Quyển 1 - Chương 118: Nói nhỏ

Đại trạch Quách gia, trên đường bu đầy người, đều bị thiếu niên cởi trần cõng cành mận gai đứng trước cửa của Quách gia thu hút.


Vì cái ch.ết của Tông Chu trở thành đề tài nóng nhất thành Trường An, chuyện hai đứa bé Quách gia và Liễu gia động thủ đánh nhau không có nhiều người chú ý… Không ít người không biết chuyện này vội vàng hỏi thăm, đầu phố cuối hẻm ồn ào cả vùng.


Liễu Xuân Dương đột nhiên đến khiến người của Quách gia cũng giật nảy mình.
"Sợ… Mặc dù cúi đầu với chúng ta, nhưng ta thật sự chướng mắt loại này."
"Đúng vậy, đánh thua biết sợ còn chưa tính, đánh thắng biết sợ chẳng phải là ngốc?"


"Nếu Tử An, Tử Khiêm như thế không phải không thể đánh chúng."
Quách nhị lão gia Quách tam lão gia đứng ở cạnh cửa chỉ trỏ, Quách đại lão gia nghe thấy phiền lòng trừng mắt: "Đi xuống… Có người làm cha như các ngươi sao?"


Quách Tử Khiêm từ sau cây cột nhảy ra, nói: "Bá phụ người lớn không tiện ra tay, để cháu tới đánh tiểu tử kia đi…"
Quách đại lão gia càng nổi nóng xua tay: "Cút ngay xuống dưới."
Quách nhị lão gia nói: "Vậy đại ca huynh lấy dáng vẻ này ra… là đánh hay tha thứ?"


Quách tam lão gia nói: "Đúng vậy, để lâu nhiều người nhìn, hắn mất hết mặt mũi, chúng ta cũng không thể ra tay đánh… Sẽ bị thua thiệt đấy."
Quách nhị lão gia nói: "Đây chính là âm mưu của Liễu gia… Để tiểu tử này tới cởi quần áo một chút, nếu như chúng ta không tiếp nhận sẽ thành kẻ ác."


available on google playdownload on app store


Quách tam lão gia nói: "So cởi quần áo ư, ai sợ ai, để Tiết Thanh cởi cùng đi… Bày vết thương ra cho dọa người hơn."
Mấy người đang nghị luận ầm ĩ, Noãn Noãn chạy bình bịch tới.
"Thiếu gia nhà ta muốn gặp Xuân Dương thiếu gia." Nàng nói.


Tiết Thanh muốn gặp? Quách nhị lão gia trợn mắt nói: "Không tốt, thiếu gia của ngươi mới vừa tỉnh lại, không đánh người được… Sẽ bị thiệt thòi."


Không để ý đến Quách nhị lão gia ngắt lời, Quách đại lão gia tự mình đưa Liễu Xuân Dương đến chỗ Tiết Thanh, trong phòng Tiết mẫu vừa chỉnh lại lư hương trên bàn.


Mùa hè nên mùi máu tanh mùi thuốc trong phòng rất nồng, lư hương vẫn không hề ngừng, nghe thấy Liễu Xuân Dương tới, Tiết mẫu nhất thời lau nước mắt.
Tiết Thanh nói: "Mẹ, đại lão gia, ta muốn nói chuyện riêng với Xuân Dương thiếu gia một chút…"


Tiết mẫu nức nở nói: "Như vậy sao được… Con mới tỉnh lại… Ngộ nhỡ hắn…" Nói xong mắt nhìn Liễu Xuân Dương đứng trong sân, thiếu niên kia cởi trần, da thịt trắng nõn, thân thể khỏe mạnh… Ánh mắt Tiết mẫu lóe lên một tia lạnh lùng.


Tiết Thanh nói: "Mẹ, chuyện của con trẻ tự con trẻ giải quyết…" Vừa nói vừa chớp mắt: "Đương nhiên, mẹ cứ chờ ở trong sân… Con không giải quyết được thì sẽ nhờ người."


Tiết mẫu không nhịn được bật cười, lại cảm thấy lòng chua xót, đứa nhỏ này còn có tâm tình bình tĩnh nói đùa như vậy, từ khi tỉnh lại nàng đến một tiếng kêu rên cũng không có… Bị thương nặng như vậy không có chuyện không đau, nghĩ tới đây lại rơi lệ, nói: "Được, con vui là được."


