Chương 25
Tới lúc đi đến cửa đại sảnh, Harry đang muốn kéo Snape đi vào, bất ngờ lại bị kéo lấy. Anh kinh ngạc quay đầu, nhìn đối phương mang biểu tình nghi hoặc và bất an. Hắn chỉ kéo ống tay áo anh, gắt gao đứng tại chỗ. “Ừ? Sao vậy Sev? Không muốn đi vào sao?” Phiền não cào cào tóc, Harry quyết định không ép hắn. Snape, giỏi lắm, một chút nữa giải thích với McGonagall, có lẽ bà sẽ hiểu được tình huống của Snape.
Đến lúc Harry định kéo Snape xoay người trở về, anh bị đối phương dắt tới bên kia, bước qua một cánh cửa không nổi bật vào một hành lang rộng. Nhìn ở đầu kia hành lang, dưới ánh đèn là khu vực các thầy cô ngồi, Harry sửng sốt, đây là hành lang dành riêng cho các giáo sư, nếu vậy, có phải Snape đã…!!
Vui mừng kéo Snape vào mình, nhìn vẻ mặt mê mang nghi hoặc của hắn, Harry cố gắng đè nén cảm giác hưng phấn, “Sev? Thầy nhớ ra điều này sao?!”
Snape ngẩn người nhìn biểu tình mừng rỡ như điên lại gắng sức kiềm nén của Harry, lay động thắt lưng bị ôm chặt, một hồi lâu sau, mới chôn đầu vào hõm vai Harry, nhẹ nhàng lắc.
Phản ứng của Snape thoáng dội nước lạnh lên cảm giác hưng phấn. Harry nâng đầu Snape lên khỏi vai mình, nhìn ánh mắt lộ ra một tia hỗn loạn, mê mang và do dự bất an, “Được rồi, được rồi, là tôi nóng vội… Không sao đâu, từ từ rồi thầy sẽ nhớ lại. Chỉ cần biết nơi đây là nơi thầy cực kỳ quen thuộc…”
Nói xong, Harry cũng đồng thời nhớ lại những ngày Hogwarts trước kia, Snape ngày ấy và mình ngày ấy, giọng điệu bất giác trở nên khô khốc. Anh tựa cằm lên bả vai gầy yếu của Snape, cánh tay nhẹ nhàng siết lấy thắt lưng đối phương, “… Thực xin lỗi, Sev…”
Có lẽ không hiểu rõ Harry đang nói gì, Snape chỉ một lần nữa tựa đầu vào hõm vai Harry, hai tay nhẹ nhàng, ngây ngốc đặt lên lưng anh. Khoảng một, hai phút sau, Harry ngẩng đầu, cười cười, “A! Nếu chúng ta còn không đi vào, cô Minerva thế nào cũng tức giận ~! Đi thôi?”
Vừa tiến vào đại sảnh, Snape do dự, rồi buông tay khỏi tay Harry, yên lặng đi sau anh. Harry thoáng sửng sốt, sau đó như nghĩ tới điều gì, biểu cảm phảng phất chua xót và bất đắc dĩ. Anh bắt lấy bàn tay lạnh như băng của Snape cầm trong tay mình, nhìn Minerva và các giáo sư gật đầu chào anh và Snape, mỉm cười với họ, “Buổi tốt tốt lành, mọi người, thật xin lỗi em đã đến muộn ~!”
“A, không, Harry, không thể không nói, hai người đến vừa đúng thời gian ~ ngồi xuống đi. Sau đó, cô nghĩ đầu tiên chúng ta cần tuyên bố em đã tới đây, đảm bảo bọn nhỏ sẽ hưng phấn tới mức thét chói tai đấy ~”
Không có tâm đối đáp lời trêu đùa của McGonagall, Harry kéo Snape ngồi xuống. Anh nhìn người bên cạnh sau khi rất nhanh đảo mắt qua những học sinh đang rầm rì nói chuyện bên các dãy bàn dài của bốn Nhà, chuyển ánh mắt lên người mình, thoáng bất an, thoáng khẩn trương, đậm vẻ mê mang và hỗn loạn. Anh nắm lấy những ngón tay lành lạnh có chút cứng đơ để an ủi hắn, cự tuyệt không buông khi hắn muốn rút tay về. Harry biết, làm như vậy sẽ khiến người bên cạnh mình an tâm.
