Chương 23
Nơi đó dùng lưới quây thành một khu riêng, sàn nhà lót màu xanh nhạt như sân bóng rổ, một bên treo vài cái cái khung nhỏ thấp thấp, để cho mấy đứa con nít chơi ném bóng rổ, một bên bãi để cái giá ba tầng, tầng thấp nhất là đất nặn, giấy gấp, dụng cụ làm thủ công, bên cạnh bày vài cái bàn ghế nhỏ. Hai trò chơi được bố trí chung một phạm vi, ở giữa ngăn cách bằng lưới.
Bánh Đậu ngồi yên lặng trên một cái ghế nhỏ trong khu trò chơi, mặc bộ đồ và áo khoác cùng màu lam nhạt, cúi đầu ghé vào trên bàn đang chơi cái gì đó.
Lưu Hằng và Vương Ân Thành xa xa đứng nhìn, Lưu Hằng thản nhiên nói : “Cậu tới đó đi.”
Vương Ân Thành nghiêng đầu nhìn hắn, Lưu Hằng bước đi, không phải về hướng Bánh Đậu.
Vương Ân Thành nắm chặt tay, tim đột nhiên nhảy thình thịch, trong khu trò chơi con nít rất nhiều, lại thêm mấy vị phụ huynh, ồn ào ầm ĩ, nhưng Vương Ân Thành đứng xa xa nhìn qua tấm lưới, những đầu nhỏ nhấp nhô và âm thanh đều giống như yên ắng, tầm nhìn mơ hồ, chỉ có cái đầu nhỏ kia là rõ ràng nhất.
Vương Ân Thành đi vào khu trò chơi, rõ ràng có thể nghe được màng tai chấn động, tim đập “Thình thịch thình thịch thình thịch”, giờ khắc này làm sao còn chú ý được đến thứ khác, quần áo tóc giầy thế nào tất cả cậu đều không nhớ, trong lòng chỉ có cái đầu tròn tròn đang cúi xuống kia.
Vương Ân Thành đi vào trong, không ít con nít ở nơi đó chơi gấp giấy, nặn đất dẻo, làm tranh cát, nhưng cơ bản đều là phụ huynh dẫn con em theo ngồi ở đó chờ, mấy đứa bé ngồi ở trên ghế, người lớn hoặc là ngồi xổm một số ít thì cùng ngồi, hoặc là rõ ràng hơn là ôm con vào trong lòng mình cùng chơi với bé, chỉ có Bánh Đậu một người ngồi đơn độc riêng một cái bàn ở góc phòng, vị trí đối diện trống không, bên cạnh một phụ huynh đưa lưng về phía Bánh Đậu cùng một bé gái đang chơi gấp giấy.
Bánh Đậu mặc bộ đồ màu lam, ngồi một mình trên ghế, cúi đầu chơi cái gì đó, Vương Ân Thành nhìn không thấy, nhưng chỉ liếc mắt một cái, trong lòng run lên, mắt đỏ hồng.
Bé con không có bạn chơi cùng, cứ một mình như thế. . . Trong đám đông chẳng ai chú ý tới, so với chung quanh ồn ào náo nhiệt, bóng dáng nhỏ bé kia trông có vẻ càng thêm cô đơn.
Hốc mắt Vương Ân Thành sưng lên, mũi nghẹt cứng, rất khó chịu. Cậu xoay người hít sâu một hơi, chớp chớp mắt, nén lại cảm xúc, đi về phía nhóc con.
Vương Ân Thành đứng ở sau lưng Bánh Đậu, rướn cổ lên thì thấy, bé đang tô tranh cát, những hủ cát màu sắc rực rỡ, keo dán để ở một bên, giấy dán vung vãi khắp nơi, trên bàn cũng không thiếu cát đủ mọi màu sắc, bé con vừa dán những hạt cát li ti có màu sắc rất bắt mắt vào một vị trí trong tranh, sau đó cẩn thận cầm bức tranh lên, đặt ở một cái dĩa trên bàn, tiếp đó buông một bàn tay ra, chậm rãi nghiêng cho rớt cát thừa đi, bàn tay cầm mép tranh run run, làm rất nghiêm túc, xong rồi còn kề miệng thổi thổi.
Vương Ân Thành nhìn mà thẩn thờ, ánh mắt không dứt ra được, cậu thấy đối diện Bánh Đậu có một chỗ trống, liền đi tới, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt Bánh Đậu.
. : .
Bánh Đậu mua xong quần áo, Lưu Hằng dẫn nhóc xuống dưới tầng trệt chơi, nếu bình thường chỗ ồn ào như vậy khẳng định sẽ không đi, nhóc rất khác người thích ở nhà chơi máy bay chiến đấu một mình, không thích đứng trong đám đông trông như một thằng ngốc vậy.