Bà theo lời đứng dậy đi tới cửa gọi Xuân Dương thiếu gia đi vào, giọng nói ôn hòa tuy bi thương nhưng không có xúc động tiến lên đánh người, chỉ đưa tay lau nước mắt, giống như tất cả phụ nhân hiền lành có thói quen chịu đựng bi thương.


Liễu Xuân Dương cúi thấp đầu đi vào, Tiết mẫu đóng cửa lại rời đi, Quách đại lão gia bất an mấy phần, nhỏ giọng nói: "Không sao chứ."
Tiết mẫu nói: "Không có việc gì, người sắp chết thì không có gì có thể để ý."


Quách đại lão gia rùng mình một cái nhìn vào trong phòng, không biết trong phòng lại bố trí thứ gì, về sau nơi này có thể không vào thì không nên vào, tính tình nữ nhân này vốn kỳ lạ, lại chịu kích thích như vậy, nói muốn đồng quy vu tận cùng với Liễu gia, tiện thể tính luôn Quách gia cũng không nói chính xác được.


Quách đại lão gia vểnh tai: "Tại sao không có động tĩnh gì… Bọn họ đang làm gì?"
……
Trong phòng, Liễu Xuân Dương vẫn cúi đầu không nhúc nhích, Tiết Thanh nhìn hắn một lúc, nhỏ giọng nói: "Ngươi bị ức hϊế͙p͙ rồi, bị dọa sợ rồi."


Liễu Xuân Dương vẫn cúi đầu, bờ vai bắt đầu run rẩy, giống như khóc nức nở.
Tiết Thanh nói: "Đừng khóc… Ta sẽ giải thích rõ ràng với mọi người…"


Liễu Xuân Dương ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn: "Ta là vì cái này nên tới đây hay sao?" Mắt người thiếu niên đỏ ngầu, sắc mặt tiều tụy, bờ môi khô nứt, tiều tụy như mấy ngày mấy đêm không ngủ.


Tiết Thanh nhìn hắn cười, nói: "Ta biết không phải ngươi… Vết thương của ta nhìn như rất nặng, nhưng chẳng mấy chốc là có thể tốt, cánh tay cũng sẽ không có chuyện gì… Yên tâm đi, không có chuyện gì."


Liễu Xuân Dương dùng sức hít mũi, nghe được câu không có chuyện gì này, không khỏi nghĩ đến chuyện ở Song Viên, khi đó hắn cũng một mực nói ba chữ này, nhẫn nhịn đến tận bây giờ, cuối cùng không khống chế nổi cảm xúc… Òa một tiếng khóc lên.Tru.yện đ.ược dịch trực t.iếp tại iRE.AD……


Quách Hoài Xuân và Tiết mẫu đang đứng ở trong sân, bị tiếng khóc đột nhiên này làm cho giật nảy mình, hai người không khỏi liếc nhau.
"Người nào đánh người nào?"
"Không có đánh, thật giống như nói gì đó…"
"Nói chuyện tới mức người ta bật khóc…"


Hai người nhìn về phía cửa phòng lần nữa, Thanh Tử lợi hại như vậy? Tiết mẫu muốn nghe xem bọn họ nói cái gì, Quách Hoài Xuân giữ chặt bà, nói: "Thiếu niên da mặt mỏng…"
Chỉ cần không đánh nhau là được, Tiết mẫu dừng lại không tiếp tục tới gần.


Tiết Thanh mặc cho Liễu Xuân Dương khóc lớn, một lúc sau mới nói: "Được rồi, đừng khóc, tất cả đã qua, kết thúc, chúng ta bình an vô sự, không có người nào có thể tổn thương đến chúng ta... Thiền Y thế nào?"


Biết rõ là hỏi nữ nhân, Liễu Xuân Dương hít mũi một cái, ngừng khóc, nói: "Hôm đó thừa dịp hỗn loạn đã giấu nàng ta đi, Tiểu Khả đã tìm cơ hội mang nàng vào thư phòng ở trong sân của ta, không ai chú ý tới nàng, yên tâm đi."


Tiết Thanh nói: "Xuân Dương thiếu gia đã trải qua hiểm cảnh như vậy, vì giấu giếm bí mật mà không thể không chịu oan ức, bây giờ còn có thể làm vô cùng lợi hại như vậy."


