Chương 85: Kháng chỉ

Nghe được hạ nhân thông tri, động tác cầm bút của An Tử Nhiên nhất thời khựng lại, nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn về phía trước:”Người trong cung tới đây, còn dẫn theo một đám nữ nhân?”
“Đúng vậy, Vương phi.” Chu quản gia cung kính đáp.


Gã là Nhị quản gia mới nhậm chức của Vương phủ, hiểu rõ Vương gia rất coi trọng Vương phi, hơn nữa có Lý quản gia là bài học đi trước, gã cũng không dám giống như Lý quản gia khinh thị vị Vương phi này, cho dù hắn là một nam nhân.
“Đi xem.”
An Tử Nhiên trầm mặc một chút liền đứng dậy.


Chu quản gia vội vàng theo sau hắn tới đại đường.
Còn chưa tới nơi đã nghe được thanh âm ồn ào truyền ra, ngẫu nhiên xen lẫn vài đạo thanh âm bén nhọn, có vẻ là do thái giám phát ra.
Hai người đi tới môn khẩu đại đường, người đứng trong lập tức phát hiện ra.


Một thái giám đi tới, cao thấp đánh giá An Tử Nhiên một hồi, sau cười rộ lên:”Nói vậy thì ngài chính là Vương phi của Quận vương đi, nô tài là Tiểu Nhạc Tử, từ trong cung đi ra, phụng lệnh Hoàng Thượng đem vài mỹ nhân lại đây.”
“Mang lại đây là có ý gì?”


An Tử Nhiên vừa vào đại đường, lên tiếng hỏi ngược lại, kỳ thật hắn thừa biết Sùng Minh là muốn gài người vào hậu viện của Phó Vô Thiên, lý do hắn cũng đã đoán được, đơn giản là sẽ nhằm vào chuyện hắn không thể sinh con.


Thái giám che miệng cười nói:”Phó Vương phi thật là, đùa giỡn với nô tài như vậy, tự nhiên là để các nàng tiến vào Vương phủ, những mỹ nhân này đều là do Hoàng Thượng đích thân tuyển chọn, mỗi người dung mạo đều là trăm dặm có một, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ thanh danh Vương phủ, Phó Vương phi thân là nam tử, đáng lẽ phải biết thông cảm cho Quận Vương mới đúng, Hoàng Thượng cũng đã nói, hai ngày nữa sẽ vì Vương gia nạp thêm vài Trắc phi.”


available on google playdownload on app store


Mặt ngoài là vì Phó Vô Thiên, trên thực tế là lấy cớ sắp đặt nhãn tuyến mà thôi.
An Tử Nhiên không cần nghĩ cũng biết, khẽ híp mắt.


Nếu hắn còn chưa cũng Phó Vô Thiên thẳng thắn, không cùng y phát sinh quan hệ phu thê, hắn hiển nhiên sẽ không quản Sùng Minh đem bao nhiêu người vào hậu viện Vương phủ, nhưng giờ hắn đã ngồi vào vị trí Vương phi này, đừng nói một đám, dù chỉ là một kẻ cũng đừng hòng bước qua đại môn Vương phủ nửa bước.


“Công công vẫn là đem người về đi, Vương gia cũng không cần.”


Tiểu Nhạc Tử trả lời:”Phó Vương phi, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi ngài cũng chỉ là một nam nhân, không thể vì Vương gia khai chi tán điệp, nếu Vương phủ vì vậy mà tuyệt hậu, ngài sẽ mang tội rất lớn, lại nói, ngài cũng không phải là Quận vương, làm sao lại biết được Quận vương có cần hay không, ngài dù muốn tức giận cũng nên chọn thời gian địa điểm chứ.”


An Tử Nhiên nhìn Tiểu Nhạc Tử tràn đầy tự tin, khóe miệng hơi câu lên, đang muốn lên tiếng, một mỹ nhân đột nhiên đứng ra.
Mỹ nhân hướng hắn khom người, hơi hạ thấp thân thể, một mảnh da thịt trắng tuyết như muốn bật ra ngoài, phong cảnh quả thực rất hợp lòng người, đáng tiếc là không có ai thưởng thức.


Mỹ nhân ngẩng đầu, lộ ra dung nhan xinh đẹp như hoa, yểu điệu cười nói:”Tiểu Nhạc Tử công công nói cực kì đúng, Phó Vương phi chỉ là một nam nhân, phải tự hiểu lấy mình chứ, đã là gà không sinh nổi trứng, chẳng lẽ không nên cho các muội muội một cơ hội sao? Hơn nữa đây lại là ý chỉ do đích thân Hoàng Thượng ngự ban, Vương phi đây là muốn kháng chỉ bất tuân sao?”