Nói cách khác, con nít có mới nới cũ, nơi này đi nhiều lần thì không còn hứng thú nữa, dù sao ở tầng này không có trò mà nhóc thích chơi.
Nhưng hôm nay Bánh Đậu im lặng không nói tiếng nào đi theo xuống đây, trong lòng nhóc có ý tưởng, đi gặp mama quần áo cũng mua mới, có phải mình nên làm một món quà nhỏ hay không? Bé Lưu Kế kia nói chỉ cần mỗi lần nó làm cái gì tặng cho mẹ của mình, mẹ đều ôm hôn nó thắm thiết, Bánh Đậu chưa tự tay làm qua cái gì tặng cho người lớn, thậm chí cho Lưu Hằng cũng chưa từng.
Bánh Đậu nghĩ ngợi trong đầu một hồi, nếu mình làm một bức tranh cát tặng cho người kia, ông ấy sẽ ôm hôn mình chứ? Bánh Đậu thật sự rất muốn biết câu trả lời.
Lúc Bánh Đậu làm tranh cát thì đuổi Lưu Hằng đi, nhóc nhíu mày nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình, nói : “Ba đi đâu thì đi đi, con chơi một mình!”
Lưu Hằng nhìn nhóc con, “Con chắc chứ?”
Bánh Đậu không kiên nhẫn : “Ba tránh ra đi!” Mới không cần để cho người khác nhìn thấy, nhóc sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Lưu Hằng vừa đi, Bánh Đậu liền đi chọn tranh, nhóc ngắm nghía, do dự giữa hai bức tranh, một tấm là đại dương trong đó có nhiều loại cá đủ các màu sắc, tấm kia cũng là biển rộng chỉ có một đàn cá heo nhỏ bơi qua bơi lại. Bánh Đậu thích cả hai, nhưng nhìn nhìn một hồi, liền để lại tấm có hình cá heo, nhóc nghĩ bức tranh kia nhìn không nổi bật lắm thì phải? !
Bánh Đậu bắt đầu làm tranh cát, đặt bản vẽ xuống, lột lớp phủ bằng giấy nhựa ra, sau đó chậm rãi rắc cát màu sắc rực rỡ lên, nhóc không làm theo màu sắc của bản mẫu, mà hoàn toàn dựa theo sở thích riêng của mình, hình dáng và màu sắc của mấy con cá, đại dương, ốc đảo, cây dừa. . . Từng bước từng bước thành hình.
Bé con làm rất nghiêm túc, động tác cẩn thận, ngón tay bụ bẫm cầm tờ giấy, chu cái miệng nhỏ nhắn thổi cát thừa, bởi vì keo và cát rất dễ dính, nên từ tay, mặt, cổ và cả quần áo của Bánh Đậu đều bị dính rất nhiều cát đủ loại màu sắc.
Mới làm được phân nửa đã biến thành một con mèo hoa nhỏ.
Bên cạnh có bé gái nhìn thấy được, chỉ vào tranh của nhóc, lớn tiếng hỏi mẹ của mình : “Mẹ xem kìa, bạn làm sai rồi, đại dương là màu xanh thẫm, chứ không phải là màu xanh nhạt ! Rong biển màu lục, không phải là màu vàng !”
Bánh Đậu ngước mắt, lạnh lùng liếc đứa bé kia một cái.
Chung quanh thực ầm ĩ, con nít rồi người lớn chạy tới chạy lui, Bánh Đậu cúi đầu làm, thỉnh thoảng còn nhíu cặp chân mày nhỏ, bộ dáng nghiêm túc đẹp trai khác thường.
Cho nên khi vị trí đối diện có người ngồi xuống, Bánh Đậu cũng không để ý, ánh mắt phía sau rèm mi lấp lánh, mèo hoa nhỏ đáng yêu đến kỳ lạ.
Mãi đến lúc Bánh Đậu xé thêm một lớp giấy nhựa nữa khóe mắt mới chú ý tới có người ngồi phía đối diện, nhóc còn tưởng rằng Lưu Hằng quay trở lại, khẽ nhướng mày, “Không cho ba ngồi ở chỗ này. . .” Vừa ngẩng đầu, tầm mắt liền đối diện với người kia.
Người mà mình vẫn tâm tâm niệm niệm trong đầu cuối tuần có thể gặp mặt giờ phút này đối diện ngay trước mắt, Bánh Đậu há to cái miệng nhỏ nhắn trừng mắt đầy kinh ngạc, khi kịp phản ứng thì vội vàng đưa hai tay che bức tranh cát ở trên bàn lại — chưa làm xong đã bị nhìn thấy làm sao còn có thể là quà tặng được đây! ?