Lực chú ý quét một vòng qua những dãy bàn. Ừ, Slytherin cẩn trọng tao nhã, mặc dù có chút hưng phấn tò mò nhưng vẫn giữ dáng vẻ lẳng lặng ngồi yên. Ravenclaw ánh mắt nhìn khu bàn giáo sư nóng lên ý muốn nghiên cứu tìm hiểu. Hufflepuff, à, đám trẻ thành thật này chỉ trộm nhìn anh, gương mặt ai cũng hồng lên. Còn Gryffindor, được rồi, nhóm sư tử con đã bắt đầu châu đầu ghé tai, hơn nữa giọng càng lúc càng lớn…
“Ừm ừm!! Được rồi, trước bữa tối, tôi cần tuyên bố một việc!” McGonagall đứng lên, mở miệng với giọng điệu hài lòng, “Môn học thực hành Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám một năm hai lần của chúng ta, năm nay, giáo viên kỳ đầu chính là Harry Potter! Đương nhiên, từ giờ trở đi, các em có thể gọi thầy là thầy Potter!” McGonagall gật đầu với Harry, ra hiệu cho anh đứng dậy chào hỏi.
Anh đứng lên không được tự nhiên lắm, trộm hít sâu một hơi, ‘được rồi, không cần khẩn trương như thế, bọn nhỏ sẽ không khó đối phó hơn đối phó một con rồng đâu… A, mình không nên nói như vậy, được rồi, mình hối lỗi…’ Harry âm thầm khích lệ bản thân, sau khi nhìn một lượt những nét mặt hưng phấn của bọn nhỏ, thực sự bình tĩnh lại. “Buổi tối tốt lành. Tôi là giáo viên dạy thực hành Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám kỳ đầu năm nay của các em. Chúng ta sẽ bắt đầu học từ chiều mai, hy vọng tôi và các em sẽ có thể cùng nhau trải qua một tháng không dài lắm nafy~”
Không đợi Harry ngồi xuống, trong nháy mắt, tiếng hoan hô bùng nổ từ dãy bàn của nhà Gryffindor, nhóm sư tử con hoan hô, “Ha! Giáo viên của chúng ta là Harry Potter! Thật không thể tin được!”, tiếp theo, nhóm chồn con cũng kích động vỗ tay nhiệt liệt, bọn trẻ nhà Ravenclaw thì mắt sáng lấp lánh khiến Harry không rét mà run, chỉ có các học sinh Slytherin là vỗ tay tao nhã tỏ vẻ hoan nghênh, tuy có chút hưng phấn nhưng vẫn tuyệt đối giữ bình tĩnh.
McGonagall nhẹ nhàng gõ ly rượu bạc, tiếng vang thanh thúy rõ tới kỳ lạ trong đại sảnh huyên náo, “Được rồi ~ giờ thì bữa tối bắt đầu!” Sau khi bà dứt lời, trên bàn vốn trống trơn lập tức hiện lên đồ ăn phong phú.
Thấy đám trẻ rốt cuộc đã đem sự chú ý vẫn tập trung ở trên người anh và Snape, khiến anh muốn chạy trối ch.ết, phân tán bớt tới đồ ăn, thở ra một hơi, Harry đang muốn lấy cho Snape một ít thức ăn, chợt thấy Snape mặt không chút thay đổi, ánh mắt vô thần nhìn bàn dài của bốn Nhà, những ngón tay thon dài nhợt nhạt gắt gao nắm lấy vải áo chùng trên đầu gối.
Thoáng lo lắng, Harry cầm lấy đôi bàn tay lạnh như băng kia. Anh không biết Snape có phải vì đã nhớ ra điều gì nên mới có biểu hiện này hay không, chỉ có thể ghé vào bên tai người đang ngồi cứng đơ, nhẹ giọng trấn an, “Sev… Sev? Làm sao vậy? Thả lỏng chút nào, nào, thầy xem, tôi chọn cho thầy khoai tây nhừ và thịt cừu băm này, còn có cả chút rượu vang nữa, nhưng chỉ một chút thôi…”
Rốt cuộc, động tác của Harry khiến Snape khôi phục tinh thần, mà anh sau khi nhìn thấy gương mặt hắn càng trắng nhợt, muốn đưa hắn trở về hầm nhưng bị cự tuyệt. Lúc này anh chẳng đủ sức ngẫm nghĩ về sự tư duy và hành vi chủ động của Snape, anh chỉ lo lắng, hơi hơi tức giận, bất đắc dĩ nhìn Snape xúc thức ăn, từ từ dùng bữa với thái độ khẩn trương và bất an.