Muội muội?
An Tử Nhiên đột nhiên nhíu mày.
Không thể tưởng tượng nổi hắn cũng có ngày lưu lạc đến bước đường này, cùng một đám nữ nhân tranh sủng, nếu là khi trước hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, càng sẽ là không tin nổi.


Tiểu Nhạc Tử cùng mỹ nhân thấy biểu tình như vậy còn cho rằng hắn đã kiêng kị, đặc biệt là các mỹ nhân, tâm hoa nộ phóng, các nàng đều đã nghe qua danh tiếng Quận vương, đối với y khát khao không thôi, hơn nữa trong phủ lại có một Vương phi không thể sinh tử tự, điều này có ý nghĩ thế nào, chính là các nàng về sau sẽ có cơ hội mẫu bằng tử quý (mẹ quý nhờ con), nếu sinh được nhi tử, không chừng tương lại có thể trở thành Thế Tử, đến khi ấy thì cả đời sẽ sống trong vinh hoa phú quý, nghĩ đến đây, ý nghĩ muốn tiến vào Vương phủ của các mỹ nhân càng thêm kiên định.


Việc Sùng Minh Đế nhằm vào Phó Vô Thiên đã không phải việc ngày một ngày hai.
Sau khi sự tình Xương Châu truyền ra, lão vẫn luôn sốt ruột tìm kiếm nhược điểm của Phó Vô Thiên, như vậy mới có thể đem binh quyền thu hồi, từ nay về sau không cần e ngại Phó Vô Thiên nữa.


Trước mắt nếu hắn kháng chỉ bất tuân, chẳng phải là cho lão một lý do tuyệt hảo sao?
Sự việc có chút khó khăn.
An Tử Nhiên chợt cảm thấy do dự.


Tiểu Nhạc Tử nghĩ hắn đã muốn thỏa hiệp, vung cao tay, lớn tiếng nói:”Nếu Phó Vương phi đã không còn dị nghị gì nữa, như vậy xin hãy nhanh chóng an bài chỗ nghĩ cho các mỹ nhân, nô tài còn muốn hồi cung phụng chỉ.”


“Vậy thời điểm công công trở về thuận tiện đem hết những mỹ nhân đó về theo.” An Tử Nhiên thản nhiên đáp lại.
Tiểu Nhạc Tử theo bản năng gật gật đầu, đến khi kịp phản ứng lại, lập tức trợn trừng mắt:”Phó Vương phi, ngài là muốn kháng chỉ bất tuân?”


“Chu quản gia, tiễn khách.” An Tử Nhiên không buồn trả lời, ngược lại mau chóng để Chu quản gia đuổi người, thái độ cường ngạnh làm cả đám người lộ ra biểu tình không dám tin.
Chu quản gia lập tức tiên lên:”Công công, thỉnh.”


Tiểu Nhạc Tử sắc mặt khó coi, lạnh lùng nói:”Một khi đã vậy, nô tài xin phép cáo lui, bất quá xin khuyên Phó Vương phi một câu, kháng chỉ không phải việc nhỏ, ngài vẫn là chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.”
Vứt lại những lời này, Tiểu Nhạc Tử liền mang theo vài vị mỹ nhân sắc mặt khó coi rời khỏi Vương phủ.


Chu quản gia trở lại đại đường, nhìn đến Vương phi biểu tình trầm tư, nghĩ nghĩ vẫn lên tiếng:”Vương phi…”
An Tử Nhiên giơ tay chặn lại câu nói tiếp theo của gã.
“Không cần nói nữa, trong lòng ta đều biết.”


Thời điểm Phó Vô Thiên trở về, mặt trời đã khuất bóng, Chu quản gia không dám giấu y, lập tức đem chuyện xảy ra kể lại tường tận, vốn tưởng Vương gia sẽ nổi giận, dù sao đắc tội Hoàng Thượng không phải chuyện đùa, liền tính Vương gia sủng ái Vương phi đến đâu đi chăng nữa, sợ là cũng sẽ không dung túng chuyện này, kháng chỉ chính là đại tội mất đầu, nghĩ là như vậy, chính là sắc mặt Vương gia một chút cũng không đổi.


“Bổn vương không muốn những người khác biết chuyện này, hiểu chưa?” Bỏ lại một câu, Phó Vô Thiên nhanh chóng đi về phía thư phòng.
Chu quản gia âm thầm lau mồ hôi lạnh, vội vàng xác nhận, may mắn gã tự biết sự tình nghiêm trọng, ban ngày cũng không nói cho ai.
Thư phòng.


Phó Vô Thiên đẩy cửa đi vào, khó có dịp trông thấy An Tử Nhiên mơ màng ngủ bên án thượng, hô hấp chậm rãi nhẹ nhàng, cũng không lập tức phát hiện có người tới, thẳng đến khi y đi qua, hắn mới giật mình tỉnh lại.


