Quyển 1 - Chương 52: Cùng nhau uống rượu
Chén trà và chén rượu va vào nhau phát ra tiếng vang nhẹ.
“Sao lại không uống rượu?” Trương Liên Đường cười nói: “Chưa từng uống hay sao?”
Không đợi Tiết Thanh đáp lại, Trương Liên Đường đã giơ tay.
“Hay cậu lại muốn mượn cớ sức khỏe chưa tốt, vẫn còn đang uống thuốc nên không thể uống rượu?”
Tiết Thanh cười gật đầu.
“Đúng là đang tính nói như vậy.”
Trương Liên Đường cười ha ha, cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch, Tiết Thanh cũng cầm ly trà lên uống.
“Tiết thiếu gia à, hôm nay cậu vẫn phải uống một chén, bởi vì cậu thắng.” Trương Liên Đường nói.
Tiết Thanh vội nói: “Liên Đường thiếu gia nói quá lời rồi, là mọi người thắng.” Dừng một chút, Tiết Thanh lại nói tiếp: “Mặc dù tôi bỏ ra rất nhiều công sức.”
Trương Liên Đường giơ tay chỉ Tiết Thanh, cười ha ha: “Biết ngay là cậu sẽ nói như vậy mà.”
Xuân Hiểu đang đàn tỳ bà trên sân khấu thấy cảnh này liền ghen tỵ. Hồi nãy khi nàng còn ngồi bên cạnh, thái độ của Tiết thiếu gia làm nàng không thoải mái chút nào, vậy mà bây giờ chỉ mới mở miệng nói đùa vài câu đã khiến Liên Đường thiếu gia cười vui vẻ đến như vậy.
Trương Liên Đường cười xong lại tiếp tục rót rượu, nhìn Tiết Thanh nói.
“Ta không nói cái này. Ta nói là lúc trước kia, cậu đã từng bảo cậu rất tốt. Câu này rất đúng, cho nên cậu thắng rồi.”
Lúc trước? Tiết Thanh “A” một tiếng nhớ lại.
“Ngoại trừ thân phận, nếu mọi người chỉ biết đến con người cậu thì...” Trương Liên Đường còn chưa nói xong thì bên cạnh đã có hai thiếu niên đang lảo đảo đi tới.
“Tam Lang, Tam Lang... Chúng ta muốn uống với cậu một chén.”
“Cám ơn cậu, nếu không có cậu chắc ta đã bị cái tên nhóc xã Ngũ Lăng đạp gãy chân rồi...”
Bọn họ đã say rượu nên chỉ biết vừa cười hì hì vừa ngập ngừng nói.
Tiết Thanh mỉm cười cụng chén với hai người. Thấy Tiết Thanh uống trà, bọn họ phàn nàn nói.
“Đã 13 tuổi rồi... có thể uống rượu... Chẳng lẽ uống rượu cũng cần phải qua ba lần học sao?”
Tiết Thanh cười nhìn hai thiếu niên kia đang choàng vai nhau đi chỗ khác, Trương Liên Đường cũng mỉm cười, rót trà cho Tiết Thanh.
“Khi hiểu rõ con người cậu, quả nhiên mọi người đều đã thích cậu.” Trương Liên Đường nói tiếp.
“Tất nhiên rồi. Tôi là người tốt mà.” Tiết Thanh cười đáp.
Trương Liên Đường vỗ tay cười to, sau đó lại thu tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đúng vậy, ta cũng thích cậu.”
Hiện tại khi Trương Liên Đường nói ra câu này, vẻ mặt hắn ta rất tự nhiên và bình tĩnh, bởi vì hai người bọn họ đều là “con trai” nhưng nếu như Trương Liên Đường biết được nàng là con gái, không biết sẽ có biểu cảm thế nào nữa? Tiết Thanh mỉm cười, suy nghĩ một lát liền cầm chén rượu trước mặt Trương Liên Đường giơ lên.
“Lần này tôi có thể thắng được, cũng nhờ Liên Đường thiếu gia, cám ơn sự giúp đỡ của huynh.”
