Chương 33: Ái
“Lí đại nhân.”
Lí Tĩnh Lam hạ triều vừa mới rời khỏi đại điện, ống tay áo liền bị một người kéo lại, quay đầu nhìn ra chính là Phúc Thọ, “Phúc công công, có chuyện gì?”
“Hoàng thượng ở ngự thư phòng chờ ngài, mời theo lão nô đến đó.”
Phúc Thọ dẫn y đến cửa ngự thư phòng, mở cửa ra hiệu cho y vào trong, tiếp đó lại ở sau lưng y đóng cửa, canh giữ bên ngoài.
Lí Tĩnh Lam nghi hoặc nhìn cánh cửa đóng, đi tới vài bước, vạt áo quỳ xuống: “Thần tham kiến Hoàng thượng.”
Long Ngự Thiên khoát tay, “Bình thân, ngươi ngồi đi!” Sau đó khôi phục lại thần thái khi Lí Tĩnh Lam vừa bước vào.
Lí Tĩnh Lam đứng dậy tìm một cái ghế cách xa hắn nhất ngồi xuống, hắn không nói, Lí Tĩnh Lam cũng không lên tiếng, cứ như vậy nhìn Hoàng thượng kia chống khủy tay trên bàn, trán đặt giữa hai tay.
Cởi bỏ vẻ uy nghiêm trên triều, Long Ngự Thiên lúc này giống như một nam nhân bình thường tràn đầy tâm sự, mặc dù hắn đã nhiều ngày không đến Nghi Lan viện, bất quá Lí Tĩnh Lam vẫn có thể gặp hắn trong triều. Hoàng thượng tuy bề ngoài không thay đổi gì, nhưng Lí Tĩnh Lam có thể cảm giác được mệt mỏi trong lòng hắn, ánh mắt nhìn y trên triều đã có chút thay đổi, tựa như lúc nào cũng nhìn xuyên qua y thấy một hình bóng khác, tuy rằng người kia cũng chính là mình, nhưng Long Ngự Thiên lại không biết mà thôi.
“Tĩnh Lam.”
Long Ngự Thiên bỗng mở miệng, Lí Tĩnh Lam hoảng hốt, vội chỉnh đốn lại thần sắc, đứng dậy thưa: “Thần có mặt.”
“Đã nhiều ngày qua ngươi chưa gặp Lan Phi?”
Không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi về vấn đề này, Lí Tĩnh Lam không kềm được ngẩng đầu định quan sát thần sắc hắn, nhưng hắn vẫn dùng hai tay che lại, không thấy được trên mặt giờ phút này là biểu tình gì, “Hồi Hoàng thượng, chưa gặp.”
“Thật không? Mấy ngày này tâm tình nàng không tốt, có thời gian thì tiếp nàng nhiều một chút đi! Trẫm thấy, nàng và ngươi ở chung với nhau rất vui vẻ.”
“Phải…” Thanh âm của Lí Tĩnh Lam hơi vỡ ra, nhưng Long Ngự Thiên còn đang đắm chìm giữa những suy nghĩ của mình không nghe được.
“Ai,” Long Ngự Thiên khẽ than, như đang lẩm bẩm, hay như đang thổ lộ với người khác, “Trẫm rốt cuộc nên giữ nàng thế nào mới được đây? Rõ ràng muốn gặp nàng, rồi lại sợ nhìn thấy nàng. Rõ ràng tâm sự nặng nề, rồi lại không nói với trẫm, có khi lạnh lùng làm như không muốn đòi hỏi, rồi lại thỉnh thoảng giống một kẻ tham lam thỉnh cầu trẫm ban thưởng, lúc lại nhiệt tình với trẫm, trong chốc lát lại cự tuyệt trẫm xa đến ngàn dặm, khiến cho trẫm không biết nên làm thế nào mới được đây.”
Lí Tĩnh Lam cúi đầu, tay giấu trong áo không khỏi siết chặt, sợ buông ra sẽ đánh mất sức chịu đựng của mình, “Hoàng thượng bỏ mặc là được rồi, y bình thường chính là cái bộ dạng đó.”
“A!” Long Ngự Thiên gượng cười, “Nếu thật có thể bỏ mặc thì tốt quá!” Hắn cũng không biết vì sao, tâm cứ như thế bị một kẻ tầm thường như vậy lấy đi.
Bên trong Vệ phủ, Vệ Tử Cần đang ở hậu viên nhà mình luyện kiếm, Vệ Thượng thư ngồi ngay ngắn trước bàn đá đùa hoàng yến trong ***g, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn đứa con múa càng ngày càng mạnh mẽ.
Trên trời truyền đến một tiếng hồi tiếng bồ câu hót, Vệ Tử Cần ngẩng đầu, phi thân đạp cành bắt lấy nó, đáp xuống trước mặt Vệ Thượng thư, “Cha, đây là bồ câu của Khiêm Vương.”
Vệ Thượng thư tiếp nhận, tháo ống trúc trên chân bồ câu, thả bồ câu bay đi.
“Ha ha, Vương gia rốt cuộc đã muốn hành động rồi!” Vệ Thượng thư đưa mảnh giấy trong tay mình cho con trai.
“Đúng rồi! Tâm nguyện nhiều năm của cha cuối cùng đã sắp đạt thành!”
