Chương 17

Thời gian như dừng lại, ai cũng không dám thở mạnh, tất cả đều gắt gao nhìn chằm chằm Hắc y nhân ngã dưới đất, ánh mắt dại ra, mang quan mang ch.ết chóc, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi đỏ thẫm……


Hồi lâu, không biết là ai nhẹ nhàng hô:“Hắn đã ch.ết.” Mọi người thế này mới xôn xao ầm ỹ lên.


Tiêu Vô Cực ôm cổ Lãnh Đường Phàm, tốc độ giống như muốn đem hắn khảm vào trong thân thể, vừa mừng vừa sợ bên tai y nói:“Lãnh Đường Phàm, ngươi này không biết sống ch.ết! Dám cứ như vậy lỗ mãng chạy đến! Ngươi biết vừa rồi ta có bao nhiêu là lo lắng không! Chỉ sợ hắn một khắc liền đem ngươi! Liền đem ngươi..!–” Lời không thể nói ra, đầu gục xuống vai Lãnh Đường Phàm.


Lãnh Đường Phàm bị Tiêu Vô Cực ôm có chút không thở được, nhưng cái gì cũng chưa nói, chính là chậm rãi dựa đầu vào vai hắn, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười. Đột nhiên y cảm thấy trên vai có chút khác thường, trên mặt ý cười càng sâu.


Một hồi lâu, trên vai truyền đến thanh âm rầu rĩ của Tiêu Vô Cực:“Lãnh Đường Phàm, ngươi phải thề với ta, về sau không được làm càn như vậy nữa!”
Lãnh Đường Phàm cười không nói.


Sau một hồi Tiêu Vô Cực thở dài, rốt cục buông tay ra, nhìn thẳng con ngươi đen sáng hữu thần, thong thả mà hữu lực nói:“Lãnh Đường Phàm, nghe cho kỹ đây, Tiêu Vô Cực ta đã định sẽ quấn lấy ngươi cả đời, ngươi ở đâu ta ở đó, ngươi hãy ngoan ngoãn nhận mệnh đi!” Dừng một chút Tiêu đại hiệp lại bắt đầu bô lô ba la,“Còn có… … Còn có……”


available on google playdownload on app store


Lãnh Đường Phàm mặt không đổi nhìn hắn, chờ hắn nói cho hết.
Lại một lát sau, Tiêu Vô Cực mới dừng lại, thật sâu hít vào một hơi, dùng khẩu khí nghi vấn nói:“Lãnh Đừơng phàm, ngươi có biết ta yêu ngươi đi?”[ chuyện tốt! Tiêu đại hiệp cho tới bây giờ chưa nói qua ác!]


Tuy rằng đêm thực tối, nhưng là Lãnh Đường Phàm vẫn có thể nhìn thấy Tiêu Vô Cực đỏ mặt, muốn cười nhưng cố nhịn xuống, thản nhiên trả lời:“Không biết.”


“Không biết? Ta biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao?” Tiêu Vô Cực kinh hãi, tiếp theo thở hổn hển nói,“Kia, kia ta hiện tại nói, ta chỉ nói một lần thôi nhá, cái kia, ân, cái kia, ta, ta thực yêu ngươi!” Thật vất vả mới nói ra, tiếng nhỏ như muỗi kêu. Nói tiếng yêu cứ như hắn bị ép buộc phai ch.ết vậy.


Lãnh Đường Phàm nghĩ nghĩ hỏi:“Ngươi rất có tiền sao?” Sự tình liên quan đến ăn uống hắn muốn hỏi rõ ràng.


“Hả?” Tiêu Vô Cực vừa mới thổ lộ, lại nghe câu trả lời ông nói gà bà nói vịt này làm ngẩn người, bất quá vẫn là thành thật trả lời,“Tất nhiên, ta là Giang Nam xuân tửu lão bản.” Chuyện này cũng không có nhiều người biết.


Lãnh Đường Phàm gật gật đầu nói:“Vậy được rồi.” Vấn đề đã được giải quyết.
“Cái gì?” Tiêu Vô Cực khó hiểu.
Lãnh Đường Phàm không để ý hắn, nghĩ muốn hay là ở Bách Hoa cốc mở một cái Giang Nam tửu điếm, như vậy y có thể……


“Cái gì?cái gì? cái gì?” Tiêu Vô Cực tròng mắt vừa chuyển cười nói,“Bảo bối, ngươi là không phải đã quyêt định theo ta rồi chứ! Hắc hắc hắc, yên tâm đi, ta nhất định hầu hạ cho ngươi thư thư phục phục, cho ngươi dục tiên dục tử, lưu luyến không rời, không biết ngày tháng trôi qua…..” Nói xong bản tính dê xồm lại lộ ra, hai tay cũng bắt đầu không quy củ sờ tới lui trên người Lãnh Đường Phàm.


Lãnh Đường Phàm lạnh lùng liếc mắt một cái, kế tiếp chờ đợi Tiêu Vô Cực lại chính là một hồi hành hung tàn bạo……
Bọn họ bên này ngươi ngươi ta ta, a, không đúng, là người đánh người chịu. Bên kia, Hoa Thanh Phong người đầy mồ hôi sống ch.ết trị thương cho một đám quần hùng.


Sau đó vì không muốn quấy rầy thế giới của hai người, liền phát huy thế mạnh miệng lưỡi trơn tru, đem đám người bị thương không nặng lắm, cùng với những người muốn đến hỏi thăm Tiêu Vô Cực an bài đi qua đồi núi bên cạnh vẫn còn mấy trăm Hồng y nhân ngây ngốc đứng đó, thuận tiện tìm hiểu một phen.


“Đồ nhi yêu ~~~ ngươi muốn tạ ơn sư phụ như thế nào đây ~~~” Hoa Thanh Phong xấu xa cười nhìn hai người đang âu yếm đánh nhau () lẩm bẩm.
“Thanh Phong huynh, Huyết Hồn này ngươi có thể giải sao?” Thiết minh chủ đụng vào Hồng y nhân vẫn không nhúc nhích hỏi.


“A? Ta không có bản lĩnh lớn như vậy.” Hoa Thanh Phong quay đầu nói. Bất quá hảo đồ nhi của hắn có thể giải được, vẫn là không nói ra, bởi vì hắn biết đồ nhi nhất định sẽ không giúp đám người này giải độc, đám người này nhìn qua là biết không cha không mẹ không ai quan tâm, lại chăng có tí gì nhìn là ưu việt, làm chuyện không có hồi báo, tuyệt đối thầy trò Bách Hoa lão nhân không bao giờ làm


HOÀN






Truyện liên quan