Lực chú ý hoàn toàn đổ lên người Snape đang yên lặng ăn cơm, Harry chỉ ừ hữ trả lời cho qua những câu hỏi của các giáo sư xung quanh, nói trắng ra, anh căn bản không nghe rõ họ nói gì. Sau khi anh thấy Snape chỉ ăn một chút xíu rồi không đụng thìa nữa, muốn đưa ly rượu vang lên uống, anh quyết đoán đoạt lấy ly rượu vang trong tay hắn, đổi lấy một ly nước trái cây, dĩ nhiên, không phải nước bí đỏ!
Đợi Snape nhẹ nhàng hớp hai ngụm, sau đó, Harry vội vàng kéo hắn đứng lên, giải thích với McGonagall và các giáo sư khác đang kinh ngạc nhìn họ, “Thật xin lỗi, cô Minerva. Sev không khỏe lắm, em muốn đưa thầy về nghỉ ngơi trước…”
Nhìn Snape cụp xuống mi mắt, sắc mặt tái nhợt, McGonagall gật đầu, “Không sao, Harry, đi đi. Sáng sớm ngày mốt em có thể bắt đầu ngày dạy đầu tiên, nếu em cần, cô nghĩ Poppy sẽ rất mừng được hỗ trợ hai người!” Pomfrey ngồi cạnh bà, gật đầu với Harry, “Đúng vậy, Harry, hay để tôi kiểm tr.a tình hình của Severus một chút, sắc mặt của thầy ấy thật không tốt!”
“Không cần đâu, bà Poppy, mười ngày trước bà mới tới nhà chúng tôi mà, tình huống của Sev bà cũng rõ rồi. Tôi nghĩ là thầy chỉ không quen nơi không phải nhà mình mà thôi, như vậy, chúc mọi người ngủ ngon!”
Gật đầu, Pomfrey bỏ ý định muốn kiểm tr.a Snape. Harry nói đúng, 10 ngày trước bà vừa mới qua nhà họ, mà phép thuật trị liệu và ma dược cũng không còn có tác dụng đối với tình trạng lúc này của Snape nữa. Nhưng dù sao, bà cũng vẫn quan tâm dặn dò. “Cũng được, Harry, nhưng nếu cần tôi lúc nào cũng có thể giúp hai người. Còn nữa, bữa tối nay Severus tựa hồ chưa ăn được miếng nào, cả anh cũng vậy, ngay cả súp cũng còn chưa ăn. Nếu có thể, trở về bảo các gia tinh chuẩn bị ít đồ ăn cho hai người đi. Buổi tối tuy rằng cũng không cần ăn rất no, nhưng không ăn gì thì cũng không được!”
Miễn cưỡng mỉm cười cảm ơn, Harry vội vàng kéo Snape đang im lặng rời đi, hoàn toàn không để ý tới các học sinh phản đối.
Trở lại phòng của họ, đóng kỹ cửa, đốt lò sưởi, Harry ngồi trên ghế sô pha cạnh lò sưởi, ôm lấy Snape, để hắn ngồi trên đùi mình, nhìn hắn cực kỳ im lặng, trong mắt mê mang hỗn loạn. Anh không lên tiếng, nhưng thân thể Snape dần dần trở nên thả lỏng. Lúc chậm rãi cuộn mình trong lòng anh, anh nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng hắn, “Đã khá hơn chưa? Có nơi nào không thoải mái không?”
Một hồi lâu sau, lúc Harry nghĩ rằng người trong lòng anh đã ngủ, Snape chợt lắc đầu, chau mày. Harry kéo gương mặt hắn về phía mình, sau khi nhìn thấy đôi mắt đã hồi phục sắc đen thăm thẳm, trong trẻo mà ẩn ẩn một thoáng bất an, anh thở dài nhẹ nhõm. Sau đó, bụng bắt đầu réo lên kháng nghị. “Được rồi, được rồi! Nếu vậy Sev, lại ăn chút gì đó với tôi nhé? Tôi chưa ăn một mẩu thức ăn nào! Đói bụng đến sắp ch.ết rồi~”
Không cần Snape trả lời, Harry gọi gia tinh, “Ben chờ phục vụ ngài, ngài Harry Potter vĩ đại!” Harry nhìn gia tinh đang cúi thấp đầu, vải trên người có biểu tượng Hogwarts, sờ sờ mũi, “Ừ… Tốt, nếu vậy, Ben… giúp ta chuẩn bị một suất bữa tối, sau đó, ta còn muốn bánh pút-đinh xoài và bánh bơ hạnh nhân, ờ, còn thêm ly sữa nữa! Đừng quá ngọt!”