Hai tay Bánh Đậu che ở trước bàn, lại cảnh giác thẹn thùng nhìn Vương Ân Thành, cổ và mặt chậm rãi chuyển màu, hai má cũng đỏ hây hây. Nhóc há miệng thở dốc, nhăn nhó, khẽ hỏi : “Sao chú lại ở đây?”
Mũi Vương Ân Thành đau xót, bộ dáng e lệ của bé con khiến cậu cảm thấy nhút nhát và mềm lòng, cậu không biết nên mở miệng như thế nào, nhưng dù sao thì cũng phải nói một cái gì đó, chỉ có thể trả lời câu hỏi của Bánh Đậu : “Chú tới đây mua đồ, vừa lúc gặp được ba ba của con.”
Bánh Đậu âm thầm xem thường Lưu Hằng, nhóc thật tình cảm thấy ba đang chơi xỏ, tại sao không giữ bí mật giúp mình chứ?
Nhưng trong lòng Bánh Đậu lại đang nhảy nhót không ngừng, khi thấy người muốn gặp ở ngay trước mắt, ngồi đối diện, khoảng cách gần đến như vậy, có thể nhìn thấy mắt mũi, chứ không phải là cái ót, lại còn có thể nói chuyện nữa chứ.
Nhóc con ngước mắt nhìn Vương Ân Thành, miệng chậm rãi chu lên, hai má đỏ bừng, đôi mắt màu hổ phách nhìn tương tự như màu mắt Vương Ân Thành ngập nước, chớp chớp, trên lông mi chậm rãi lấp lánh nước mắt.
Vương Ân Thành hớn hở trong lòng, cậu nghĩ Bánh Đậu nhất định biết mình là ai, khẳng định là thế, cậu đứng dậy lẳng lặng ôm bé con vào trong ngực, sau đó ngồi xuống ghế đẩu.
Đôi tay nhỏ bé dính đầy cát của Bánh Đậu sít sao nắm chặt lại, vùi đầu vào ngực Vương Ân Thành, cố gắng kiềm chế để mình không gào khóc, nước mắt trào ra, cổ họng nghẹn đến phát đau, nước mũi bắt đầu chảy ra, thân mình bé nhỏ run rẩy.
Bánh Đậu giống Vương Ân Thành, tính cách hướng nội, muốn khóc lại cứ cố nén , kỳ thật khó chịu muốn ch.ết.
Vương Ân Thành ôm bé con vào ngực, không biết nên dùng sức lực ra sao, thả lỏng thì cảm thấy dường như bé không ở trên tay, siết chặt lại sợ bé khó chịu, cậu có thể cảm giác được bé con trong ngực mình đang nức nở không thành tiếng, chôn đầu không muốn để người nhìn thấy mình khóc, mắt Vương Ân Thành nhanh chóng đỏ lên, nhưng cậu là người lớn, ở nơi công cộng đành phải kiềm chế xúc động.
Cậu ôm con trai, thấy tấm tranh cát mà vừa mới rồi Bánh Đậu che lại để trên bàn trước mặt, nước biển màu lam nhạt, mấy chú cá nhỏ màu sắc rực rỡ, rong màu vàng còn có mặt trời màu da cam nữa.
Trong lòng cậu đột nhiên ấm áp, cảm thấy thật đáng giá, khổ nhiều năm như vậy đều đáng giá cả. Cái gì cũng có thể từ bỏ, không có gì mình thực sự mong muốn , quan trọng nhất hiện giờ đang ở trong tay, trong lòng ngực của mình!
Lưu Hằng đứng từ xa nhìn, thấy nhóc con được Vương Ân Thành ôm vào trong ngực, nhìn không rõ biểu tình, tuy xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim đập bất thường của cả hai.
Anh cảm thấy không khí chung quanh xuống thấp, khó thở, có cái gì đó nghẹn ở yết hầu, lên không được xuống chẳng xong, trong lòng có cái gì bắt đầu không giống với bình thường, chậm rãi biến hóa.
Anh lấy ra một điếu thuốc, mới vừa tính mồi, mới nhận thấy nơi này là khu cấm hút thuốc, anh lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, một tay đút trong túi áo, híp mắt nhìn hai cha con ở cách đó không xa.
Anh rốt cục hiểu được vì sao tim đập nhanh, vì sao anh luôn bất an phiền muộn những ngày gần đây, và cả niềm vui sướng đột nhiên ập tới này nữa.
Thật giống như, cuộc đời của anh chỉ đang chờ đợi giây phút này.
Giây phút anh cảm thấy an lòng, vì biết rõ mình muốn gì và phải nắm bắt lấy ai nhất. . .
. : .