Chương 89: Hai trái tim (Có ai cảm thấy tên chương này rất gợi liên tưởng không?)

Ngày thứ ba, Phó Vô Thiên tuân thủ hứa hẹn giúp hắn vẽ nốt năm đồ án còn dang dở.
Dù đóng tại biên quan hơn mười năm, nhưng những thứ này y đều đã học qua, hằng năm tại biên quan cũng không quên luyện tập.


Người ngoài đa phần nghĩ y là dạng mãng phu, chính là những quan to quý vẫn luôn ở tại Quân tử thành chưa chắc trong bụng đã nhiều mực nước (như kiểu một thân tài hoa, một bụng văn chương) hơn y.


Biết y có thể vẽ, An Tử Nhiên cũng không băn khoăn nhiều nữa, trực tiếp mô tả đồ án mình muốn vẽ ra, tương đối phức tạp, nếu không am hiểu thì rất khó vẽ được, đời trước hắn cũng đã từng vẽ phác hoạ vài thứ đơn giản, nhưng nếu dùng đến bút lông thì quả thực vô phương.


Phó Vô Thiên nghe hắn giảng giải xong không có bắt đầu ngay, trầm mặc một lát mới lên tiếng:”Vương phi nói lại một lần nữa xem sao?”


An Tử Nhiên tựa hồ đã sớm đoán được, lập tức nói:”Ta là muốn vẽ một đôi lão phu phụ cùng nhi tử, không cần quá lớn, chiều dài tốt nhất không cần vượt quá tám ly mễ, rộng cũng không cần quá bốn ly mễ.” Dứt lời còn sợ y không rõ liền dùng tay ước lượng một chút.


(Theo ta tìm được ly mễ này tức là li, 1 li vào khoảng 1/3 mm. Vẽ thế này lại còn bằng bút lông thì thánh mới hold nổi).
“… Vương phi, ngươi là đang trả thù bổn Vương ngày hôm qua khiến ngươi không xuống giường được đi?”


available on google playdownload on app store


Phó Vô Thiên nghe đến việc vẽ một đồ án nhỏ như vậy, chỉ có thể nghĩ đến Vương phi nhà y đang cố ý gây khó dễ.
An Tử Nhiên mặt không đổi sắc:”Đúng hay sai có gì khác nhau sao?”
“Đương nhiên là có.”
“Cái gì?”


Phó Vô Thiên thản nhiên nói:”Đêm đó ngươi rõ ràng còn thực hưởng thụ, bốn lần, so với bổn Vương còn nhiều hơn a.”
Ánh mắt sắc như dao thoáng chốc găm lên người y.


An Tử Nhiên ngữ khí cứng ngắc:”Ngươi là đang muốn cho ta biết kì thực là vẽ không nổi đúng không? Không sao, ngươi có thể thành thật, ta tuyệt đối sẽ không khinh bỉ ngươi.”
“Ngươi vậy mà kì thị bổn Vương.” Phó Vô Thiên ra vẻ ủy khuất.
“Đúng vậy!”


Phó Vô Thiên ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi:”Thực sự là không khách khí chút nào, ngay cả do dự một chút cũng không có, bổn Vương cũng chưa nói là không thể vẽ.”


Phó Vô Thiên quả thực chưa từng vẽ qua đồ án nào nhỏ như vậy, nhưng điều đó không đồng nghĩa là y không thể vẽ, ở khắp Đại Á, chỉ sợ cũng chưa có ai vẽ qua, bởi vì là vẽ bằng bút lông nên với kích cỡ An Tử Nhiên yêu cầu rất dễ bị lem thành một đám đen đen đỏ đỏ, hôm trước hắn cũng gặp phải việc này.


“Vậy ngươi vẽ đi, trang phục nhớ phải vẽ đẹp một chút.” An Tử Nhiên tiếp tục yêu cầu.
Phó Vô Thiên tiếp lời:”Còn yêu cầu nào nữa thì nói hết một lần đi.”
Đây là thái độ lành làm gáo vỡ làm muôi!


An Tử Nhiên thật sự còn tự hỏi một hồi, hắn đã thực lâu không sờ tới những thứ này, nhất thời không nhớ ra đồ án cụ thể, cuối cùng cầm lấy bút lông chấm chấm mực vẽ đại khái trên giấy:”Quần áo có thể vẽ bằng nét thẳng, đơn giản là được, không cần quá phức tạp.”


Phó Vô Thiên nhìn đó án hắn vẽ trên giấy, trong đầu lập tức hình dung ra đại khái, nói như vậy liền đơn giản, chính là… “Vương phi, ngươi cần những thứ này là muốn làm gì?”


An Tử Nhiên trả lời:”Ta muốn đem những đồ án này vẽ lại lên giấy cứng, để thuận tiện mang theo người nên không thể quá lớn.”
Phó Vô Thiên hiểu rõ, bắt đầu cầm bút.


