Chương 3
Sáng sớm hôm sau.
“Ân……” Lãnh Đường Phàm lông mi run rẩy, theo thường lệ rút cánh tay trước ngực ra, hướng về phía sau đánh một chưởng. Nhưng là lần này lại ngoài ý muốn không nghe được tiếng động gì.
“Hắc hắc, Điềm Tâm, ta đã sớm tỉnh, đề phòng ngươi động thủ động cước.” Tiêu Vô Cực cười hì hì, đem cánh tay bị gạt ra vừa rồi vói vào vạt áo đang mở rộng của Lãnh Đường Phàm, vuốt ve qua lại. Ân, da thịt Điềm Tâm thật sự là trắng mịn a! Sờ cả trăm lần vẫn không chán!
Lãnh Đường Phàm chậm rãi xoay người, lạnh lùng dùng khóe mắt nhìn hắn.
“Điềm Tâm không cần nhìn ta như vậy.” Tiêu Vô Cực ủy khuất trừng mắt nhìn, lại nói,“Điềm Tâm, chúng ta đến ngoạn trò chơi trên giường đi, chơi hay lắm. Ngươi đóng vai ɖâʍ tặc, ta đóng vai con gái đàng hoàng, ngươi tới cưỡng ta đi, thế nào?” Tiêu đại công tử vẫn còn vì chuyện ngày hôm qua mà nổi cơn ghen!
*khiếp, anh làm như là anh tong tắng lắm a, nói mà hok bik ngượng a =.=*, a mặt dày cả mấy tấc…
“Thế nào, Điềm Tâm, ngoạn đi. Ta cam đoan không phản kháng, sẽ không cho ngươi quá mệt mỏi, được không!” Tiêu Vô Cực nhìn Lãnh Đường Phàm, vặn vẹo thân mình, không thuận không nhiễu tiếp tục quấy rầy,“Liền ngoạn một lần thôi! Liền một lần! Liền –” Đột nhiên ở cổ xuất hiện một cái ngân châm, làm cho Tiêu Vô Cực tự động tiêu âm. (chỉ biết câm nín)
“Ta đói bụng, mau đi nấu cơm cho ta ăn.” Lãnh Đường Phàm dùng ngân châm khinh nhẹ lên làn da Tiêu Vô Cực, thản nhiên nói.
“Điềm Tâm đói bụng? Ta đây lập tức đi nấu cơm cho ngươi!” Nghe được người trong lòng đói bụng, Tiêu Vô Cực tuy rằng vẻ mặt không tình nguyện đem tay rút ra khỏi nơi da thịt ấm áp, nhưng vẫn lập tức bò xuống giường mặc quần áo, cuối cùng lại bỏ thêm câu,“Kia ăn no liền ngoạn nha!” Kết quả đổi lấy một cước vô tình của Lãnh Đường Phàm, thất tha thất thểu đi ra ngoài.
Ở trên đường cái, hiện tại dòng người có thể nói là đông đúc, hơn nữa đại đa số đều vừa nhìn là thấy toàn cô nương trẻ tuổi trang điểm tỉ mỉ cùng những chàng trai, đương nhiên cũng có không ít nam nhân trung niên, ăn mặc cũng thực thể diện, hiển nhiên đều là vì đại hội luận võ chiêu thân kia đến, có thể thấy được sự kiện lần này có bao nhiêu long trọng.
Lãnh Đường Phàm cùng Tiêu Vô Cực trên đầu mang hai cục u [ cơm nước xong, lèo nhèo nên bị đánh ] đều nhìn về đại đội nhân mã đang đi về một hướng, âm thầm líu lưỡi, đầu năm nay ai cũng muốn thành thân đến phát điên rồi ư.
Dọc đường trái phải hai bên hàng quán dày đặc, hàng rong một sạp tiếp một sạp, có thể thấy được mấy tiểu thương, đầu óc kinh doanh có bao nhiêu nhanh.
Vì thế Lãnh Đường Phàm sẽ không khách khí một quán lại một quán đến ăn. Tiêu Vô Cực ngay bên cạnh một quán lại một quán trả tiền cùng hỗ trợ cầm đồ ăn mà hai tay Lãnh Đường Phàm cầm không hết được, còn muốn một bên thay Lãnh Đường Phàm chùi miệng, thật sự là chiều hư hắn. Bất quá hắn thật cao hứng, còn thầm than vì cái gì Điềm Tâm ăn bao nhiêu cũng không mập?