“Giờ vui mừng hãy còn sớm.” Vệ Thượng thư từ trong tay con trai bắt lại mảnh giấy, đem nó biến thành mảnh vụn, “Khiêm Vương cũng không phải cái gì đèn dầu, đừng quên y chính là cao thủ dụng độc nổi danh trên giang hồ, chúng ta không được lơ là.”
“Sao lại thế? Cho dù y có độc đi nữa thì còn có thể độc hơn được cha là Cung chủ Ám Cung kia sao?”
“Nói cũng đúng, ha ha…”
Lí Tĩnh Lam trở lại Nghi Lan viện, Thúy Hoàn đang dọn cơm cho y, Ngọc Hoàn đưa y phục cho y thay, “Thiếu gia hôm nay hình như về muộn hơn thường ngày.”
“Ừ, hôm nay cùng Hoàng thượng trong ngự thư phòng trao đổi chuyện thọ yến của Thái hậu.” Lí Tĩnh Lam có điều che giấu, không muốn làm cho Ngọc Hoàn không rõ sự tình lại lo lắng.
“Chắc là đói bụng lắm phải không? Rửa mặt ăn cơm đi!” Thúy Hoàn dâng lên khăn mặt.
“Cảm tạ.”
Lí Tĩnh Lam ngồi vào chỗ, vừa mới nâng đũa thì cửa đã vang lên một thanh âm: “Muội không nghĩ tỷ lại ăn mấy thứ này.”
“Quỳnh Ngọc Công chúa?”
Lí Tĩnh Lam khó hiểu, nàng đến chỗ y làm chi?
Ngọc Hoàn bên cạnh thân người khẽ động, bỗng nhắm hướng Quỳnh Ngọc Công chúa ở cửa, đẩy cửa bỏ chạy.
Quỳ Ngọc Công chúa hướng nha hoàn bên cạnh mình gật đầu, nha hoàn kia liền phi thân đuổi theo, tiếp sau một nha hoàn ôm Ngọc Hoàn bước tới.
“Đây… đây là chuyện gì?” Lí Tĩnh Lam đón Ngọc Hoàn, nghe nghe hơi thở của nàng, chỉ là đang mê thôi, an tâm đưa nàng giao cho Thúy Hoàn bên cạnh.
“Có người muốn hại tỷ.” Quỳnh Ngọc Công chúa rút một ngân trâm trên đầu, đâm hai cái vào thức ăn, ngân trâm nháy mắt hóa đen.
“Tại sao?” Lí Tĩnh Lam nhận trâm, đặt trước mũi nghe thử, vô sắc vô vị.
“Việc này nói ra rất dài dòng, nhưng đã khẳng định rõ, tóm lại muội còn cần điều tr.a một chút, tỷ nhất định phải nhanh chóng xuất cung, bằng không tánh mạng sẽ gặp nguy hiểm.”
Lí Tĩnh Lam nghe lời nàng nói, hiểu rằng nàng chắn chắc biết chuyện gì đó mà mình không biết, nhưng… “Kẻ nào muốn hại ta? Muội sao lại cứu ta?”
“Muội hiện tại không cách nào nói cho tỷ biết được, nhưng, tỷ phải tin muội, muội tuyệt đối sẽ không hại tỷ.”
“Thực xin lỗi, ta không thể tin tưởng một người có điều che giấu mình.” Huống hồ, y vẫn không thể ly khai, nếu ly khai, Lan nói không chừng sẽ mất mạng, mà phụ mẫu chỉ sợ cũng sẽ mắc phải tai ương ngục tù.
Nha hoàn đuổi theo Ngọc Hoàn lúc trước đã trở về, đến bên tai Quỳnh Ngọc Công chúa nói gì đó, chỉ thấy Quỳnh Ngọc Công chúa gật đầu, nàng lại rời đi.
Quỳnh Ngọc Công chúa hướng Lí Tĩnh Lam hành lễ, “Tỷ đã không muốn xuất cung, muội cũng không miễn cưỡng, nhưng vạn sự phải cẩn thận, đề phòng người bên cạnh mình một chút, tránh bọn họ lại bị người lợi dụng.” Quỳnh Ngọc Công chúa cố ý nhìn thoáng qua Thúy Hoàn và Ngọc Hoàn, muốn Lí Tĩnh Lam chú ý việc vừa rồi có thể lại phát sinh lần thứ hai, “Tỷ đừng lo thân phận bị bại lộ, kẻ giả mạo Ngọc Hoàn vừa rồi đã cắn lưỡi tự vẫn.”
“Nàng… là ai?”
Quỳnh Ngọc Công chúa không nói, chớp mắt dẫn người của mình rời đi.
Rời khỏi Nghi Lan Viện, nha hoàn bên cạnh Công chúa mới thốt lên hỏi: “Công chúa, như vậy có được không?”
“Ngoài cung so với trong cung cũng không an toàn hơn, ở trong cung ít nhất còn có chúng ta trông chừng, Vương tử cũng không dám làm chuyện lớn, truyền tin về Vân Lan quốc, báo đã tìm được người, nội trong vài ngày nữa sẽ đưa về Vân Lan quốc.”
“Tuân mệnh!” Nha hoàn thân người chỉ vừa động, nháy mắt liền biến mất không còn thấy nữa.
Hừ! Quỳnh Ngọc Công chúa cười gằn, Vương thúc, ta xem ngươi thế này còn làm sao mà đắc ý nữa!