Quyển 1 - Chương 72: Ngoại truyện - Tiểu học của Hưng 2
Năm lớp 3 tôi lại chuyển lớp học lớp 3/ từ giã các bạn lớp 2/ giờ là 3/ mình lại bắt đầu mới. Tôi gặp lại Như, âu cũng là duyên, nhưng mà biến cố xảy ra, 1 thời gian em và tôi gay gắt với nhau, chắc có lẽ vì nó mà năm lớp 3 hai đứa không đến với nhau được. Đầu năm bầu ban cán sự, đến chức lớp phó học tập, cô xem điểm phẩy năm rồi của tôi và Như bằng nhau. Thế là một lệnh ban ra, học điểm tuần đầu ai cao hơn người đó làm lớp phó học tập.
Ngày xưa có lẽ ham hố hư vinh, mà xưa đứa nào không ham chức, có chức mà lại lớp phó học tập gọi là oai với mấy em phải biết. Tuần đó tôi học như một thằng điên, và tôi thắng thật. Có lẽ vì vậy mà năm đó em giận tôi hay sao mà ít nói chuyện với tôi hẳn.
Nhưng không sao đời tôi vẫn nở hoa, số tôi nhiều chuyện từ bé, cái miệng cứ tía lia thế là được cắt cử ngồi bàn nhất, kẹp hai bên là hai em chần ngắn. (lớp 3 đào đâu ra được chân dài). Thánh chỉ ban ra tôi mà nói chuyện là 2 em được phép tán tôi cho tôi nín, cái lệnh gì ác ôn thế không biết, tôi nói thì toàn nói với hai ẻm thôi chứ ai, thế là lúc cãi nhau, kết thúc câu chuyện lúc nào tôi bị ăn tán vì tội nói chuyện trong giờ học. Số từ bé khổ vì gái thật các bác ạ.
Hai em này một em tên Linh, uh con Linh lép đó, nếu bác nào còn nhớ, bác sĩ kế nhà ngoại tôi ấy. Người ta mua bán với nhau, người thân quen hay ghé mua thì gọi là ‘mối ruột”. Tui với chị hai tôi đúng là “mối ruột’ của mẹ em Linh, ngày xưa thể trạng tôi cứ trái gió trở trời tí là nóng ho sổ mũi đủ cả.
Ngày đó trời trở gió, thức dậy mệt mỏi đầu nhức ong ong, nhưng vẫn không muốn nghĩ học, tôi thuộc dạng học sinh ngoan hiền, đi học không muốn nghĩ, chắc tại có mẹ nên tôi sợ 1 phét ( chả bù cho những năm đại học cứ nghĩ học triền miên). Thế là ngày ấy vác cái thân bệnh tật và học, cái miệng vẫn không yên dù sốt, mệt lắm vẫn ráng nói chuyện, và cuối cùng ăn tán phát, không biết phải do cay hay hận thù lâu năm tích tụ, nay bệnh nữa, Linh tán xong tui ói 1 phát dính người em nó luôn. Nguyên lớp yên lặng…. Tối đó mẹ tôi dẫn đi khám, mẹ nó bảo: Bác biết con bệnh từ chiều rồi. Lúc đó có lỗ chắc là tui chung thật các bác ạ. Sau đợt đó em hết tán tui luôn, chắc còn ám ảnh.
Chỉ còn một bên vẫn tích cực hành pháp, nghiêm túc cho đến hết năm tôi chuyển đi. Không biết em có nhớ không Tâm, kỉ niệm đầu tiên của tôi và em, mối tình kiến tôi day dứt nhất, có lẽ là day dứt nhất cả cuộc đời này. Chuyện về em còn dài, vì em gắn liền với tôi là một thời cấp 3 mộng mơ, nên mọi thứ cứ để sau.
Thời gian này tôi không yêu em, tôi có bạn gái. Con bé ngồi sau tôi, Trúc, nói xung quanh tôi lúc đó là thập diện mai phục các bạn nữ, không biết sao nhưng giai đoạn đó lớp tôi học tiểu học nữ lúc nào cũng nhiều hơn nam, chứ không phải như giờ đọc tin tức mất cân bằng giới tính, 10 năm nữa sẽ khó kiếm vợ.