Hai người theo dòng người chậm rãi bước về phía trước, không mất bao lâu đã nhìn thấy phía trước có một cái cổng vòm thật lớn, mặt trên treo đầy đèn lồng màu đỏ, hỉ khí, nghĩ đến là biết.
Đi vào, đập vào mắt ngay phía trước là một vũ đài đặc biệt, cách mặt đất ước chừng tứ trượng, mặt trên giăng đèn kết hoa, bố trí xen kẽ. Nói vậy đây chính là lôi đài. Phía trên bố trí một dãy ghế dài, phía dưới sắp xếp rất nhiều chỗ, hơn nữa chỗ ngồi lại sắp xếp theo dãy. Hình ảnh kia nhìn giống như trong rạp hát.
Chợt thấy trên lôi đài treo đầy đại đăng (đèn lớn), chính giữa treo một khối thạch biển, đề “Lương duyên thiên thành*” bốn chữ to, phía dưới còn có một loạt chữ nhỏ “Ngàn dặm nhân duyên nhất tuyến khiên”, bút lực tinh tế hùng hồn.
Lúc này, dưới đài đã có hơn trăm người, chỉ thấy bọn họ mỗi người mang theo bao lớn bao nhỏ, đại khái là thực phẩm bữa trưa, bữa tối, xem ra là muốn giữ chỗ. Trên đài đang có mười bảy mười tám người đang loay hoay.
Hai người ở bên trong tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Lãnh Đường Phàm đột nhiên chỉ vào lão hán phía trước, quay đầu nói,“Hắn đang ăn cái gì?”
“A?” Tiêu Vô Cực nghiêng đầu thấy,“Nga, đó là hoa quế cao. Điềm Tâm muốn ăn sao? Ta đi mua cho ngươi. Ngươi ở lại đây đừng nhúc nhích nha, chờ ta.” Nói xong đặt bao lớn bao nhỏ vào trong tay, chạy đi ra ngoài.
Lúc này, đám người dần dần tăng, già trẻ cũng có, cũng có không ít nhân vật võ lâm, mỗi người tinh thần sung mãn, tựa hồ phi thường hưng phấn có thể thấy trận này quy tụ nhiều anh tài kiệt xuất.
Trong phút chốc náo nhiệt lên, mọi người từ khắp nơi đổ ào về đây.
Lãnh Đường Phàm cảm thấy hứng thú, tò mò nhìn.
Không lâu sau, Tiêu Vô Cực nghiêm chỉnh ôm lấy túi hoa quế cao cùng vài món ăn vặt đặc sắc, càng không ngừng lớn tiếng nói:“Làm phiền, cho qua cái.” Lúc này đã muốn chật kín người chen chúc.
Lãnh Đường Phàm quay đầu, nhìn hắn ôm nhiều thứ như vậy, thật khổ cực, không khỏi hướng hắn lớn tiếng oán giận nói:“Uy, ngươi như thế nào lại đi lâu như vậy a!”
Tiêu Vô Cực nghe lập tức hiểu được, phối hợp kêu lên:“Ha ha, hai ngày nay bụng làm cách mạng, đi không ngừng. Ta còn thuận tiện đi mua chút đồ ăn. Bắt ngươi phải đợi lâu!”
Lúc này vài người ngồi phía trước nghe thấy, vừa thấy hắn cố sức chen qua, đều cuống quít nhíu mày nhường đường.
Vì thế Tiêu Vô Cực đem mông đối mặt với mọi người chậm rãi tiến vào, sợ tới mức mọi người liều mạng đem thân mình ngưỡng về phía sau, kêu lên:“Uy uy, huynh đệ, mông của ngươi.”
“Mông của ta như thế nào?” Không nói Tiêu Vô Cực còn bỏ qua, vừa nói hắn lập tức ngừng đi tới, cái mông phóng đại vừa vặn đối diện với cái mặt, hơn nữa cách nhau chưa tới một tấc.
Người nọ đầu ngửa về sau cả thước, nghẹn đường hô hấp:“Không…… Không có gì, ngươi mau đi qua đi!” Nói xong, lập tức che miệng mình.
Tiêu Vô Cực mỉm cười, lập tức chen vào bên người Lãnh Đường Phàm. Mọi người nghe hắn tiêu chảy, đều dạt sang hai bên đi, hai người Lãnh Đường Phàm lại ngồi thư thư phục phục (thoải mái khoan khoái), không khỏi làm mọi người âm thầm bái phục không thôi!
