn Lạc Huyền Tư, bây giờ vấn đề thần hồn đã được giải quyết, vậy thì tiếp theo chính là giải quyết chuyện bị kích thích về mặt tinh thần như thế nào.
Tiêu Trần nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của Lạc Huyền Tư: “Này, con bé kia tỉnh đi, mẹ cô gọi cô về nhà ăn cơm kìa.”


“Nhóc con ăn kẹo này!”
“Nhóc con, cô muốn ăn cái gì, để tôi mua cho cô ha!”
“Má nó, cho mặt mũi mà không cần, còn không tỉnh có phải không hả?”
Tiêu Trần vừa nhéo mặt tròn nhỏ của Lạc Huyền Tư thành đủ loại hình dạng, vừa không nhịn được mà lầu bầu.


Huyết Nương Tử ở bên cạnh nhìn đến đầu đầy mồ hôi: “Đầu óc của tên này không có vấn đề gì thật chứ?”
Cuối cùng, Tiêu Trần cũng từ bỏ cách ‘đánh thức’ có hơi thiểu năng này.
Tiêu Trần nhìn Huyết Nương Tử hỏi: “Bò Sữa, cô có cách nào hay hơn không?”


Nghe cách gọi ‘Bò Sữa’ này, Huyết Nương Tử xạm mặt, giờ phút này cô ta lại nghĩ tới thiếu niên đùa giỡn mình ở cửa bệnh viện.
“Hai con hàng này, nhìn thế nào cũng là cùng một người mà!”
Huyết Nương Tử cũng chỉ dám chửi ở trong lòng, đánh ch.ết cô ta cũng không dám nói ra miệng.


Huyết Nương Tử suy nghĩ một chút nói: “Hay là mang cô ấy đi gặp bác sĩ đi, chuyện này tôi thật sự không có cách nào tốt hơn.”
“Bổn Đế chính là bác sĩ, chuyên trị các loại không phục đây này.” Tiêu Trần bực bội nói.
Huyết Nương Tử: “...”


Tiêu Trần nhìn Lạc Huyền Tư giống như con ngan ngốc, suy nghĩ một lát rồi nói: “Bây giờ hẳn là con bé đang trong trạng thái ‘Mộc Cương’, kích thích thêm một chút, có khi lại trị hết.”






Truyện liên quan