Quyển 1 - Chương 85: Loạn đả
Người ta thường nói là bất quá tam mà thằng Luân nó cứng đầu phết, dường như hai lần ăn thua thiệt từ mình vẫn chưa có rút kinh nghiệm lần này vẫn xấn tới như mọi lần, mà chắc có rút kinh nghiệm tụi đệ nó cũng đang khép chặt vòng vây lại, mình cũng đâu phải siêu nhân đâu mà chọi lại ngần ấy đứa như bao tiểu thuyết tình cảm kiếm hiệp giang hồ của biết bao anh hùng Voz 1 cân cả thế giới.
- Hôm nay tao cho mày biết đụng vào Luân trọc kết quả thế nào, chặt ngón tay nó cho tao.
- *** ngựa, nó đòi chặt ngón tay tao kìa mày ơi ra lẹ coi. Mình hét ầm cả lên.
- Má tao cứ tưởng mày bay vào nện từng thằng chứ. Tiếng nói không cam lòng vang lên từ góc tối 4h, nãy giờ do nguyên đám nói chuyện không để ý có một thằng con trai đứng đó quan sát, vô tình bộ quần áo màu đen của nó quá phù hợp cho việc ẩn núp nãy giờ, nói thẳng ra thằng này chỉ là thằng núp lùm thôi.
- Uh, tao nện mày trước đó thằng chó.
Lúc này thằng Lâm từ từ bước ra không biết là xã hội đen có thích mặc đồ màu đen cho ngầu hay gì không, nhưng thằng này chính xác cuồng màu đen, áo quần, giày dép cũng đen nốt và thông tin không liên quan từ nguồn thân cận là qυầи ɭót của nó cũng đen nốt. Nhưng không phải công nhận giây phút mà thằng con trai bước ra khuôn mặt đẹp trai, cộng thêm bộ cánh đen và ánh đèn đường vàng vọt cũng khá là cool ngầu ấy chứ.
- Mày là thằng nào? Thằng Khánh nhìn thằng Lâm thắc mắc.
- Tao là thằng cha mày.
- Đập ch.ết mẹ hai thằng đó cho tao.
Lúc này thằng Lâm đứng kế bên mình nói nhỏ:
- Tụi này manh động quá mày à. Tao sợ quá.
- Tao cũng sợ mới kêu mày ra đây nè.
Nói đến đây hai thằng cười rần, bộ ba thì thấy tưởng hai thằng sợ quá nên nổi khùng cũng bắt đầu khép chặt vòng vây lại. Tiếng bước chân càng lúc càng gần…
Mặt đường bỗng dưng run bần bật, ánh sáng chiếu thẳng vào mặt làm cho thằng Khánh khẽ nhăn mặt, mắt của cu cậu chắc giờ thấy ran rát vì bị ánh sáng chiếu thẳng vào, từ trên trời cao Thor cầm theo cây búa xuất hiện, kêu gọi sấm sét trừng phạt những kẻ xấu xa bảo vệ người lương thiện là cu Hưng. Đệch ngựa tao đang đọc cái quái gì thế này, chắc là tâm lí chung của các bác khi đọc dòng này. May là không có chuyện hư cấu ở đây.
Rầm rập, rầm rập tiếng xe tải lao vun vút về phía cả đám và không có dấu hiệu dừng lại, thấy thế loạn một đoàn lũ đệ của thằng Luân sợ quá chạy dạt vào trong lề cà, chiếc xe điên vẫn cứ lao vun vút về phía trước.
Bựt bựt, rèn rẹt. Tiếng mũ gãy vỡ, tiếng kim loại chà sát xuống mặt bê tông vang lên, giữa đêm vắng mà nghe tiếng này cảm thấy khó chịu thật, cuối cùng sau khi đã tông vỡ cơ số xe, chỉ chịu dừng lại khi chiếc Sh cuốn hẳng vào gầm sau bể nát, uh chiếc xe của thằng Khánh. Chiếc xe tải dừng lại, để lại một khoảng lặng im lìm.