An Tử Nhiên cho rằng y sẽ mất rất nhiều thời gian mới vẽ xong, thừa dịp rời khỏi thư phòng, cũng không quá lâu liền bưng một ít trà nóng cùng điểm tâm quay lại, vừa đặt đồ lên bàn thì thấy y dừng bút, trên tay vốn là bút lông đã được thay bằng bút lông tơ cứng, nét vẽ rất mảnh, dùng để viền ngoài hình vẽ khá mềm mại.


*Bút lông cứng làm bằng lông cáo, chồn hoặc thỏ rừng, có sức đàn hồi lớn, chữ viết ra cứng cỏi, mạnh mẽ, thích hợp với viết chữ Thảo nhưng thường dùng trong hội hoạ nhiều hơn.*
An Tử Nhiên nhìn về phía án thượng, trong mắt không giấu được kinh ngạc.


Cổ nhân thường không vẽ những đồ án kiểu này, nhưng y vẽ ra cũng rất khá.


Ba nhân vật được vẽ bằng những nét thẳng, rõ ràng nhìn thật cứng ngắc, nhưng cũng rất sống động, bản lĩnh không tồi, nếu để người khác nghe được lời này của hắn không chừng còn phát sầu, còn để người ta sống hay không.


An Tử Nhiên cầm lấy bút lông, vẽ trên giấy vài kí hiệu kì quái, sau lấy ra mười đồ án đã vẻ xong từ trước đặt tới trước mặt y.
“Dựa theo cách thức này thêm các đồ án này vào góc trái cùng góc phải.”


Phó Vô Thiên nhìn những đồ án hắn vẽ ra, hạ bút tùy ý phác họa vài nét, so với hắn làm còn tốt hơn, hơn nữa đặt bút rất đúng chỗ.
“Như thế nào?”
An Tử Nhiên hào phóng khen ngợi:”So với tưởng tượng của ta còn tốt hơn nhiều.”


Phó Vô Thiên được khen ngợi mà ánh mắt lộ ra vui vẻ.
An Tử Nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định đả kích y, lại nói:”Không cần vui mừng quá sớm, kế tiếp còn hai đò án, so với ngươi vẽ trước đó còn khó hơn rất nhiều, không thể vẽ tiếp tục bằng nét thẳng nữa.”


Phó Vô Thiên chỉ biết Vương phi sẽ không buông tha y quá dễ dàng, sớm đoán được hai đồ án còn lại chắc chắn sẽ không đơn giản, vì vậy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
An Tử Nhiên đem ý tưởng giảng giải cho y một lần.


Nói là vẽ hai đồ án, nhưng thực tế lại là một, bởi lẽ hai đồ án này là một dạng, chỉ khác ở chỗ một bản là dùng thuốc màu đỏ vẽ, bản còn lại là thuốc màu đen.


An Tử Nhiên hiếm khi thể hiện săn sóc một lần, để y chỉ vẽ một đồ án, chính là không đơn giản như ba đồ án trước, tốc độ vẽ chậm hẳn lại, một canh giờ nhanh chóng trôi qua.
An Tử Nhiên ôm một chồng sổ sách, đây là sổ sách của Vương phủ.


Hắn hiện tại xem như đương gia chủ mẫu (nữ chủ nhà), những việc vụn vặt có thể để Chu quản gia đi làm, nhưng việc thu chi quản lý lại phải do đích thân hắn giải quyết, may mà sự vụ ở An Viễn Huyền có Tô quản gia trông nom, hắn không còn bận bịu như trước nữa.


Thành viên của Phó Vương phủ không nhiều cho lắm, vì công công (công công bà bà: cha mẹ chồng) Phó Khiếu không có trắc phi, Vương phủ so với những quý phủ khác yên bình hơn hẳn, không có tranh sủng, không lục đục nội bộ, đơn giản hơn hậu viện An gia nhiều lắm.


Xem xong sổ sách, An Tử Nhiên đang định đứng lên, từ phía trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện một bóng người, ngẩng đầu liền nhìn thấy Phó Vô Thiên đứng sau, trên tay còn cầm một trang giấy, hình tiểu sửu (tên hề – chắc là như hình joker trong bài tây ý) nhảy nhót náo động, tuy là tiểu sửu này mang mặt nạ cùng y phục cổ nhân, nhưng không thể phủ nhận là vẽ rất sinh động.


“Như thế nào?”
“Rất tốt, đúng như những gì ta muốn.”


Phó Vô Thiên cúi thấp người, mặt hai người như sắp chạm vào nhau, gần đến mức có thể cảm nhận được cả hô hấp của đối phương, y chậm rãi lên tiếng:”Vương phi, bổn Vương đã giúp ngươi nhiều như vậy, liệu có nên suy xét đến việc thưởng cho ta hay không?”


