Quyển 1 - Chương 123: Muốn hỏi
Tiết Thanh chống nạn và Noãn Noãn cùng nhau đi về, Tiết mẫu đã đứng chờ ở cửa, nhìn thấy nàng thở phào, nói: "Sao lại đi lâu như thế… Vừa mới đỡ một chút mà."
Tiết Thanh nói: "Không phải một chút đâu, là đỡ hơn nhiều rồi, mấy ngày nữa là con có thể đến trường."
Tiết mẫu giật mình, liên tục nói không được, Tiết Thanh vừa định nói gì đó, bà lại ngẫm nghĩ nói: "Đi thì có thể nhưng đừng nghĩ đến chuyện trở về, ở lại trong trường luôn đi."
Hả? Sao lạ vậy, Tiết Thanh liếc nhìn Tiết mẫu, Noãn Noãn đã lấy trong tay bao giấy lớn nhỏ đưa đến trước mặt Tiết mẫu, líu ríu nói cái này là của Xuân Dương thiếu gia đưa tặng cho tỷ tỷ xinh đẹp.
Tiết mẫu nói: "Còn có tỷ tỷ xinh đẹp?"
Noãn Noãn nói: "Dạ đúng vậy, là tới thỉnh giáo nhờ thiếu gia làm thơ."
Tiết Thanh nói: "Đêm đó tại hội thi thơ do Yên Tử thiếu gia tổ chức con đã viết ra Thủy điệu ca đầu, Yên Tử thiếu gia đã truyền ra ngoài."
Những bài thơ ca này à, Tiết mẫu không thèm để ý, lại nghe đến Yên Tử thiếu gia lại càng không muốn nghe, Noãn Noãn nói còn có đám người Sở Minh Huy cùng học chung cũng đến.
"Chỉ là bọn họ không có mang lễ vật đến." Nàng chép miệng chậc lưỡi có phần tiếc nuối.
Tiết mẫu nhìn Tiết Thanh vui mừng tán thành nói: "Hài tử của ta thật sự là người tốt, kết giao nhiều bằng hữu như vậy."
Tiết Thanh nói: "Là mọi người nể mặt."
Tiết mẫu xoa xoa đầu Tiết Thanh nói: "Đi theo Thanh Hà tiên sinh học hành cho tốt, mọi người biết sẽ càng hãnh diện."
Như thế cũng không hẳn, Tiết Thanh “à” lên một tiếng, Tiết mẫu và Noãn Noãn đỡ nàng nằm xuống trên giường, đưa thuốc cho nàng uống, nàng cùng với Tiết mẫu và Noãn Noãn chia quà cho nhau, nằm trên giường nói cười khúc khích… Nói về chuyện của Xuân Hiểu, còn muốn tỉnh ngủ.
…..
"Coi như con may mắn gặp được ta."
Ban đêm trong phòng trầm lắng lại vang lên giọng nói đắc ý của Tứ Hạt tiên sinh.
"Lại đây, nhấc tay lên xem nào."
Tiết Thanh ngồi ở trên giường không chút động tĩnh, nói: "Liều lĩnh quá, vết thương nặng đã một trăm ngày rồi."
Tứ Hạt tiên sinh giọng than thở, đưa tay đánh vào vai phải của Tiết Thanh, Tiết Thanh co vai lại tránh né.
"Hay lắm, con tin tưởng, thuốc của người quả thật kỳ diệu."
"Tin tưởng thì ngươi giơ lên thử xem."
"Phải giơ lên thì mới gọi là tin tưởng sao? Không cần đâu."
"Con sợ đau à?"
Tranh luận một lúc, Tiết Thanh uống thêm một viên thuốc nữa của Tứ Hạt tiên sinh đưa cho, nói: "Con dự định đầu tháng sẽ đi học lại."
Tứ Hạt tiên sinh cười ha ha: "Không vội, dưỡng thương là quan trọng nhất."
Tiết Thanh liếc Tứ Hạt tiên sinh một cái nói: "Nhưng mà kỳ thi huyện sang năm chắc là không quan hệ gì đến người đúng không?"
Tứ Hạt tiên sinh trợn mắt nói: "Tầm bậy! Thể diện lại có thể quan trọng hơn thân thể à?"
Tiết Thanh nói: "Đều quan trọng."
Tứ Hạt tiên sinh nói: "Vậy con bị thương thể lực học không bằng trước kia, học không tốt không thể trách ta."
