Quyển 1 - Chương 17: Không nhận
Tiếng xe ngựa “lộc cộc” vang lên, người lái xe ngựa điều khiển xe rời khỏi Quách gia, chạy vào con phố tấp nập.
Đây là lần đầu tiên Tiết Thanh rời nhà họ Quách để đi xa như vậy. Mặc dù nơi nàng đang sống là thành Trường An, nhưng nó không phải là thành Trường An mà nàng đã từng được học, vì vậy không thể coi thành phố và thị trấn ở đây cũng giống với thành Trường An trong lịch sử được. Nghe giọng nói của mấy người đi đường, có vẻ khá giống với giọng người Tây An ở đời sau. Nhưng mà ở đây không có núi Ly Sơn cũng chẳng có vua Đường Thái Tông, mọi thứ đều chỉ tốt đẹp ở bên ngoài thôi.
Đường phố mỗi lúc một náo nhiệt hơn, qua khung cửa sổ trong xe ngựa, Tiết Thanh nhìn thấy rất nhiều cửa hàng, nhà cửa được xây nối tiếp nhau, trước cửa những quán rượu đẹp đẽ và rộng lớn kia, kẻ ra người vào tấp nập, Tiết Thanh vừa ngắm cảnh vừa cố gắng nhớ đường... Nàng cũng không trông mong rằng sau này khi đi học còn có xe ngựa đưa rước mỗi ngày đâu.
“Lúc mới đầu, ngôi trường này ở thành Trường An của chúng ta rất nổi tiếng nhưng về sau thì số người học lại giảm dần, chỉ còn khoảng dưới một trăm người xin học thôi.”
Ngô quản gia ngồi trước xe ngựa, giải thích cho Tiết Thanh hiểu.
“Bây giờ nhờ có Thanh Hà tiên sinh đến dạy học ở trường mà số học sinh xin đi học đã tăng lên gần cả trăm người, trường học này cũng càng lúc càng nổi tiếng. Hai năm trước, Phủ Tôn đại nhân đã quyết định chuyển trường về núi Lục Tuyền.”
Ông vừa nói vừa chỉ tay về hướng phía trước, lúc này bọn họ đã ra khỏi cửa thành, cách đây khoảng ba dặm là một ngọn núi lớn, Tiết Thanh nhìn thật kỹ cũng chỉ thấy một màu xanh nhạt ở phía đó.
“Vì trên núi có sáu con suối nên người ta gọi nó là núi Lục Tuyền, Phủ Tôn đại nhân đã mua hơn mười mẫu đất dưới chân núi làm đất xây trường cho Thanh Hà tiên sinh dùng để dạy học.”
“Núi Lục Tuyền chính là một cảnh đẹp nổi tiếng ở đây, dù đi mùa nào cũng có thể vui chơi, ngắm cảnh, có điều bây giờ nó đã thuộc quyền sở hữu của trường nên mọi người không thể tùy ý đi đến đó chơi nữa.”
Giọng Ngô quản gia đầy hâm mộ.
“Chỉ có đám học sinh kia là được lợi lớn nhất.”
Chỉ là một thầy giáo dạy học nổi tiếng mà đã được tặng cả một ngọn núi lớn, bởi vậy nàng mới nói giáo viên là nghề nghiệp rất tốt đó thôi. Tiết Thanh gật đầu, càng tin tưởng hơn vào lựa chọn của bản thân.
Xe ngựa rất nhanh đã đến nơi, Tiết Thanh nhìn thấy nhiều cửa hàng buôn bán hai bên đường, nhưng đa số đều là các cửa hàng bán giấy bút, xen kẽ các cửa hiệu đó là một vài quán trà, quán rượu... Mặc dù bên trong trường học cũng có bán thức ăn nhưng mỗi khi ngán thức ăn trong trường, học sinh có thể đến các quán ăn bên đường để đổi khẩu vị.
Xe ngựa chạy qua con đường trên phố, đi qua bản hiệu tên trường, Ngô quản gia mời Tiết Thanh xuống xe, hai người đi bộ, leo lên những bậc thang đi đến trước cổng thì dừng lại.
Lúc này ở trước cổng có hai người giữ cửa đang ngồi đùa giỡn, hai người này cũng chỉ là hai đứa trẻ tầm mười ba, mười bốn tuổi, thấy người tới liền ngưng cười, nghiêm mặt.
“Mời hai vị trở về, danh sách tuyển học sinh năm nay của Thanh Hà tiên sinh đã đủ người rồi, năm sau hai vị hãy tới sớm hơn.” Bọn họ nói.
Ngô quản gia vội cung kính tiến lên trước đưa thiệp mời.