Liễu Xuân Dương trợn mắt hạnh, phồng má nói: "Ngươi mắng ta sao? Hay là khen chính ngươi?" Người nào lợi hại? Hắn chỉ là đi qua, còn Tiết Thanh thì đi giết người lại suýt chút nữa giết mình.
Tiết Thanh nói: "Ngươi và ta đều đáng khen."
Liễu Xuân Dương hừ một tiếng quay đầu không nói lời nào.


Tiết Thanh nói: "Thiền Y còn phải làm phiền Xuân Dương thiếu gia."
Liễu Xuân Dương ừm một tiếng, mắt nhìn chỗ khác, nói: "Nói đi."


Tiết Thanh nói: "Hiện tại vẫn còn vội vàng tr.a chuyện Tông Chu bị giết, sẽ cho rằng thật sự hôm đó có hai người rơi xuống hồ… Hơn nữa thủ hạ của Tông Chu vì bảo vệ bí mật của Tông Chu, nhất định sẽ không để cho người vớt xác, hai phe nhất trí giải quyết vấn đề tiểu thư mất tích… Thiền Y có đủ thời gian rời đi."


Liễu Xuân Dương ừm một tiếng lần nữa, nói: "Thực ra ta có mấy bằng hữu ở bên ngoài có thể tin được…"
Tiết Thanh nói: "Không, ta dự định đưa nàng tới kinh thành."


Kinh Thành? Liễu Xuân Dương trừng mắt, không phải Tông Chu muốn dẫn nàng ta tới kinh thành ư, khó khăn lắm mới thoát ra được miệng hổ, lại muốn tới kinh thành?


Tiết Thanh nói: "Ta đưa nàng tới và Tông Chu mang nàng đi không giống nhau, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, nếu có một ngày cấp dưới của Tông Chu muốn đi tr.a xét cũng sẽ tới nơi khác điều tra."


Liễu Xuân Dương ồ một tiếng, nói: "Đưa người đến kinh thành cũng không phải không có cách nào…" Lúc này hắn mới phát hiện làm thiếu gia Liễu gia cũng không phải là không gì không làm được vì ở trong mắt người nhà, hắn chỉ là thiếu gia, là đứa bé, giấu tỳ nữ ở trong thư phòng vẫn tốt, mượn thế lực Liễu gia dùng nhưng sắp xếp một người ở kinh thành, cũng không phải là chuyện một hài tử có thể làm được… Hài tử không thể làm, hắn cắn răng nghĩ cách.


Tiết Thanh nói: "Ta đã sắp xếp xong ở kinh thành cho nàng."
Hả! Liễu Xuân Dương giương mắt nhìn Tiết Thanh, hắn là yêu quái sao? Tại sao cái gì cũng…


Tiết Thanh nói: "Ta nhờ Liên Đường thiếu gia đưa tin cho Dương lão đại phu Dương Tĩnh Xương ở kinh thành, xin lão hỗ trợ. Đương nhiên, Liên Đường thiếu gia hỗ trợ viết một nội dung không rõ, ta sẽ viết thêm cho Thiền Y một phong thư để nàng tự mình mang theo tới."


Dương Tĩnh Xương Dương lão đại phu… Liễu Xuân Dương liếc mắt nói: "Ngươi… Hắn… Có thể tin được không?" Đây cũng không phải là việc nhỏ, nói trắng ra là sẽ kéo theo tánh mạng cả nhà… Không phải quan hệ bình thường là có thể giúp đỡ.


Tiết Thanh cười nói: "Dương lão đại phu rất đáng tin."
Thật đúng là gan lớn… Đương nhiên có thể dựa vào Dương lão đại phu, chỉ là hắn sẽ để ngươi dựa vào sao? Liễu Xuân Dương nhìn Tiết Thanh, không biết nên nói cái gì, được rồi, hắn cũng là yêu quái.


"Ta sẽ nghĩ biện pháp ổn thỏa đưa nàng đi." Hắn nói: "Ngươi có gặp nàng không?"
Tiết Thanh nói: "Không gặp, việc này còn phải làm cho ổn thỏa."


Liễu Xuân Dương ừm một tiếng, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, chợt cảm thấy Tiết Thanh nhìn mình, hắn lại ngẩng đầu, thấy ánh mắt Tiết Thanh dừng lại trên thân hình cởi trần của hắn, thấy hắn nhìn qua, liền cười một tiếng, nói: "Cũng may trời nóng, nếu là mùa đông, Xuân Dương thiếu gia sẽ càng chịu tội."


Nghĩ gì thế, Liễu Xuân Dương bĩu môi dời ánh mắt.






Truyện liên quan