Tiết Thanh nói: "Tiên sinh, con bị thương cánh tay, không phải đầu óc, học không tốt vẫn phải là trách người."
Tứ Hạt tiên sinh gằn giọng lần nữa, nói: "Xem như con lợi hại."
Tiết Thanh cười cười không nói gì, nghiêng tai lắng nghe, trên giường nhỏ ở gian ngoài Tiết mẫu lại ngủ say sưa, tiếng nói chuyện trong phòng không kinh động đến bà chút nào.
"Tiên sinh, người đến đây bằng cách nào? Dùng thuốc mê các loại sao?" Nàng hiếu kỳ hỏi: "Loại thuốc này cũng cho con một ít nha, nhất định là pháp bảo có thể giết người cướp của."
Tứ Hạt tiên sinh nói: "Cái gì mà thổi thuốc mê giết người cướp của, như thế chỉ là thủ đoạn của tiểu nhân… Học trò như ngươi ráng đọc sách cho tốt vào, còn học cái gì thổi thuốc mê, học đao kiếm đều có thể sẽ tự gây hại cho bản thân, thổi thuốc mê sau đó lại tự hôn mê à?"
Dứt lời ôm bụng cười to.
Tiết Thanh có chút ấm ức, nói: "Đó là vì tài nghệ giảng dạy của vi sư không giỏi."
Tứ Hạt tiên sinh hậm hực, nói: "Làm gì có thích khách có thể lợi hại như vậy, rõ ràng là do ngươi nhát gan không có tài cán gì... Lại đây, lại đây ngươi dùng lại mấy chiêu thức của tên thích khách đánh thử, xem ta có thể bị thương hay không."
Tiết Thanh nói: "Làm gì cái chiêu nào... Loạn thành một đống tối mù tối mịt, ta vừa muốn bảo vệ cho Xuân Dương thiếu gia... Kỳ thật không phải là ta không bằng bọn chúng, là sợ loạn quyền đánh ch.ết lão sư phụ thôi."
Dựa vào chiêu thức có thể phân biệt được môn phái, trong tiểu thuyết võ hiệp đều nói như vậy, nàng hiển nhiên có thể miêu tả một hai chiêu của những tên thích khách kia, nhưng bị đâm dẫn đến bị thương như thế này thì cũng không thể khẳng định cụ thể, rất dễ dàng phát hiện ra sơ hở, nếu thuật lại chiêu thức của Tông Chu ra... Tông chu là cao thủ, Tứ Hạt tiên sinh cũng là cao thủ, ngộ lỡ lúc đó cao thủ nhận ra được cao thủ, vậy sẽ bại lộ chuyện nàng đã từng giao thủ với Tông Chu, Tứ Hạt tiên sinh già dặn kinh nghiệm như vậy, nhất định sẽ đoán được chuyện gì xảy ra.Tr-uyện được dịch trực ti-ếp tại iREAD--Tứ Hạt tiên sinh hừ hừ hai tiếng, nói: "Cái gì mà bảo vệ cho Xuân Dương thiếu gia, loạn quyền đánh ch.ết lão sư phụ... Hay là rốt cục ngươi bị dọa cho sợ rồi đánh đấm loạn xạ, thật mất mặt."
Tiết Thanh nói: "Tiên sinh đây là lần đầu tiên con… "
Tứ Hạt tiên sinh "ái chà" hai tiếng, nói: "Con đây cũng là Tam Lang à… Con cho rằng đây là đọc sách viết chữ, chơi xúc cúc à. Đây là giết người, tuyệt đối là không có lần sau, tỉnh đi tiểu tử, cảm tạ ông trời là lần này con còn may mắn."
Tiết Thanh nói: "Cho nên nói con là thần tiên chuyển…"
Lời còn chưa dứt đã thấy Tứ Hạt tiên sinh trước mắt vèo một cái đã đến cạnh cửa, chớp mắt liền không thấy nữa, biến mất trong bóng đêm.
"… Lời con còn chưa nói hết mà, đâu rồi… Tiên sinh như vậy là không phải phép rồi."
Đi ra ngoài thật xa, Tứ Hạt tiên sinh hình như còn có thể nghe được dư âm của Tiết Thanh, hắn xoa xoa lỗ tai: "Đều như vậy, còn tự phụ như thế, cũng là trước giờ chưa từng có… Cha ngươi cũng không bằng ngươi."
Trong thành Trường An các hẻm nhỏ đều thông với nhau, Tứ Hạt tiên sinh ghé qua nơi yên lặng không hề có tiếng động đó, đứng yên một chỗ một hồi lâu, cúi người trong bóng tối, một tiếng rào rào, một người lẫn lộn từ trong lồng gà bị xách chạy ra.