Cửa thùng sau xe bật ra, một đám ùa ra. Hình như thấy tình hình không ổn thằng Bình hét lên:
- Giu hai thằng đó lại.
Mình và thằng Lâm nhân lúc tụi nó đang sững sờ vì cái biệt đội xe tải này, hai đứa không ai bảo ai co giò mà phóng về phe ta, giờ mà còn đứng giữa lòng địch tỉ lệ ngậm hành khá cao. Nghe tiếng hét của thằng Bình tụi nó mới sững lại lao về phía 2 thằng, giờ biết là lúc không phải giỡn chơi, sẵn đà tung ngay một cước thật mạnh vào một thằng đang cầm ba tấc vung tới, bên cạnh thằng Lâm không biết từ đâu lấy ra cây côn thép tầm 1m , mà thằng này dị vãi không đánh côn như bình thường, lấy đà nó…. Ném thẳng vào hai thằng đang chạy tới, một thằng ăn ngay đầu côn vào trán, múa tứa ra, nhìn kĩ lại hóa ra đầu côn bọc đinh.
Nói thì dài nhưng… chạy thì khá lẹ, đám đệ của thằng Lâm cuối cùng cũng tới ngay bên cạnh hai thằng. Hai bên lúc này mới dàn hàng như phim kiếm hiệp à không phim giang hồ Hồng Công thế kỉ 19. Người trong ao hồ.
- Tụi bây là ai? Thằng Luân bước lên nhìn đám đang đứng, đáp lại nó là sự im lặng.
- Tao hỏi lại một lần nữa, tụi bây là ai.
- Tụi tao là ông nội mày. Thằng Lâm hết muốn làm cha thằng Khánh giờ lại muốn làm ông nội thằng Luân, không biết hồi ông thần này có muốn quan hệ huyết thống gì với thằng Bình không nữa đây.
- Mày là thằng nào có đại ca Luân ở đây mà mày dám láo hả.
- Má hai thằng đó chán sống rồi.
- Eh thằng trọc, nghe đâu mày cũng có số má đất này lắm hả. Thằng đứng sau thằng Lâm nói.
Hình như bị chọc tức thằng Luân giận điên người, chuẩn bị bay vào ăn thua đủ, thì thằng Khánh lên tiếng:
- Mày lại bám theo thằng chó nào nữa vậy Hưng.
Bực mình tụi này lắm rồi đó, hình như trước giờ đối xử với thằng này mình hơi hiền thì phải, cọp không cắn thì tưởng cọp bị sâu răng à:
- Mày có ăn bám không, mày bám thằng cha mày, làm bao nhiêu thứ, mày bám thằng Luân đánh bao nhiêu đứa, còn thằng chó này uh tao nói mày đó thằng mắt híp kia mày lập mưu hại bao nhiêu đứa rồi. Ăn bám ăn bám cái thằng ông nội mày đó.
- Mày đáng bị như vậy. Thằng Khánh nói.
- Mẹ nó chứ tao làm gì mà mày tạt nước tao với Hạ, lấy xe tao, tạt nhớt phòng tao, đuổi học tao mà nay còn úp tao. Nhưng nay mày ăn hϊế͙p͙ nhầm người rồi, nay tao cho mày biết cảm giác bị ăn hϊế͙p͙ nó ra sao.
Mình điên thật rồi, đừng nói Hưng dễ xúc động dường như cảm giác đè nén bấy lâu nay muốn xả hết một lần, người ta bảo tức nước thì vỡ bờ. Như một con thú lao nhanh về phía trước thằng Lâm thở dài, nó hiểu rằng hôm nay xui cho ba thằng này rồi.
Thấy mình như một thằng điên chạy về phía nó, thằng Khánh giật mình lui lại về sau, thằng Luân bên cạnh gầm lên dạt vào giữa bảo vệ cho cu cậu. Thằng Lâm lúc này ở đằng sau nói với lên khá vội:
- Chụp lấy nè thằng chó.