Có nhiều lúc, muốn người khác “Trông mặt mà bắt hình dong” ( ) cũng là điều rất khó. Cũng nhờ Trương Liên Đường cố ý giấu giếm tên và thân phận của nàng ngay từ đầu, chỉ để cho mọi người nhận biết con người nàng, mãi cho đến lúc chơi xúc cúc, cùng nhau thi đấu với các thiếu niên xã Trường Lạc. Chính nhờ như vậy, lại thêm có chung thời gian “đồng cam cộng khổ” với nhau nên những thiếu niên này mới dễ dàng tiếp nhận nàng như vậy.
Nếu như ngay từ ban đầu bọn họ đều biết nàng là Tiết Thanh, chắc chắn thái độ và tâm trạng của họ sẽ có khác biệt rất lớn. Hơn nữa nàng cũng không thể có nhiều cơ hội như vậy để chơi đùa cùng bọn họ.
Đây cũng chính là chứng thực cho lời nói mà nàng đã từng nói với Trương Liên Đường lúc trước. Nếu không biết thân phận của nàng, chắc chắn họ sẽ cảm thấy nàng là người tốt.
Nàng nhón người dậy, nghiêng đầu đến gần Trương Liên Đường, giơ tay ra hiệu hắn im lặng.
“Đừng nói cho người khác biết... Tôi chỉ uống cùng huynh một chén rượu thôi.” Tiết Thanh nhỏ giọng nói xong liền uống cạn chén rượu.
Không phải Tiết Thanh chưa từng uống rượu mà bởi vì thân thể này quá yếu nên nàng vẫn chưa quen. Tiết Thanh nhịn không được ho vài tiếng, gương mặt lập tức ửng đỏ, nàng vội vã dùng tay áo che lại.
Trương Liên Đường vội giơ tay vỗ vài cái vào lưng Tiết Thanh nói: “Muốn cám ơn cũng không cần phải tự ép bản thân uống rượu đâu. Đừng cố làm những chuyện mà mình không thể làm, cậu đây là đang cám ơn hay là đang phạt ta thế hả?”
Tiết Thanh đã dừng ho, nàng cười đáp: “Không phải là không thể làm, mà là chưa làm qua thôi.”
Xuân Hiểu vừa đàn tỳ bà vừa hát lớn: “Có học mới có biết... Không học làm sao biết... Phải lo hưởng thụ thanh xuân, chớ để đến lúc đã lớn tuổi rồi...” Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm bên này, nơi hai thiếu niên đang ngồi sát nhau cúi đầu cười đùa, không biết họ đang nói cái gì mà một người thì đỏ mặt mỉm cười, một người thì vui vẻ, ánh mắt sáng lên, chăm chú nhìn người kia... Nàng đã được tú bà huấn luyện từ lâu, thế nên chỉ cần nhìn qua đã có thể biết được, chén rượu mà Tiết Thanh đang cầm trong tay chính là của Trương Liên Đường...
“Tỷ tỷ à, mau hát bài khác đi... Nghe bài này khiến chúng ta cảm thấy nhức đầu quá...” Mấy thiếu niên đang ngồi hai bên chợt la lên.
Không biết có phải do bị hối thúc quá nên phát hoảng hay không mà Xuân Hiểu liền đổi bài ca thành: “... Ca ca tốt từ nơi nào tới... Nhìn ngươi vui mừng, hận không thể ôm...”
Đây là một khúc hát về tình yêu mà trong thanh lâu thường hát. Nghe được vài câu các thiếu niên liền lập tức kêu hay, không ít người còn ôm kỹ nữ đang ngồi bên cạnh vào lòng hát theo: “Ôm một cái bớt ưu buồn, hôn một cái quên hết sầu đau...”