“Vâng, ngài Harry Potter vĩ đại! Lập tức dâng ngài!” Gia tinh kích động biến mất, khoảng mười phút sau, trở lại mang theo một chiếc khay lớn. Dọn xong đồ ăn, được Harry cảm ơn, nó lại rú lên chói tai và biến mất.
Mãi cho tới khi gia tinh không thấy bóng dáng nữa, Harry mới thôi không bịt tai Snape, cười cười xấu hổ trước ánh mắt tò mò nghi hoặc, “Không sao đâu, Sev, tốt rồi, giờ mình ăn thôi!”
Harry để Snape ngồi bên người mình, bắt đầu ăn rất nhanh phần bữa tối của mình, mỳ Ý, còn có súp rau. Snape có chút không tình nguyện chầm chậm gặm bánh hạnh nhân. Harry không thể không nghiêm khắc, mãi tới khi hắn đã ăn xong ba chiếc mới đưa cho hắn bánh pút-đinh xoài nhỏ. Sau đó, lúc anh xoay người đi, Snape nhìn bánh pút-đinh trong tay, vô thức nhíu mày, dùng thìa nhỏ xúc bánh bỏ vào miệng, tốc độ có chút nhanh hơn…
Giường hơi cứng khiến Harry không thể không phóng ra vài lời chú. Anh mở to mắt, thoải mái đụng đậy thắt lưng, cảm nhận được sự mềm mại, mỉm cười hài lòng. Sau đó, anh chỉnh cánh tay một cách cẩn thận, để người đang hơi chau mày, giấc ngủ cực kỳ không sâu có thể ngủ thoải mái hơn một chút. Cảm nhận hơi thở phả trên ngực mình, Harry nhìn rèm cửa sổ xanh biếc và thở dài. Ngày hôm nay sau khi đến nơi này, biểu hiện của Snape rất ‘không bình thường’, có phải trở lại Hogwarts thực sự đã kích thích hắn nhiều như vậy không? Nếu thế, liệu có cần sáng mai tới bệnh viện Thánh Mungo…
Snape tựa hồ đã khôi phục như bình thường. Trao đổi xong với bác sĩ, Harry đưa hắn trở về Hogwarts, sau khi báo cho McGonagall và Pomfrey đang chờ tin tức, anh thong thả tản bộ cùng Snape trong hành lang, lời bác sĩ vẫn còn quanh quẩn bên tai.
“Tôi đoán rằng trí nhớ của ông Snape kỳ thật đã sớm khôi phục. À không, anh Potter, không phải tôi định nói ông ấy lừa gạt chúng ta, mà là tôi nghĩ rằng bản thân ông Snape cũng không nhận ra điều đó. Những đoạn ký ức xuất hiện trong đầu ông ấy hẳn rất mơ hồ hoặc ngắn ngủi, đó cũng là nguyên nhân có thể xảy ra nhất, khiến ông ấy đôi khi có một số hành động đặc biệt!”
“Tuy rằng việc trở lại Hogwarts đã khiến tâm tình của ông ấy dao động rất lớn, nhưng anh Potter, tôi không cho đây là chuyện xấu, đương nhiên, tôi có thể chuẩn bị cho ông ấy một vài bình thuốc thích hợp để giúp trấn định tâm trí, nhưng chỉ một chút mà thôi, không thể quá nhiều. Cứ tiếp tục ở nơi đó, anh Potter, cho dù ông Snape không nhất định sẽ khôi phục toàn bộ trí nhớ, tuyệt đối sẽ sống dễ chịu hơn trước!”…
Nghĩ đến đây, Harry quay đầu nhìn Snape, thấy hắn đang ngắm sân trường, lẳng lặng đi bên anh. Anh dừng bước, giang hai cánh tay, bất chợt ôm lấy cái người đang lặng ngắm sân trường này vào ngực, thở dài, “Sev, thầy đang nghĩ gì…”
Sân trường vắng lặng, 10 giờ, tất cả mọi người đều ở trên lớp học. Snape sửng sốt trong chốc lát, sau đó chậm rãi, cẩn thận ngả đầu vào vai Harry, nhẹ nhàng lắc đầu…