Như Trúc trong ấn tượng của tôi là em ốm, không phải ốm kiểu trơ xương, mà kiểu cốt cách sau này tôi mới biết là điệu, mắt em nhỏ, nhưng có lẽ vì vậy em cười khá duyên cứ gọi là tít mắt. Tôi yêu em bằng tình cảm không vụ lợi và toan tính gì cả, hằng ngày em mua kẹo, nước bánh, cho tôi, ngày đặc biệt tôi lại nhận được thiệp từ em. Có lần mẹ tôi bắt gặp chỉ đe 1 tí, chứ chả nói gì, sau này tôi mới thấy trong chuyện tình cảm của tôi mẹ tôi khá thoáng nhưng tôi đã lầm. Trở lại chuyện tình cảm của tôi và Như Trúc, em quan tâm tôi, tôi cũng quan tâm em bằng cách, tới giờ kiểm tr.a lại xịt bài qua cho em nhìn. Có đôi lần, hai đứa ngồi trong lớp vô tình chạm tay nhau, hay có lần nắm tay tôi, những vụng khờ tuổi nhỏ tôi lại đỏ mặt. Lần nắm tay đó cũng là ngày cuối cùng chia tay, nhỏ bảo sau này mà tôi tách lớp thì đừng xa mặt cách lòng nha.
Âý vậy mà cách lòng thật, năm lớp 4 tôi lại chuyển đi. Mới ngày sau thèng Hồ bạn thân tôi nó bảo em nó cặp thằng khác rồi. Sau này mới biết em cặp toàn mấy thằng giỏi để chỉ bài. Đúng đời các bác ạ.
Năm lớp 4, lớp tôi là 4/ , má tư tôi là chủ nhiệm, haha. Tui oai nhất lớp, đầu năm thiếu điều tui được làm lớp trưởng, nhưng đó giờ không làm, nên tui vẫn giữ chức cũ lớp phó học tập. Thời gian này chắc do cú sốc tình cảm, tôi không còn quen ai nữa. Hay lúc này, có cái khác hay hơn làm tui xao nhãnh chuyện gái gú. Lớp tôi chia là 2 phe 1 thằng Công mập, hai là Thuận chì. Gọi vậy vì thằng Công thuộc dạng to con, hùng dũng mạnh mẽ lắp chả bù lúc đó cho tôi, có mập thật, nhưng lùn lùn, với da trắng trắng như công tử, thằng Thuận thì nhỏ con, nhưng có câu không sợ gì chỉ sợ thằng liều, trong đánh nhau nó luôn đi đầu, và chì đòn nhất, nên đâm ra ai cũng nể nó. Tui theo phe Thuận chì.
Thời gian đó sau giờ học, nguyên team hay chia phe, chơi trò bắt số bỏ tù, ở dưới tôi gọi vậy, thật ra là chia hai phe, tù tì xem ai thua, đi rượt mấy đứa kia, túm được thì đánh vào lưng 1 2 3 thề là bỏ tù, đồng đội đến cứu mới thoát. Phe nào bắt hết được tù nhân thì đổi ngược lại. Tôi thì luôn là thằng bị túm đầu tiên, số là phân định phe bắt phe chạy, tụi tui thằng nào cũng muốn phe chạy, thế là tù xì phân định thắng thua, thua thì đi bắt. Tôi lúc nào cũng là thằng đứng ra đại diện tù xì, tụi 10 lần hết 8 lần thắng rồi, nói mới nhớ mấy trò may rủi tôi chúa hên, có lần chơi trò mua kẹo được quà, ngày nào tôi cũng được quà, xách về nhiều quá mẹ phải vào hỏi cô bán hàng sợ tôi trộm tiền nhà đi mua hàng.
Do đó tui là anh hùng phe ta, và kẻ thù số 1 phe địch, tù thua thì không nói chúng nó tan hàng mà chạy mất dép, phe tui thắng thì 1 thằng 1 ngả phóng mất, tôi thì tụi thằng Công túm ngay, dộng vào lưng đùng đùng cho thỏa lòng ấm ức. Mà cũng may hồi cũng có đứa cứu thế là lại phóng hết tốc lực mà chạy, mà công nhận không biết ngày xưa do tụi ngan, ngỗng rượt suốt hay sao mà tôi chạy nhanh kiếp.