Người này thân hình lọm khọm không thẳng nhưng so với Tứ Hạt tiên sinh cao hơn vài phần, hắn phát ra thanh âm "ơi ới" cố gắng giãy giụa nhưng bị bàn tay khô gầy kia nắm lấy không làm sao phản kháng được.
Tứ Hạt tiên sinh nói: "Các ngươi rốt cục là ai?"
"Chúng ta là Chung Thế Tam mời đến… Lấy tiền hành sự…" Người kia giọng hàm hồ nói, hình như đang bị túm cổ.
Tứ Hạt tiên sinh “xì” một cái, lắc lắc tay, tên nam nhân cao lớn này bị lắc lư giống như con gà, nói: "Lấy tiền làm việc, chỉ dựa vào công phu mèo cào này của các ngươi còn có thể lấy tiền hành sự à, còn giết Tông Chu… Tiểu tử Tông Chu kia mười người các ngươi lần lượt xông lên cũng không đụng đến được một ngón tay của hắn…"
Nam nhân bị lắc kia giọng càng thêm hàm hồ: "Nhưng là… Chúng ta thực sự đã giết ch.ết hắn… Đại ca của chúng ta… Đại ca của chúng ta cùng ch.ết với hắn.
Tứ Hạt tiên sinh dừng tay lại. Chuyện này là sự thật…" Đại ca các ngươi tên gì?"
Nam nhân nói: "Đại ca của chúng ta thanh danh hiển hách, công phu bất phàm, đi không đổi danh ngồi…"
Tứ Hạt tiên sinh tát cho hắn một cái, nói: "Nói tiếng người đi."
Nam nhân nói: "Phương Thất Bát."
Tứ Hạt tiên sinh lại cho hắn một cái tát, nói: "Bảo ai tha cho hả, ta muốn hỏi chuyện không ai có thể bảo ta tha cho đâu."
Giọng nam nhân có ý khóc nói: "Đại ca của chúng ta họ Phương, tên Thất Bát."
Tứ Hạt tiên sinh hừ lạnh, nói: "Cái tên quỷ gì vậy… Căn bản là chưa từng nghe qua nhân vật nào như thế…" Dứt lời ném nam nhân xuống đất: "Tự mình có thể đi kiếm ra không?"
Nam nhân "á á" hai tiếng nói: "Có thể, có thể, đa tạ gia gia đã chữa trị vết thương cứu mạng… Không biết danh tánh gia gia…"
Tứ Hạt tiên sinh nói: "Thần tiên." Dứt lời phất tay áo biến mất trong bóng đêm.
Nam nhân trên mặt đất còn không kịp phản ứng gì, ngơ ngác nói: "Thần tiên à… Trên đời thực sự có thần tiên à."
...
Gió đêm thổi mạnh, trên tường thành một chiếc đèn bão đong đưa lung lay, sau một khắc gió mạnh đảo qua làm ngọn đèn dầu lập tức bị dập tắt, một góc áo bào bay trúng vào bên trên đèn bão.
Tứ Hạt đứng tại trên tường thành, nhìn một vùng trống đen kịt.
"Chẳng lẽ thật sự là đám ô hợp này giết Tông Chu? Tông Chu ở trong cống ngầm? Sớm biết hắn ch.ết ở chỗ như thế này, ta sẽ không tránh né… Đáng tiếc, đáng tiếc đã bỏ qua trò hay… ch.ết tại đây trong tay những kẻ vô danh tiểu tốt, tại diêm vương điện Tông Chu có lại tức ch.ết thêm một lần nữa không?"
Chợt cười to, phất ống tay áo, tung áo choàng bồng bềnh trên tường thành cao thẳng tắp rồi biến mất.
Tiếng cười kinh động tuần binh, giơ bó đuốc tìm theo tiếng mà đến, chỉ nhìn thấy trong bóng đêm hình như xẹt qua một con chim lớn.
"Tiếng này là con cú cười sao?"
"Thật làm người ta sợ hãi."
"Cú cười là chuyện chẳng lành…"
"… Có chuyện gì tốt à, Tông đại nhân của chúng ta đã ch.ết tại chỗ này, triều đình làm sao chịu bỏ qua…"
"… Người của hình bộ và Ti Lễ giám có lẽ sẽ nhanh đến… Đến rồi sẽ không ít phiền phức."