An Tử Nhiên nhìn y:”Phần thưởng đã dự chi trước cho ngươi không phải sao, bây giờ hiển nhiên là không có!”
Dứt lời liền đứng dậy, tiện thể lấy luôn trang giấy trên tay y.
Phó Vô Thiên đi tới, An Tử Nhiên để y thêm vào vài kí hiệu, còn lý do thì đương nhiên là do y vẽ rất đẹp.


“Vẽ tiếp hai trái tim, một đỏ một đen.” (Ồ vâng, hai trái tim đấy, làm mình tưởng bở mãi ==)
Nghe đến đây, động tác của Phó Vô Thiên bất chợt khựng lại:”Hai trái tim?”
An Tử Nhiên gật gật đầu.


Phó Vô Thiên y lời hắn vẽ hai trái tim kề sát một chỗ, chỉ kém không vẽ thêm một mũi tên xuyên qua chính giữa, đấy là nếu như y biết chuyện về Cupid (Thần ái tình trong thần thoại Hy Lạp, con trai của nữ thần tình yêu).


An Tử Nhiên hơi nâng khóe miệng, cầm lấy trang giấy trên bàn, nhấc bút vẽ bên dưới trái tim màu đen một vài kí hiệu, cuối cùng vẽ một bông hoa mai, đồ án hắn muốn đã hoàn thành.


An Tử Nhiên dùng đao Chu quản gia mua về từ trước, cắt đồ án thành từng mảnh nhỏ, xong xuôi thì kẹp từng mảnh vào hồng thiệp đã chuẩn bị tốt, bên trong ghi rõ một ít yêu cầu, rồi bỏ vào một hòm gỗ vuông, như vậy liền xong xuôi.


“Vương phi, ngươi còn chưa nói cho bổn Vương, vẽ mấy thứ này rốt cuộc để làm gì?” Phó Vô Thiên nhìn một loạt động tác lưu loát của hắn, tựa hồ đang chuẩn bị xuất môn, lập tức hỏi.


An Tử Nhiên cũng không giấu diếm:”Ta muốn chế tác công cụ của một loại bác điễn mới, mấy thức này là tư liệu, làm xong sẽ cho ngươi xem.”
Sáng tạo một loại bác diễn mới cũng không phải chuyện đơn giản.


Phó Vô Thiên không khỏi có chút chờ mong, những thứ kì quái kia có thể biến thành loại bác diễn như thế nào chứ!


Ngày hôm sau, An Tử Nhiêm cầm hòm gỗ tới phường khắc, Phó Vô Thiên vốn muốn đi theo kiến thức xem Vương phi rốt cuộc muốn làm gì, nhưng một chuyện đột ngột xảy ra đánh vỡ kế hoạch, Sùng Minh Đế triệu kiến y, cuối cùng đành để Thiệu Phi và Cát Khiêm An đi theo hắn.
Phó Vô Thiên xuất môn từ rất sớm.


Ba người dùng xong điểm tâm cũng chuẩn bị xuất môn, trùng hợp gặp được Chung Nguyệt từ bên ngoài trở về tại đại môn.
“Chung Nguyệt bái kiến Vương phi.”


Từ Xương Châu trở về, Chung Nguyệt cực kì rảnh rỗi, nhìn thấy nàng trong Vương phủ, mọi người cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên, duy chỉ có Cát Khiêm An hơi hơi nhíu mày.
An tử Nhiên gật gật đầu, thuận miệng hỏi:”Ngươi tìm Vương gia có việc?”


Chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng lại khiến Chung Nguyệt hơi đổi sắc mặt, tựa hồ An Tử Nhiên đã đụng chạm đến nàng, trên thực tế hắn cũng không có ý tứ sâu xa gì, Chung Nguyệt là thủ hạ của Phó Vô Thiên, đến Vương phủ tám chín phần là có chuyện tìm y, tuy chỉ thoáng qua, nhưng chút khác thường trên mặt nàng cũng không thoát khỏi ánh mắt An Tử Nhiên.


Chung Nguyệt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:”Bẩm Vương phi, thuộc hạ là tới tìm Cát phó tướng.”
An Tử Nhiên đảo mắt qua lại giữa hai người:”Nếu đã vậy, Cát phó tướng liền lưu lại, ta cùng Thiệu Phi ra ngoài là được.”
“Tạ Vương phi!” Cát Khiêm An ôm quyền.
Chung Nguyệt đồng dạng cúi người.


Sau đó hai người liền rời khỏi Vương phủ.
*Qua thái độ cực kì mập mờ của mọi người trong Vương phủ có ai đoán được quan hệ của Chung Nguyệt cùng Cát Khiêm An không, giữa hai người này còn có một người, đoán ra là ai hem?*






Truyện liên quan