Cặp nhị khúc được cu cậu ném khá chuẩn thành hình vòng cung, cũng chưa luyện đến mức không nhìn bắt côn, khẽ quay đầu về sau 1s phán đoán chộp ngay được cặp côn vào tay, lúc quay đầu lại thì nắm đấm của thằng Luân đã tới, ý nghĩ trong đầu lóe lên, không kịp rồi.
Uỳnh, từ hông truyền lên một cảm giác đau buốt, không biết có gãy cái xương nào không nữa, cũng may nhanh trí quay người ngay lại, nếu không vị trí dính đòn là phổi, bác nào đánh nhau thì biết chịu một đấm ngay phổi, như muốn tắt thở vài giây, vâng chỉ vài giây nhưng lúc đánh nhau như thế này thì cũng đủ nằm đất luôn rồi. Hưng không phải là người rộng rãi, có vay thì có trả.
Thằng Luân giờ cũng đang ôm đầu, hình như thấy dễ ăn mình quá, định bồi thêm một cú nữa thì, xẹt, bốp. Tiếng xích sắt của cặp nhị khúc vung ra, vung côn một vòng và bốp là ngay đầu nó, trúng một côn nó lảo đảo về sau, tụi đệ của nó thấy đại ca dính đòn vài thằng bắt đầu chạy về hướng này, nén đau dùng chân phải tung ngay một cú đá quét ngay đầu của nó, cả người nó lảo đảo đổ ụp về sau. Một thằng chạy tới xốc thằng Luân dậy định lao vào cho thằng này vài đá trả thù cái vụ ở quán Bar đợt trước, mà sau thấy lạ lạ cảm thấy có gì đó sai sai… Bao quanh mình là tầm chục thằng… phe địch. Thằng Lâm với đám kia đang đứng nhìn, mấy thằng đệ có vẻ sốt ruột muốn lao vào giúp mà hình như cu cậu cản lại, cu cậu nhìn mình có vẻ háo hức lắm. Không lẽ giờ lại lao vào thông thằng này chứ.
- Tụi bây lên hết coi, tao sắp bị thông ch.ết rồi nè.
- Từ từ đi. Lâu rồi tao không thấy mày đánh nhị khúc…
- Tụi bây lên hết cho tao. Mình hét lên.
Thế là đám sau ào lên như kiến, còn thằng khốn nạn Lâm cũng tiu nghỉu lấy ra cặp côn của nó, và thế là hỗn chiến bắt đầu. Đêm nay đừng có nói về những giá trị đạo đức thông thường, truyện tôi viết không phải cố súy cho trường phái bạo lực, sau tất cả nhẫn nhịn là một giải pháp tốt, nhưng tụi nó càng được nước thì làm tới, ok hôm nay tao cho tụi bây tới luôn.
Nói chung sau khi đám xe tải xuất hiện không còn sự tương quan lực lượng nữa, mình biết tính thằng Lâm dở hơi vậy thôi, nhưng mà làm việc thì cực kì nghiêm túc, nhìn đám này thấy toàn dân trong nghề lâu năm cả rồi, nuốt gọn đám đệ của thằng Luân là chuyện nhỏ.
Bước từng bước chân nhẹ nhàng quan sát, bây giờ tiếng người thét, tiếng mắng chửi loạn cả một khu, toàn người và người, gậy gộc, ánh dao, tiếng rít, tiếng va chạm tất cả dường như điên loạn cả rồi. Một thằng tóc đỏ chót, tay xăm hình đệ tử số 1 của thằng Luân, đùa tí, lao tới mình vung dao như đúng rồi, dao quét ngang qua bụng mình, cũng may hóp bụng phản xạ nhảy về sau, loan côn đảo trái đảo phải, tiếng côn thép vang lên vung vúc, cu cậu dường như cũng sững sờ, bốp mình ném côn thẳng vào mặt nó máu mũi bật ra đầu hơi ngửa về sau, nhân cơ hội tống vào mặt cu cậu thêm vài đấm.