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên náo nhiệt khiến Tiết Thanh và Trương Liên Đường phải ngừng nói chuyện, nhìn lên đài diễn, thấy những thiếu nữ trẻ tuổi kia đang ca múa vui cười, lại nhìn đến các thiếu niên trong phòng, bọn họ cũng đang ồn ào đùa giỡn không ngừng.Truyệ.n được dịch t.ại.iREAD..vnTiết Thanh không chỉ không ghét bỏ cảnh tượng thô bỉ hiện tại mà còn giơ tay gõ nhịp trên bàn, nàng đang gõ theo nhịp đàn tỳ bà của Xuân Hiểu. Thật đúng là tự nhiên như ở nhà, bộ dạng của Tiết Thanh còn tự nhiên hơn những khách quen thường đến đây nữa. Đứa nhỏ này thật sự là một nông dân ư?
Trương Liên Đường quay đầu lại, từ góc nhìn này trông Tiết Thanh thật đẹp, lông mi dài đang chớp lên chớp xuống. Bởi vì vừa mới uống rượu nên gương mặt cậu ta vẫn còn ửng đỏ, trông thật đáng yêu. Không biết cậu ta nghe được câu nào mà nở nụ cười, khiến cho gương mặt thon gầy kia chợt phồng lên, làm hắn... muốn chọt một cái. Tại sao hắn lại muốn chọt vào mặt của một cậu thiếu niên cơ chứ?
Trương Liên Đường bị ý nghĩ của mình làm giật mình. Hắn hoang mang quay đầu rót đầy chén rượu giơ lên định uống, vừa đến miệng lại chợt nghĩ đến chén rượu này hồi nãy Tiết Thanh cũng đã dùng qua... Nói không chừng vị trí này chính là chỗ môi cậu ta đã chạm vào... Cái này chẳng phải là...
Trương Liên Đường bỏ chén rượu xuống.
Dùng qua rồi cũng đâu có sao đâu, thường ngày bọn họ cũng thường tùy tiện uống chung vậy mà, chứ chén trà mà dùng uống rượu thì phải uống nhiều lắm.
Nghĩ vậy nên Trương Liên Đường cầm chén rượu lên uống cạn, sau đó nói: “Nhưng loại thích này vẫn còn chưa đủ nha. Cho nên Thanh Tử thiếu gia à, cậu cần phải cố gắng nhiều hơn.”
Tiết Thanh nghe được thì “ừ” một tiếng, nàng hiểu ý Trương Liên Đường. Mặc dù lần này đã thay đổi cách nhìn của mọi người về nàng, khiến những thiếu niên này tiếp nhận nàng, lại thêm được Tri phủ đại nhân khen ngợi nên trong dân chúng, thanh danh của nàng cũng đã có chuyển biến tốt đẹp hơn. Thế nhưng cái này cũng chỉ là “chuyển biến tốt đẹp” thôi, còn thành kiến của các gia tộc, dòng họ lớn về nàng cũng vẫn chưa mất hết.
Giống như khi nói về Quách gia, đối với họ, dù có chơi xúc cúc tốt cũng chưa chắc có thể trở thành một người rể tài giỏi. Huống chi xúc cúc cũng không thể chơi cả đời được, các thiếu niên đều phải lớn lên, không còn gặp nhau nữa thì sẽ dần dần trở nên xa lạ.
Tất nhiên nàng cũng sẽ không coi xúc cúc thành nghề nghiệp hàng đầu của mình, cái này đối với nàng mà nói có cố gắng mấy cũng chẳng được gì nhiều.
“Được. Tốt nhất vẫn phải cố gắng đọc sách thôi.” Tiết Thanh đáp.
Trương Liên Đường gật đầu nói.
“Lần này cậu giúp ta nên ta cũng sẽ giúp cậu. Ta sẽ nghĩ cách nhờ người trong nhà đi xin Thanh Hà tiên sinh giùm cậu.”
Thanh Hà tiên sinh ư? Tiết Thanh không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu.
Trương Liên Đường liền cau mày nói: “Cậu cũng đã từng nói, nếu loại bỏ tin đồn và cách nhìn của người khác, hẳn mọi người sẽ cảm thấy cậu là người rất tốt, nếu như vậy tại sao cậu lại không nói điều đó cho Thanh Hà tiên sinh biết? Trên đời này, làm người, làm việc cũng giống như đi học, đều phải trải qua muôn vàn khó khăn trắc trở, đâu phải việc nào cũng có thể thuận buồm xuôi gió đâu?”