“Lão gia của ta đã đăng kí trước với Thanh Hà tiên sinh rồi.” Ông nói xong lại chỉ vào Tiết Thanh nói thêm vài câu giới thiệu, hai cậu bé giữ cửa nhìn nhau một lát, lại nhìn tấm thiệp mời trên tay.
“Theo ta.” Một cậu bé giữ cửa đứng lên, nhìn Tiết Thanh nói.
Ngô quản gia ngạc nhiên.
“Thiếu gia vẫn còn nhỏ nên lão gia đã căn dặn ta phải cùng đi với thiếu gia đến gặp tiên sinh.” Ông nói.
Hai cậu bé giữ cửa nghe vậy liền liếc mắt xem thường.
“Còn nhỏ?” Cậu ta nói xong lại la lớn: “Ngay cả việc gặp mặt đơn giản mà cũng không dám thì còn đòi đi học cái nỗi gì, đi về đi cho rồi.”
Nói xong liền ném thiệp mời trả lại.
Ngô quản gia bị dọa sợ, vội lui lại thi lễ.
Ghê thật, ngay cả người giữ cửa của tiên sinh cũng có quyền đến vậy, tính tình cũng thật nóng nảy. Tiết Thanh thầm nghĩ.
“Sau khi thiếu gia vào đó, làm việc gì cũng nên nhớ phải cẩn thận, kính cẩn với mọi người, đừng có làm Thanh Hà tiên sinh phật ý... ngay cả hai người hầu nhỏ này cũng không nên làm mất lòng họ.” Ngô quản gia thấp giọng căn dặn: “Ngay cả thánh thượng mà Thanh Hà tiên sinh còn chưa nhận làm học trò đó.”
Chắc là bởi vì ông không muốn hạ thấp thân phận khi phải dạy thánh thượng đó thôi, Tiết Thanh thầm nghĩ, nàng cũng không tin mấy ông quan văn, quan võ trong triều lại dám can đảm thể hiện thái độ kiêu ngạo của mình trước mặt hoàng đế, lần đầu hay lần thứ hai còn có thể cho qua, chứ về lâu về dài mà vẫn như vậy thì chỉ sợ đã sớm bị mất đầu rồi.
Nàng đáp “dạ” một tiếng.
“Đi theo ta.” Cậu bé giữ cửa nói xong liền xoay người đi vào trong.
Tiết Thanh mang theo giỏ xách đuổi theo, đi qua cổng, sau đó lại đi tiếp trên một con đường núi, cảnh trí trước mắt chợt trở nên rộng rãi, sáng sủa hơn, núi đá và rừng cây xanh đẹp tạo nên bầu không khí thoáng đãng, trong lành khiến Tiết Thanh cảm thấy rất thoải mái, lúc này ở trên gần đỉnh núi có rất nhiều người ở đó.
Mặc dù chưa thấy rõ là người nào nhưng theo tiếng gió núi trôi dạt khắp nơi, Tiết Thanh nghe thấy được tiếng đàn, tiếng ngâm thơ từ đó truyền lại.
“... Cảnh xuân tươi sắc thế kia... Sáng sớm trời đổ sương, chiều tà mây cao che lối... Nỗi tương tư khó nói bằng lời...”
Nghe thấy giọng nam trầm thấp đang ngập ngừng ngâm thơ theo nhịp, Tiết Thanh dừng chân lại lắng nghe.
Kiếp trước mặc dù nàng không thường xuyên đi xem ca nhạc hay các trò giải trí khác nhưng bởi vì truyền thông phát triển, nhiều bài hát được đăng trên tivi và phổ biến khắp nơi, do đó nàng cũng nghe được không ít bài hát, có điều nàng cảm thấy mấy bài hát đó không hay bằng bài này... Nàng cũng không rõ là do lời ca của nó ý nghĩa hay là do giọng ca của người đó hay nữa.
Nàng kinh ngạc đứng yên lắng nghe, phía trước cũng có một đám người đang xuống núi đến gần đây. Bọn họ ai nấy cũng đều thật rạng rỡ.
Họ đều là những thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc áo bào xanh. Trong tay mỗi người đều đang cầm thứ gì đó, sách vở, quạt giấy,... có người còn đeo cây sáo bằng ngọc bên hông. Dáng người và chiều cao của bọn họ rất khác nhau, có người tuấn tú cao ráo, có người khuôn mặt trắng ngần. Mặc dù gương mặt không giống nhau nhưng ai nấy cũng đều hăng hái, đầy sức sống.
Tiếng đàn, tiếng hát, cảnh thiên nhiên tươi đẹp, những thanh niên trẻ tuổi đầy sức sống, tất cả góp phần tạo nên một bức tranh tiên cảnh chốn trần gian.
Tiết Thanh ngắm nhìn cảnh đẹp này đến thẩn thờ.