Hai tay dùng sức xoa xoa mặt cho tỉnh táo lại, xong xuôi mới nhìn về phía y:”Khi nào thì trở về?”
“Vừa mới.”


Phó Vô Thiên đi tới trước án thượng, từ trên cao nhìn một bên mặt hắn vì ghé vào bàn ngủ quên mà trở nên hồng hồng, thiếu đi vài phần lạnh nhạt, không khỏi đưa tay sờ sờ gò má hắn, lúc này mới lên tiếng:”Việc xảy ra ban ngày bổn Vương đã nghe qua.”


An Tử Nhiên ‘Ân’ một tiếng, cũng không có phản ứng gì quá khích.
Phó Vô Thiên vòng qua án thượng đi đến phía sau hắn:”Không muốn nói gì sao?”
AN Tử Nhiên liếc y:”Nói gì chứ? Cho ngươi thêm phiền toái sao?”


Phó Vô Thiên vòng tay ôm lấy vai hắn, tiếng cười trầm thấp vang sát bên tai An Tử Nhiên, mặc dù nhỏ, nhưng đủ để hắn nghe thấy rành mạch, tiếng cười còn mang theo vui sướng khó xem nhẹ:”Vương phi, bổn Vương rất vui vẻ.”
An Tử Nhiên nhíu mày:”Ngươi đừng có tưởng bở.”


Phó Vô Thiên không để ý đến hắn mạnh miệng, hiểu theo ý mình muốn là được rồi, từ tốn nói:”Ngươi đuổi đám mỹ nhân đó đi, chứng tỏ trong lòng ngươi có bổn Vương.”*để thế cho mờ ám*


“Bớt tự mình đa tình đi.” An Tử Nhiên đẩy y ra, tựa hồ là thẹn quá hóa giận:”Không có thời gian cho ngươi suy nghĩ vớ vẩn đâu, liệu mà nghĩ cách ứng phó phiền toái sắp tới đi, tốn bao nhiêu công sức mới bắt được cơ hội làm khó ngươi, lão Hoàng Đế nhất định sẽ bám riết không buông.”


Phó Vô Thiên nói:”Ngươi đã biết là sẽ gây ra phiền toái, vậy vì sao còn muốn kháng chỉ?”
An Tử Nhiên biết y đang giở trò thăm dò, lạnh nhạt nói:”Chẳng lẽ ngươi muốn ta ngày ngày sống trong vại dấm chua sao? Xin lỗi, ta là một nam nhân, không có hứng thú tranh sủng cùng một đám nữ nhân.”


“Ngươi biết bổn Vương không phải là có ý này.”


Phó Vô Thiên không để hắn kịp đứng dậy, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng An Tử Nhiên, thân thể thiếu niên tuy đã cao hơn nhiều, nhưng thịt trên người lại ngày càng ít, ban đầu vẫn còn có thể nhìn thấy chút thịt, hiện tại đã biết mất vô tung, thịt trên người phân phối đồng đều ở từng bộ phận, ngũ quan bắt đầu nảy nở, ngày càng toát ra vẻ tuấn tú như ngọc, chỉ sờ thôi cũng khiến người yêu thích không buông tay.


An Tử Nhiên biết giãy dụa vô ích liền buông tha:”Ta đang nói với ngươi chính sự.”
Phó Vô Thiên cúi đầu, hít vào khí tức trên người hắn:”Bổn Vương biết, chuyện này ngươi không cần lo lắng, tự nhiên sẽ có người thay ta giải quyết.”


“Thật sự?” An Tử Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, tuy biết y sẽ không nói dối, nhưng vẫn cảm thấy thực kinh ngạc.
“Đương nhiên.” Phó Vô Thiên tự tin gật đầu.
An Tử Nhiên tò mò:”Có chuyện gì sao?”


Phó Vô Thiên ghé sát vào tai hắn thì thầm:”Ngô, chuyện này nếu nói ra thì là trực tiếp có quan hệ với Tiên Hoàng… quyền lực người cho bổn Vương cũng không phải chỉ có như vậy…”


Nghe xong giải thích, An Tử Nhiên trầm mặc nửa ngày, hoài nghi nhìn y:”Kì thật, ngươi là Tiên Hoàng tư sinh tử(con riêng) đúng không?”
“…Vương phi.”
“Đã biết.”


Hoàng cung, Tiểu Nhạc Tử hưng phấn mang theo tin tức An Tử Nhiên kháng chỉ bất tuân trở về, đầy kích động đem sự việc kể lại cho Sùng Minh Đế, là hồng nhân bên người Vương Bình tổng quản, đối với tâm tư của Hoàng Đế Tiểu Nhạc Tử cũng hiểu được vài phần.


