Chương 9: Thiên sứ của Chúa
Phiền não không phải bản tính của Vân Khai, không yêu thương thì sao, yêu thương thì thế nào? Thế giới vẫn cứ chuyển động, cơm vẫn cứ ăn, phòng vẫn cứ ở, cuộc sống ở chung cũng cứ thế duy trì, Đại Hữu vẫn quấy nhiễu ȶìиɦ ɖu͙ƈ như cũ, cuộc thi vào trường cao đẳng vẫn cứ đến… Nhân tố không xác định vẫn cứ tồn tại.
Cậu ta cũng… yêu mình sao?
Tuy rằng Ngụy Nguyên năm lần bảy lượt ám chỉ hoặc chỉ rõ, xu hướng tình yêu của Đại Hữu. Nhưng song phương chỉ có trao đổi thân thể, không có thổ lộ tình yêu, lời nói của người bên ngoài cũng chỉ để tham khảo thôi. Hơn nữa, Mục Hạo Thiên là một vấn đề lớn, Vân Khai rốt cuộc nhớ lại là ở chỗ nào gặp qua khuôn mặt của hắn. Lúc hai người mua xổ sổ, ở ven đường gặp qua hắn. Lúc ấy mặt Đại Hữu trắng bệch, bởi vậy có thể thấy được lực ảnh hưởng của Mục Hạo Thiên.
Vết thương quá khứ vẫn còn, cuộc sống mới sẽ không thể chân chính bắt đầu.
Vân Khai không nghĩ trở thành công cụ trốn tránh quá khứ của Đại Hữu.
Tôn chỉ của anh là, chuyện của bản thân thì bản thân giải quyết.
Thí sinh thi đại học rất vất vả, người xung quanh thí sinh cũng rất vất vả, hai mí mắt của Vân Khai liên tục đánh vào nhau, Đại Hữu vẫn như cũ không có ý định nghỉ ngơi, ôm sách vở định làm giãy giụa cuối cùng.
Mẹ ơi, ngày mai sẽ thi đại học, nhớ rõ mình lúc trước cũng không cố gắng như vậy a…
“Đừng học nữa, đi ngủ sớm một chút. Ngày mai mới có tinh thần.” Vân Khai tiếp tục khuyên bảo lần thứ n, Đại Hữu rốt cuộc nghe vào đầu, lưu luyến buông sách vở.
“Được…”
Cậu uể oải đáp lại, giương hai con mắt gấu mèo, như u hồn đi về phòng, chỉ chốc lát lại bay ra.
“Em quên cầu nguyện với Chúa.”
Vẻ mặt cậu hoảng sợ, sợ một đêm qua đi, thượng đế sẽ vứt bỏ con sơn dương đáng thương là cậu đây.
Vân Khai lắc đầu.
Chứng sợ hãi trước khi thi a!
Nửa đêm, Vân Khai gặp ác mộng, ngực giống như bị tảng đá lớn đè lên, khó có thể hô hấp. Tay chân cũng không duỗi ra được. Rất là khó chịu, anh rên rỉ một tiếng, lông mi run run, không tình nguyện mở mắt ra.
Có cái gì đặt trên người anh, đại não hỗn loạn của Vân Khai lập tức thanh tỉnh, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
“Đây, đây là…”
Chính mình toàn thân trần trụi, hai tay bị trói quặt ra sau lưng, đùi và cẳng chân bị gấp lại buộc vào nhau, dây thừng hằn sâu lên da thịt non mịn của anh, cả người giống như một con ếch trên bàn giải phẫu, mà đầu sỏ gây nên tất cả, đúng là Đại Hữu đang ngồi bên trên bụng anh.
“Đại Hữu cậu, cậu làm cái gì mà trói tôi lại thế này.”
“Em không ngủ được.”
Đại Hữu cũng toàn thân trần trụi, nửa người dưới dựng thẳng đến dọa người.
Muốn làm gì? Nhìn biểu hiện rõ ràng như thế, người qua đường đều biết.
“Không ngủ được cũng không cần phải trói tôi lại như thế này.”
Loại phương thức cầu hoan này rất dọa người đấy.
Tính khí của Đại Hữu phát ra nhiệt độ cao cơ hồ tổn thương Vân Khai.