Đây rồi, bộ ba đây rồi, thằng Luân lúc này đã tỉnh đầu sưng một cục chắc vẫn còn choánh váng nên thằng Bình dìu đi, ba thằng hình như thấy tình hình không ổn nên tính rút êm đây mà đâu có dễ vậy, đánh mắt về phía thằng Lâm mình thét lên:
- Đừng cho tụi nó trốn.
Nghe vậy thằng Khánh giật mình quay ngược về sau, thấy một thằng con trai tầm 1m73, tay cầm nhị khúc, khuôn mặt lạnh lùng nụ cười mỉm hé trên môi lao tới.
Sau tất cả, chúng ta lại trở về với nhau, dường như chưa bắt đầu… Thằng Lâm nghêu ngao hát, hư cấu thôi chứ mấy năm đó làm gì có bài đó. Bây giờ chỉ còn những tiếng rên rỉ, mau đổ xuống từng lỡm, quện vào nền cát và bê tông thành một khối đen xì. Đám thằng Khánh, đi 10 chắc nằm hết nửa, đám còn lại một là đang ôm đầu bị đánh, hai là đang chạy trốn. Thằng Khánh sao khi bị bắt lại, thằng Lâm tống cho nó vài cú, hình như chính bản thân nó bị thằng này chơi vậy chứ không phải mình. Đúng dạng công tử bột, trúng mấy đòn nằm im thoi thóp, chẳng còn thấy bộ dạng bá đạo hằng ngày của nó đâu nữa cả.
Nắm áo nó sốc lên, ngang mặt mình, mặt nó hơi hoảng, tao không có hun mày đâu mà mày sợ:
- Đã không?
- Coi chừng đi con, ba tao mà biết thì mày xong rồi.
- Mày lại lôi ông Quang ra hù tao à. Mà hình như thói quen ấy nhỉ mày. Mình đánh mắt về phía thằng Lâm, cu cậu giờ cũng đang đạp cho thằng Bình mấy cú, ánh mắt thằng này vẫn không rời mình, cặp mắt hí của nó nhìn mình vô cùng cay độc.
- Thằng nào cũng vậy bị đánh xong lại lôi cha ra, lúc mày đánh người mày có lôi cha mày vào không thằng kia. Thằng Lâm lên tiếng.
- Tao thấy chắc có nói ra để hù thằng khác nữa.
Vỗ nhẹ má nói một cái, ánh mắt nó dường như đang né tránh cái gì đó, chắc có lẽ trong lòng nó không ngờ mọi chuyện lại như vầy, cái giá phải trả cho việc chơi một thằng nhà quê là thế này sao, nó không cam tâm. Như bản năng con thú nó giãy giụa cố thoát ra được, dường như cu cậu không thấy không thể thoát ra khỏi gọng kiềm tay mình được, do quay đầu về phía thằng Lâm không để ý thế là nó cắn ngay và tay mình.
- AAAA, đau quá mình hét lên, cảm giác bật máu rồi. Tán nó một phát, thằng chó đó vẫn không chịu buông, bực mình tống thẳng một đấm vào mặt của nó, mà dường như chỉ kích thích cho nó càng ngậm chặt tay mình hơn thôi.
Thấy mình ăn thua thiệt thằng Lâm lúc này lao tới, tung ngay đấm vào bụng nó, lần này chắc do khó thở cu cậu mới chịu nhả ra, như một con thú thằng Khánh lao về phía mình và thằng Lâm, dường như muốn gặm mình thêm một lần nữa, thằng Lâm tung chân quét trụ thằng Khánh ngã bật xuống đất. Lúc này thằng Lâm điên tiết khi thấy tay mình bật máu, vác côn phóng về phía thằng Lâm thì….
Rầm rầm, mặt đường rung động, ánh đèn sáng choang, thằng Bình đang nằm đất thấy những người đang đi lại nó cười, một nụ cười thỏa mãn, tay vẫn còn giữ khư khư chiếc điện thoại vừa mới gọi.