Đây chính là lời khuyên nhủ rất thật lòng, thế nên Tiết Thanh vội nói tiếng cám ơn. Nhưng mà bây giờ nàng đã có thầy giáo khác rồi. Có lẽ Thanh Hà tiên sinh rất tốt, nhưng nàng lại thích Tứ Hạt tiên sinh hơn.
“Liên Đường thiếu gia...” Tiết Thanh nói.
“Đệ có thể gọi ta là Liên Đường huynh, giống như bọn Tử An.” Trương Liên Đường nhắc nhở.
“... Liên Đường huynh.” Tiết Thanh nghe lời đổi cách xưng hô: “Đệ không cần huynh giúp đỡ là bởi vì đã suy nghĩ kỹ, muốn tự mình thay đổi thành kiến của Thanh Hà tiên sinh.”
Trương Liên Đường liền “A” lên đáp: “Một mình đệ làm sao để thay đổi đây?”
Tiết Thanh suy nghĩ một lát liền đáp.
“Ví dụ như đệ vượt qua kỳ thi huyện?”
Lại là nói như thế, Trương Liên Đường giơ tay xoa đầu nàng, sau đó cười nói: “Được rồi, vậy huynh sẽ chờ đến ngày đó.”
...........................
Khi ánh nắng đã chiếu sang hướng khác, các thiếu niên đang say rượu, mắt nhập nhèm, lảo đảo bị tú bà Lục Ý lâu đuổi ra ngoài.
“Mấy đứa trẻ các ngươi, muốn sờ các cô nương của ta còn có thể, chứ đừng có bày đặt suy nghĩ lung tung nhé.” Tú bà cũng không già, chỉ mới hơn 35 tuổi, cơ thể đầy đặn, lúc nói chuyện ánh mắt chuyển động trông cũng rất quyến rũ.
“Ma ma à, chúng ta cũng đâu phải là không trả tiền.” Sở Minh Huy hô.
“Tiền của các ngươi là từ đâu mà có.” Tú bà lên tiếng: “Đi mau, đi mau, sắp tối rồi, đừng có trì hoãn việc làm ăn của bọn ta.”
Không phải là tú bà không muốn kiếm thêm tiền, mà là vì có những đồng tiền không nên lấy. Những thiếu niên này hôm nay đến Lục Ý lâu chơi đùa là vì có Trương gia đồng ý. Nếu thật sự để đám kỹ nữ quyến rũ bọn họ, chỉ sợ người nhà trong các gia tộc sẽ đến đây ồn ào mất... Đó mới là nguyên nhân khiến bà không dám nhận thêm tiền của bọn họ đấy.
Các thiếu niên cũng hiểu, hôm nay có thể đến đây vui đùa nửa ngày đã không tệ, thế nên cũng không nói gì nữa mà chỉ cười hì hì, khoát vai nhau vẫy tay chào tạm biệt tú bà và các kỹ nữ. Tiếng cười đùa ồn ào cho đến khi một gian phòng được mở ra mới bắt đầu im lặng.
Đây cũng là một đám thiếu niên, bọn họ đã thay đổi bộ đồng phục áo trắng quần xanh trên sân đấu bằng những chiếc áo bào hoa lệ, trên eo còn treo túi thơm hoặc ngọc bội, khi bước đi để lộ đôi giày... Trên giày được đính những hạt trân châu lớn hoặc in hoa văn lộng lẫy, thể hiện rõ sự giàu có.
“Liễu Xuân Dương.” Sở Minh Huy hô to: “Các ngươi cũng tới đây à.”
Các thiếu niên xã Ngũ Lăng tất nhiên là muốn tới đây rồi, Tiết Thanh thầm nghĩ, thắng có thể không đến, nhưng thua tất nhiên phải đến. Vậy mới là những thiếu niên khí phách.
***