“Điềm Tâm, hoa quế cao của ngươi.” Tiêu Vô Cực ngồi vào chỗ của mình, liền cầm đồ ăn trong tay đưa qua.
“Ân.” Thân thủ tiếp nhận, liền cắn xuống.
Tiêu Vô Cực sủng nịch nhìn hắn, bụng cũng có điểm đói, cũng lấy ra một cái bánh nướng mỡ heo cắn.
Lập nghe nghe có người nói thầm:“Mẹ nó, tiêu chảy còn dám ăn đồ đầy mỡ, thật sự là muốn ch.ết!”
“Như vậy còn có khí lực luận võ, cướp lão bà sao? Xem náo nhiệt gì!”
“……”
“……”
Tiêu Vô Cực mắt điếc tai ngơ, chỉ lo ăn bánh.
Lúc này phía trước có một lão hán nhàn rỗi không có việc gì, cũng quay đầu lại cười nói:“Tiểu huynh đệ, có người cười ngươi kìa.”
“Để cho bọn họ cười! Dù sao ta cũng không để ý!” Sau đó nghiêng đầu hướng Lãnh Đường Phàm nói,“Điềm Tâm, ngươi sẽ không để ý đi.”
Lãnh Đường Phàm ăn rất vui vẻ, nghe được lập tức lạnh lùng nói:“Ta để ý làm gì, ta nếu có để ý, vạn nhất ngay tại đây bị tiêu chảy, ta chỉ có một bộ quần áo, đến lúc đó làm sao bây giờ.”
Mọi người nghe vậy, sợ tới mức không dám nói tiếp. Hai người lại tiếp tục ăn.
Lão hán phía trước âm thầm bội phục nói:“Thật sự là chiêu lui binh kỳ lạ a!”
Thình lình nghe một trận nhạc khúc vang lên, mọi người lập tức hướng trên đài nhìn chăm chú.
Chỉ thấy đầu tiên là hai hàng nam nữ tuổi còn trẻ đi ra, xếp thành hai hàng đứng thẳng, Tiêu Vô Cực nhận ra đó đều là đệ tử Thiết Hỏa minh. Đầu lĩnh bên nam đúng là Bạch Hạo Nhiên, nữ tử dẫn đầu ên kia cư nhiên là Thiết Oánh Oánh, hai người cũng không hẹn mà đồng thời hướng dưới đài nhìn xung quanh. Tiêu Vô Cực biết là tìm hắn cùng Lãnh Đường Phàm, nhưng là hai người bọn họ đều đang dịch dung, một khuôn mặt bình thường đến cực điểm, trong mấy trăm người như thế này muốn tìm ra được cũng thật khó khăn.
Lúc này một vị trung niên ăn vận giống học sĩ, có tướng lãnh phong trung đi ra, theo sau là một mỹ phụ cũng đã trung niên, nam tử trước mọi người chắp tay thi lễ, cao giọng nói:“Chư vị có thể cho Thiết Hỏa minh mặt mũi, đến tham gia, phu phụ Thiết mỗ cảm thấy vinh hạnh sâu sắc. Đang ngồi ở dưới đây đều là nam anh nữ tú của giang hồ, tại hạ thấy hiện tại trên giang hồ xuất hiện càng ngày càng nhiều tình sát (tự sát vì tình), chợt thấy hiện nay tuy người có duyên phận rất nhiều, nhưng cũng chưa hẳn được se duyên cùng nhau một chỗ, khiến song phương đều đau khổ. Thậm chí có người còn mê luyến nhầm đối tượng, thường dẫn đến đố kị, tự sát, giết người cùng nhiều chuyện bất hạnh khác.”
“Thiết mỗ cảm thấy, lúc này tổ chức lôi đài chiêu thân, kêu gọi nam nữ anh hùng thiên hạ tập trung một chỗ.”
“Ngay khi lôi đài bắt đầu, vị nam nữ hiệp sĩ đều có thể bước lên đài, bất quá vị nào lên đài đều phải giới thiệu qua bản thân một chút.”
“Dưới đài chư vị nếu cảm thấy có tình ý thỉnh tự lên đài, đối phương nếu như cũng hợp ý, như vậy sẽ không cần động thủ, song song xuống đài, Thiết mỗ cũng sẽ có quà tặng tân hôn.”