“Phó Vương phi thực sự kháng chỉ bất tuân?”
Sùng Minh nghe xong lời Tiểu Nhạc Tử, ánh mắt đục lờ nhất thời lóe tinh quang, ít nhiều làm người đối diện cảm thấy áp lực, trầm mê trong tửu sắc thời gian dài, lão rất ít khi lộ ra vẻ mặt này.


Tiểu Nhạc Tử càng khẳng định Quận Vương chính là hòn đá đề nằng trong lòng Hoàng Thượng, vui sướng gật đầu:”Nô tài vẫn luôn nhấn mạnh là phụng mệnh Hoàng Thượng, chính là Phó Vương phi vẫn nhất quyết đuổi nô tài cùng nhóm mỹ nữ ra khỏi Vương phủ, đây rõ ràng là không đem Hoàng Thượng để vào mắt.”


“Phanh!”
Thanh âm thình lình dọa Tiểu Nhạc Tử nhảy dựng, cẩn thận ngẩng đầu liền bắt gặp biểu tình hung ác của Sùng Minh Đế, sợ tới mức cúi gằm xuống.


Vương Bình xoay người lên tiếng:”Hoàng Thượng xin hãy bớt giận, Phó Vương phi gả vào chưa tới một năm liền lớn mật như vậy, tuyệt đối không thể dung túng, Hoàng Thượng nên lập tức hạ chỉ bắt Phó Vương phi lại.”


Sắc mặt Sùng Minh Đế lập tức dịu lại:”Ngươi nói không sai, Phó Vương phi dám coi rẻ Hoàng uy, trẫm nếu không trị tội hắn thì về sau làm sao có thể phục chúng, làm sao có thể tiếp tục làm Hoàng Đế nữa, Vương Bình, lập tức truyền ý chỉ của trẫm, mang theo thị vệ tới Phó Vương phủ bắt người, nếu có kẻ nào dám phản kháng, bắt luôn lại cho trẫm, mặc kệ là thân phận gì.”


Nếu không thể trị Phó Vô Thiên, vậy thì bắt Vương phi của y.
“Nô tài tuân chỉ.”
Vương Bình lập tức thi hành, thời điểm chuẩn bị lui ra, một thị vệ đột nhiên đi vào.


“Hoàng Thượng, tỳ nữ Bảo Châu bên người Thái Hoàng Thái Hậu(Hoàng Hậu là vợ vua, Thái Hậu là mẹ vua, Thái Hoàng Thái Hậu là bà nội vua – mẹ của Tiên Đế đó) xin cầu kiến.”
Sùng Minh Đế nhíu nhíu mày:”Tuyên!” (Cho vào)


Bảo Châu được tuyên triệu lập tức đi vào, quỳ chạm gối xuống đất:”Nô tỳ khấu kiến Hoàng Thượng.”
Sùng Minh lập tức nói:”Thái Hoàng Thái Hậu phái ngươi tới là có chuyện gì?”
Bảo Châu đáp:”Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh người tới Từ Minh cung một chuyến.”


Thái Hoàng Thái Hậu dù sao cũng là thân tổ mẫu (cách gọi khác là nội tổ mẫu= bà nội, khác với ngoại tổ mẫu là bà ngoại) của lão, dù không thích vẫn phải tới Từ Minh cung, tổng là không thể để Thái Hoàng Thái Hậu đích thân tới đây, Sùng Minh cuối cùng vẫn quyết định đi một chuyến, tổ mẫu rất ít khi triệu lão qua, hiện giờ lại phái tỳ nữ qua đây, ắt là có đại sự.


— Từ Minh cung.
Sùng Minh hướng Thái Hoàng Thái Hậu thỉnh an, bà một thân quý khí bức nhân ngồi trên tháp thượng, Sùng Minh cũng không quanh co lòng vòng lập tức đi thẳng vào vấn đề:”Không biết tổ mẫu thỉnh tôn nhi lại đây là có chuyện gì quan trọng?”


Tỳ nữ Bảo Châu dìu Tĩnh Từ Thái Hoàng Thái Hậu chậm rãi đi xuống, tuy đã ngoài tám mươi tuổi, nhưng do bảo dưỡng kĩ lưỡng, sắc mặt bà vẫn hồng nhuận, nhìn từ ngoài vào cũng chỉ tầm sáu bảy mươi tuổi, trên người không có loại khí tức cự nhân thiên lý, ngược lại còn rất ôn hòa.


“Hoàng Thượng, ai gia nghe nói ngươi tính toán ban thưởng vài tú nữ cho Quận vương, chuyện này là có thật?”
(Bà nội tám mươi nhìn như sáu mươi, cháu nội bốn mấy nhìn như năm mấy. Là bảo toàn hay là bù trừ đây?)






Truyện liên quan