Hình như còn đang không ngừng to ra? Vân Khai không dám nhúc nhích, sợ kích động thú tính của Đại Hữu.
“Ngày mai phải thi đại học, em không ngủ được, em sợ…”
“Cậu thả lỏng, trở về phòng không nghĩ đến cái gì cả.” Hiện tại Vân Khai thầm nghĩ lừa Đại Hữu về phòng.
“Em đã uống vài viên an thần… Vẫn không ngủ được.”
“Vậy thế này đi, cậu buông ra, chúng ta sẽ tán gẫu đến sáng.” Vân Khai đề bạt chính sách ai binh.
“Không cần, em muốn làʍ ȶìиɦ với anh, làʍ ȶìиɦ là có thể đi vào giấc ngủ.”
Mẹ nó! Hữu lý nói không thông.
“Cậu bình tĩnh một chút, cậu ngày mai còn có cuộc thi, không nên lãng phí tinh lực.”
“Oa… Em muốn làm oa oa…” Đại Hữu giống một đứa trẻ khóc lóc ầm ĩ, Vân Khai cảm thấy choáng váng.
Đây là một loại biểu hiện khác của chứng sợ hãi trước khi thi sao?
Đại Hữu càng nháo càng hăng, càng khóc càng thê thảm, cả người mềm nhũn đòi sống đòi ch.ết.
Cứ tiếp tục như vậy, hàng xóm tám phần nghĩ đã phát sinh bạo lực gia đình.
Vân Khai tâm phiền ý loạn, khẽ cắn môi quyết định, dù sao cũng đã làm một lần, làm thêm một lần nữa cũng không có gì. Coi như vì nhân dân phục vụ đi.
“Được rồi, nhưng mà chỉ có thể một lần.”
Được đáp ứng, cuối cùng Đại Hữu dừng lại tiếng khóc chói tai, xoay người, lấy ra một lọ gel trơn bôi đầy phân thân, ngay cả tiền diễn cũng không làm, tách hai cánh mông của Vân Khai, nhắm thẳng mật huyệt trực tiếp cắm vào.
Mũi nhọn nóng rực bắt đầu tiến vào, Vân Khai đau đến mặt trắng bệch, phát ra kháng nghị, Đại Hữu bỏ mặc, cho nên anh chỉ có thể trơ mắt nhìn phân thân của Đại Hữu chậm rãi đẩy mạnh vào thân thể mình, hoàn toàn chôn vào trong mật huyệt phía sau.
Máu đỏ tươi chảy ra từ giữa mật huyệt, miêu tả một hình ảnh tục tĩu.
“A…”
“Em muốn động.” Đại Hữu giống như mô tơ bắt đầu mãnh liệt va chạm. Vân Khai cảm thấy như trời đất quay cuồng, nội tạng tựa hồ sắp bị đâm ra ngoài.
“… Nơi đó của anh chặt quá… Thiên sứ của em… An bài của Chúa… Ban cho em dũng khí…”
“A!… Ưm…”
Mặt trời lên cao Vân Khai mới tỉnh dậy, cúi đầu nhìn thấy bộ dáng thê thảm của mình.
Đùi, bụng đầy dấu vết tinh dịch khô dính, trên người ngoài dấu vết bị trói rõ ràng, còn có nhiều điểm hôn ngân loang lổ kéo dài đến tận mật huyệt.
Nhìn thấy màu hồng ghê người lưu lại trên giường. Kẻ khác không biết còn liên tưởng đến lạc hồng trong đêm động phòng hoa chúc của phụ nữ.
Ga giường không thể dùng lại…
Vân Khai mặt đỏ tai hồng.
Gian nan di chuyển thân thể, đi đến phòng khách, phát hiện bữa sáng đã an an ổn ổn đặt trên bàn, phía dưới đặt một tờ giấy.
[Em yêu anh.]
Trong lòng Vân Khai gợn lên một đợt sóng thật lớn, đần độn đi đến phòng tắm, ngón tay đâm vào tiểu huyệt lấy ra những thứ tối hôm qua Đại Hữu bắn vào.
Cậu ta nói yêu mình…
Nhảy nhót? Hạnh phúc?
Vì sao cảm thấy cả người như đang bay trên mây?
Dục vọng muốn được Đại Hữu xỏ xuyên bỗng xông ra.