Chương 93: Mày chẳng qua chỉ là lính lác. (2)

Thật ra loại cự mãng này ở trong mắt Tiêu Trần chẳng qua cũng chỉ là con rắn hơi béo một tí mà thôi. So với đám quái vật hở tí là xé trời bổ đất ở Hạo Nhiên đại thế giới thì con cự mãng trước mắt chỉ là lính lác mà thôi.


Thế nhưng với lượng linh khí ở trên địa cầu mà nói, xuất hiện vật khổng lồ như vậy thì đúng là cực kỳ bất hợp lý.
Điều Tiêu Trần cảm giác hứng thú là trạng thái của con cự mãng này có hơi kỳ quái.


Tiêu Trần không hề cảm nhận được tí xíu hơi thở sinh mệnh ở trên người nó. Cảm ứng với khí tức sinh mệnh của Tiêu Trần không phải là trình mà hai con gà mờ như Đồ Tể và Huyết Nương Tử có thể so sánh được.


Xuất hiện tình huống thế này, chỉ có một khả năng, bản thân cự mãng chính là vật ch.ết.
Tử khí dưới chân Tiêu Trần bắt đầu cuộn trào, nâng cơ thể của hắn bay lên không trung.


“Đại nhân, đại nhân, ngài muốn đi đâu đấy? Đừng bỏ tôi lại, tôi là người hầu trung thành nhất của ngài mà!” Thấy hình như Tiêu Trần muốn rời khỏi mặt sông, Đồ Tể lập tức luống cuống.


“Còn ầm ĩ nữa thì tôi xé nát miệng ông luôn.” Tiêu Trần không nhịn được mà thả lại một câu rồi tiếp tục bay lên không trung.
Tiêu Trần bay lên vị trí cao hơn đầu cự mãng một chút, hơi cúi xuống nhìn nó.


available on google playdownload on app store


Trong đôi mắt màu vàng đất không chút tình cảm nào của cự mãng, đồng tử đen nhánh dựng thẳng chợt co rụt lại, nửa người trên đang nâng lên lại hơi lùi về sau, giống như đang sợ hãi.


“Cái con to xác ngu ngốc này, mi ăn chất kích thích lớn lên hả?” Tiêu Trần nhìn thân thể cao lớn của cự mãng, thật sự có hơi nghĩ không thông, con hàng này làm sao mà bự được đến vậy.
Tiêu Trần vươn tay về phía trước, điểm nhẹ. Một sợi hắc khí nhắm thẳng về phía cự mãng.


Nhìn thấy tia tử khí này, trong ánh mắt không chút cảm tình nào của cự mãng thế mà lại lộ ra vẻ sợ hãi.
Cự mãng xoay người bỏ chạy, nhưng vừa xoay thì tia hắc khí kia đã bắn vào trong người nó.
“Con to xác ngu ngốc này, đừng có mà chạy, bổn Đế chứ có phải ma quỷ gì đâu.”


Tiêu Trần cảm nhận được tin tức tử khí truyền về, khóe miệng nhếch lên.
“Đúng là vật nhỏ thú vị.”
Tử khí vừa tiến vào thân thể của cự mãng, Tiêu Trần đã phát hiện bên trong có một vật nhỏ màu trắng đang điên cuồng trốn chạy.


Tiêu Trần khống chế tử khí, lùng sục trong cơ thể cự mãng, đuổi theo vật nhỏ đang chạy thục mạng kia.
“Binh.”
Một tiếng vang nhỏ, tử khí lao ra từ giữa đầu cự mãng, một điểm sáng màu trắng bạc lớn chừng ngón cái bị tử khí cuốn lấy.


Theo tử khí lao ra, thân thể cao lớn của cự mãng ầm ầm ngã xuống, đầu lâu dữ tợn của nó đập xuống mặt sông, dâng lên bọt nước ngập trời.
“Đây... đây... đã giải quyết rồi à?” Đồ Tể nhìn cự mãng ngã xuống, có chút lắp bắp hỏi.


Lúc này Huyết Nương Tử cũng ngẩn người, lại có nhận thức mới về thực lực của Tiêu Trần. Quái vật khổng lồ như vậy mà cũng sống không quá thời gian đốt một điếu thuốc dưới tay Tiêu Trần, sợ là chỉ có đại lão Phá Thiên Cảnh hàng thật giá thật mới có thể làm được.


Tiêu Trần đưa tay tóm lấy luồng tử khí kia, cẩn thận quan sát điểm sáng màu trắng bạc đang giãy giụa điên cuồng ở bên trong.


Điểm nhỏ kia chỉ lớn cỡ ngón tay cái, toàn thân đều là màu bạc xinh đẹp, hình dạng hơi giống con gián, nhưng so với gián lại thiếu hai cái chân. Vẻ ngoài cũng không đẹp hơn bọn gián mấy.
Tiêu Trần đưa tay túm lấy con trùng nhỏ kia, kéo ra nó ra khỏi tử khí.


Con trùng nhỏ mới bị kéo ra khỏi tử khí thì điên cuồng chui vào ngón tay Tiêu Trần, dường như muốn trực tiếp tiến vào trong da thịt của hắn.


Thế nhưng vận khí của con hàng này có khi không tốt thật. Bản thể của Tiêu Trần chính là một bộ xương khô, dự là nó có chui đến hói đầu thì cũng không được.
Tiêu Trần đáp xuống một nhánh cây, tử khí dưới lòng bàn chân lại lần nữa bốc lên, bước về phía dãy núi màu xám tro kia.


Tiêu Trần cẩn thận quan sát con trùng nhỏ này, không có bất kỳ hơi thở sinh mệnh nào nhưng lại có thể hành động bình thường giống như vật còn sống, điều này khiến Tiêu Trần nghĩ mãi không ra.
Con trùng nhỏ này hẳn là đầu sỏ làm cho thi thể cự mãng có thể hoạt động tự nhiên.


Huyết Nương Tử và Đồ Tể quay lại, nhìn cái đầu dữ tợn gục trên mặt sông, ai cũng có cảm giác như đã trải qua mấy đời rồi.
Đồ Tể tiến đến trước mặt Tiêu Trần hơi tò mò nhìn con côn trùng trong tay Tiêu Trần, hỏi: “Đại nhân, đây là cái gì?”


Tiêu Trần liếc lão ta một cái, trong lòng Đồ Tể dâng lên một dự cảm không lành.
Quả nhiên, ngay sau đó Đồ Tể bị ăn một tát lên đầu: “Tôi con mẹ nó là baidu à? Làm thế chó nào mà biết đây là thứ đồ chơi gì. Tôi thấy hình như ông đang làm khó tôi ấy nhỉ.”






Truyện liên quan