Dù là thời xưa hay thời nay, trường học vẫn là nơi tốt nhất, bởi vậy mới nói, đi học đúng là quyết định sáng suốt nhất.
..................
Đứng trên đỉnh núi cao có thể thấy được hết khung cảnh ở sườn núi, tiếng sáo chợt dừng lại khiến tiếng đàn và tiếng hát trở nên lạc lõng.
“Liên Đường, huynh sao vậy?” Trương Song Đồng khó chịu nói, phất tay áo bào màu đỏ lên, bỏ cây đàn xuống, lại cố gắng lắng tai nghe, tiếng ca ở bên kia cũng dừng lại, chỉ còn lại dư âm vang vọng.
“Mau nhìn xem, cái người vừa đứng đây nghe chúng ta đàn hát đó, cậu ta đã tới rồi.”
Trương Liên Đường tiến lên một bước, cầm cây sáo chỉ ra hướng dưới sườn núi.
“Trạng Nguyên tương lai đến rồi kìa.” Hắn cười nói.
Trương Song Đồng đứng lên, nhìn về phía dưới sườn núi, thấy trên đường núi có hai người, một người giữ cổng và một cậu thiếu niên tay cầm giỏ xách đi tới.
Cậu thiếu niên kia cũng mặc áo xanh, nhưng có lẽ bởi vì cậu ta quá ốm nên chiếc áo mặc trên người trông rộng thùng thình. Càng đến gần, có thể nhìn rõ gương mặt cậu ta chỉ lớn bằng bàn tay, chiếc cằm nhọn hoắt, đôi mắt hẹp dài đang nhìn thẳng về phía trước, nhưng nếu quan sát kỹ có thể thấy rõ cậu ta đang quan sát và đánh giá xung quanh.
“Người nhỏ xíu vậy.” Trương Song Đồng nói với vẻ thất vọng: “Còn xấu nữa chứ... Người như vậy mà cũng dám tự nhận bản thân rất tốt, sẽ làm người ta thích, đúng thật là...”
Trương Liên Đường đeo cây sáo lại bên hông.
“Đi, đi xem thử xem cậu ta sẽ làm thế nào để khiến Thanh Hà tiên sinh yêu thích đây.” Hắn ta nói.
.................
Tiết Thanh theo sau người giữ cửa đi tới phía trước một căn nhà tranh, trước nhà có một cái sân, đặt mấy cái bàn đá ở đó, có mười mấy người đang ngồi ở đó, lớn nhất tầm mười bảy, mười tám tuổi, nhỏ nhất thì tầm mười một, mười hai tuổi, tất cả đều đang ngồi tập trung nhìn lên mảnh giấy trên bàn, không có ai dám liếc mắt xung quanh cả.
Có hai người đứng canh trước cửa nhà tranh, ánh mắt nghiêm nghị canh chừng những người này, thấy Tiết Thanh đi tới liền cất tiếng.
“... Sao lại đưa thêm người tới nữa?” Một người giữ cửa nói: “Không phải tiên sinh đã dặn không nhận thêm học sinh nữa sao?”
Cậu bé dẫn đường nghe vậy nghiêng đầu qua, chỉ tay vào Tiết Thanh đáp.
“Cậu ta bảo là học trò mà tiên sinh đã nhận từ trước.”
Lời vừa nói ra, vẻ mặt mười mấy người đang ngồi tập trung làm bài kia đều thay đổi, ánh mắt họ nhìn nàng vừa kinh ngạc vừa ghen tỵ.
Ngoại trừ những học sinh đã có tên từ trước trong trường, lần này Thanh Hà tiên sinh chỉ nhận thêm có năm trăm người, bây giờ cũng chỉ còn lại mười chỗ trống thôi... Vậy mà cậu ta có thể dành được một chỗ trong số đó, hỏi sao người ta không ghen tỵ cho được.
Không biết đây là thiên tài nhà ai mà lại được Thanh Hà tiên sinh xem trọng như vậy.
Người giữ cửa kia cũng rất bất ngờ liền nhìn Tiết Thanh thật kỹ.
“Ngươi chờ một lát để ta đi hỏi lại tiên sinh đã.” Hắn nói xong liền quay người đi vào trong nhà tranh, sau một lát liền đi ra.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong lòng Tiết Thanh chợt có cảm giác bất an.
“Tiên sinh nói, nếu Tiết Thanh ngươi đã quyết chí thi Trạng Nguyên thì ông ấy cũng không dám giữ ngươi lại đây làm gì nên mời ngươi đi tìm thầy giáo khác đi.” Người giữ cửa hất cằm, lớn giọng nói.
A... Cái này cũng thật quá đáng rồi đó.
Sắc mặt Tiết Thanh thật khó coi, mười mấy học sinh kia nghe vậy liền phát ra tiếng cười nhạo thật lớn.