“Nếu đối phương không trúng ý, cũng phải đáp ứng yêu cầu của người tới luận võ để tỏ lòng cảm tạ, về chuyện khác, vì tiết kiệm thời gian, Thiết mỗ sẽ giải thích sau.”
“Thiết mỗ chỉ có một yêu cầu duy nhất, chính là lần luận võ này hoàn toàn xuất phát từ thiện tâm, tuyệt đối không thể vì chuyện này mà kết lấy thù hận hoặc sau này trở mặt thành thù.”
“Tốt lắm, Thiết mỗ cũng không nhiều lời, ngay tại đây cung chúc thiên hạ những người hữu tình sẽ thành gia quyến, những người hữu duyên kết duyên mỹ mãn, nhân duyên ngàn dặm chung một đường!” Sau đó liền chắp tay vái chào.
Dưới đài lập tức rộn lên tiếng vỗ tay như sấm, không ngừng vỗ tay hoan hô.
Thình lình nghe dưới đài nhạc khúc lại vang lên, Thiết minh chủ dắt phu nhân trong tiếng nhạc từ từ lui xuống chỗ ngồi dành cho mình, không bao lâu nhạc dừng lại, hai hàng đệ tử cũng nối đuôi nhau lui xuống.
Trên đài lại khôi phục yên tĩnh lúc trước.
Ước chừng qua thời gian nửa chén trà nhỏ, nhưng lại không có một người lên đài cổ động, dưới đài mọi người chỉ lo chờ, căn bản đã quên chuyện luận võ chiêu thân.
Người ngồi bên cạnh Thiết minh chủ hơi hơi nhíu mày, đang muốn đứng dậy thúc giục, đột thấy trước mắt nhoáng lên một cái, một thân hồng ảnh như gió đột nhiên vụt lên, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Dưới đài lập tức liên thanh trầm trồ khen ngợi!
Trên đài một người ước chừng đã tư tuần, bộ dạng vẫn là tiêu sái phóng khoáng, người mặc một thân hồng y, có vẻ có chút chói mắt. Hắn trước hướng Thiết minh chủ làm lễ, Thiết minh chủ lập tức hoàn lễ không thôi.
Áo màu hồng á, chú ý nổi quá….
Người nọ lại hướng dưới đài chắp tay, lớn tiếng nói:“Các vị bằng hữu, tại hạ họ Lưu, tên một chữ Tự, năm nay ba mươi tám tuổi, chưa từng cưới vợ, có thể có vị hiệp nữ nào nguyện ý chỉ giáo?”
Dưới đài lập tức một trận líu ríu.
Nói chuyện đều là nữ nhân, hiển nhiên đang bình luận, có người ngại quá cao, có ngại tuổi quá lớn, có người nói mông rất gầy…… vân vân. (khiếp soi kỹ thế)
Còn có một đám nữ nhân ngươi đẩy ta thôi, trong miệng reo lên:“Đi nha! Ngươi đi lên nha……”
Lãnh Đường Phàm bóc vỏ đậu phộng cho Lãnh Đường Phàm, một bên nói:“Thật sự là nhàm chán, êm đẹp một đại nam nhân ở trên đài cho người ta xoi mói, giống như hầu tử trong rừng.”
Tiêu Vô Cực đưa hạt đậu phộng đến bên miệng Lãnh Đường Phàm nói:“Người ta lớn như vậy tuổi không cưới lão bà, chó cùng rứt giậu.”
Lúc này Lưu Tự ho khan hai tiếng nói:“Chẳng lẽ tại hạ cũng không xứng được chỉ giáo sao?”
Lời vừa nói ra mọi người ầm ầm cười, vì thế lại có nữ nhân khen hắn hài hước, nhưng cũng có người ngại hắn rất không biết điều!
Đột nhiên chợt nghe thanh âm the thế:“Lưu đại hiệp đừng đi, cô nương ta đến đây.”
Cái giọng the thé như bị tắc cổ họng vậy, đem mọi người nhất thời bị dọa sợ, chợt nghe có người nói:“Ta kháo, gà nhà ai xổng chuồng ra đây?”
Tiếng thét chói tai trung, một đạo hoàng (vàng) ảnh hướng trên đài phóng lên. Nữ nhân này khinh công thuộc lại tầm thường, vẫn chưa thể phóng lên đài, xấu hổ, liền lấy hai tay bám vào thành đài, sau đó tái nhấn một cái, mới động thân nhảy lên.