Hết bày trò rượt nhau, chúng tôi lại chơi đánh lộn, mà có lần đánh lộn thật. Số là ngày đó tôi chơi khá thân với thằng Minh, con bác sĩ Thanh sau này nó cũng là tại thằng này tui cũng sất bất sang bang năm lớp 10. Ngày đó, tui nó với thằng Thái chơi rượt nhau trong lớp phi ầm ầm cả lên bàn, tui thằng Minh 1 phe dí thèng Thái, chứ ngày xưa tui cũng khôn lắm toàn đánh hội đồng người ta thôi. Haha. Thằng Minh kiểu Tanker dí thằng Thái, tui là AD ném ám khí vụt vụt, mà chắc do ngày xưa không chơi Đường Môn nên không luyện được chiêu Bão vũ lê hoa châm, tui phi nhầm cái bảng vô team mình, chuyện chẳng có gì, nếu đầu thằng Minh không đổ máu.
Thế là má tư của tui, xách đầu tui với thằng Thái lên đứng văn phòng, nhục không thể tả, còn thằng Minh vô phòng y tế băng bó rồi. Ngày sau đến tai phụ huynh, thế là bị cấm túc cả tuần.
Đánh nhau trong lớp chán, thế là chúng tôi kéo nhau sang lớp khác. Trong trường lúc này khối 4 chưa có đứa nào đủ mạnh xếp trùm nguyên khối, thế là ra chơi các đại ca lại rủ nhau ra bãi sau trường gọi là văn ôn võ luyện. Lớp 4/ trùm là con Ngân, nhỏ này tui biết ngày xưa kế bên nhà ngoại tui, tui với nó chơi với nhau khá thân, cho đến khi nó chuyển đi cách đó tận 200m. Tui cũng có khá nhiều kỉ niệm với em này, em này phải gọi là xinh cực, từ nhỏ đã thuộc dạng chân dài, chắc nhờ thế sau này em thu phục gần hết mấy thằng đệ lớp 4/ . Ngày xưa học tư chung năm lớp 1, ở nhà cô Lan sát bên ngoại tui luôn, lúc vào học lúc nào tui cũng ngồi kế ẻm, chỉ bài các thứ, lâu lâu em nhờ thế là chạy đi mua nước, có khi là cục gôm, cây viết. Mà xưa ngu cái, mua toàn mua của dì Năm vợ cậu tôi ở nhà ngoại, thế là cả nhà đồn ầm lên tui dạy gái, từ đó tui dạt nó ra luôn.
Bữa đó, hai lớp hẹn nhau ra mà tranh tài cao thấp, ngày xưa mà đánh đấm chả biết gì, cứ thấy không phải phe ta là tẩn, mà ít khi nào lại có hậu quả nghiêm trọng xảy ra, thề mà tui lại bị, số là đang cảm giác như thần hung hăn 1 cân 2 team 4/ , thằng Việt kế bên nhà, ở nhà tui với nó gọi là thân thiết đi đâu cũng có nhau, nhưng vào trường dòng đời đưa đẩy thế nào nó lại bên team con Ngân. Tui làm một cú thoi sơn quyền vào giữa mặt nó, không biết sao thấy tay ướt ướt lạnh lạnh, biết là có biến, nhìn lên thấy mũi nó ròng ròng máu chảy. Vụ thằng Minh qua chưa lâu thêm cái này chắc tui ch.ết đòn với má mi, thề là dù gì cũng là gà nhà năn nỉ nó đừng méc người lớn, lần đó tui mất 20 viên bi ve để mua sự im lặng của nó.
Dù hơi quậy, nhưng do học hành chăm chỉ tui vẫn giữ vững thành tích học sinh giỏi 4 năm liến, và tất nhiên tôi lên lớp, lần này không biết sau không bị thuyên chuyển công tác nữa, chắc từ năm lớp 4 tui quậy quá má hết dám vô trường xin nữa.