Quyển 1 - Chương 55: Tân tộc trưởng

Quyển 1: Ti Mệnh
Chương 55: Tân tộc trưởng
Một tiếng gào rít truyền đến, sóng âm ba khiến cho cuồng phong tán loạn. Tiếng rít gào rơi vào tai U Đô tộc nhân, trừ những người tu vi đạt đến mức độ nhất định, còn lại liền có cảm giác đầu óc choáng váng, đinh tai nhức óc.


Chỉ thấy cách đây không xa có một đoàn lưu tinh màu xanh lục đang bay đến với tốc độ cực nhanh. Vầng sáng xanh này đối với người dân U Đô không hề xa lạ gì, vì bọn họ đã nhìn thấy nó cách đây vài canh giờ rồi. Chính luồng sáng xanh lục đó đã khiến cho U Đô bộ lạc chiềm trong biển lửa hủy diệt, khiến cho người dân U Đô không thể không rời bỏ vùng đất của chính mình.


- Là lão già đó - Hoằng Phong.
U Đô tộc trưởng biến sắc, gương mặt lộ ra vẻ kinh hoảng. A Công, Tang đại phu sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.


Nhớ lại hoàn cảnh lúc trước, nếu không phải A Công xuất hiện kịp thời, thi triển thần thông làm cho Mộ Lan man công trọng thương, không thể di chuyển trong một khoảng thời gian, có lẽ bây giờ bọn họ đã không thể đứng ở đây.


Cơ hội sống còn đối với U Đô bộ lạc vốn đã rất mong manh rồi, sự xuất hiện của Kha Thiên Lạc chỉ phần nào kéo vãn thêm một ít. Nhưng không ngờ đúng lúc này thì Mộ Lan man công lại cường thế xuất hiện, cái hy vọng sống còn ấy dường như ngay lập tức bị tiêu tan.


Chỉ là, dù cơ hội mong manh như sợi chỉ mảnh đi nữa, A Công, Tang đại phu hay U Đô tộc trưởng cũng không muốn từ bỏ. Đúng lúc này, trong đầu U Đô tộc trưởng lóe qua một tia linh quang. Y liếc mắt sang nhìn Kha Thiên Lạc, nói lớn:
- Thiên Lạc, ngươi có muốn U Đô bộ lạc tồn tại không?


available on google playdownload on app store


Kha Thiên Lạc không hiểu ý tứ ẩn đằng sau lời phụ thân mình là gì, nhưng hắn vẫn gật đầu chắc nịch:
- Dĩ nhiên. Nhi tử trở về đây chính là để giải vây cho bộ lạc.


- Tốt lắm. Vậy kể từ bây giờ, ngươi chính là tân tộc trưởng U Đô bộ lạc, đảm nhiệm chức trách tìm con đường sinh tồn cho bộ lạc chúng ta.
U Đô tộc trưởng gương mặt nghiêm nghị, kế tiếp quay sang các tộc nhân còn sót lại, nói tiếp:


- Các tộc nhân, Kha Tần ta quá yếu đuối, không thể bảo vệ được bộ lạc, khiến bộ lạc đánh mất đi vùng đất thuộc về mình. Ta không xứng đáng là tộc trưởng của mọi người. Từ lúc này, ta chỉ định Kha Thiên Lạc, con trai ta trở thành tân tộc trưởng. Thực lực hắn có thừa, hắn có thể bảo vệ tất cả mọi người. Các tộc nhân, hãy đi theo phía sau lưng hắn, tân tộc trưởng của U Đô bộ lạc chúng ta.


- Cha, chuyện này…
Kha Thiên Lạc thân thể run lên. Cơ bản hắn từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ đến việc này. Nhưng không ngờ giữa lúc nước sôi lửa bỏng, phụ thân của hắn lại truyền chức vị tộc trưởng lại.


- Không cần nói nữa. Thiên Lạc, thời gian không còn lại nhiều, ta và A Công sẽ ngăn cản Mộ Lan nhân, còn ngươi đưa các tộc nhân nhanh chóng đến Phong Tuyết bộ lạc. Đó chính là nhiệm vụ của ngươi.
U Đô tộc trưởng chặn ngang lời Kha Thiên Lạc lại, sắc mặt nghiêm trọng nói lớn.


- Tang đại phu, hãy giúp ta dạy dỗ Thiên Lạc để nó có thể trở thành một tộc trưởng tốt. Mọi chuyện ta đều ủy thác vào ông cả.


U Đô tộc trưởng ánh mắt chân thành nhìn Tang đại phu nói. Tang đại phu gương mặt lộ vẻ bi ai. Tang đại phu có lẽ hiểu được tâm trạng U Đô tộc trưởng lúc này, vì dù sao cả hai cũng là bạn tâm giao đã mấy mươi năm.
- Được, ta sẽ chăm sóc thật tốt cho nó.


Tang đại phu siết chặt hai tay, những ngón tay khô rát như muốn đâm thủng tầng da thịt lạnh buốt. Tang đại phu nhìn A Công không giấu nổi vẻ mệt mỏi bên cạnh, lại nhìn U Đô tộc trưởng đang nhìn mình với ánh mắt kỳ vọng, và nhìn cả những dũng sĩ của U Đô bộ lạc chuẩn bị cho cuộc chiến sống còn sắp diễn ra.


Gương mặt Tang đại phu cúi xuống, bước chân lặng lẽ đi qua từng người một, ông cúi mặt vì không muốn để cho những người khác nhìn thấy những giọt nước mắt của ông đang lăn xuống.
- Cha, ta sẽ không đi đâu hết.


- Im miệng. Không phải ngươi luôn mồm nói phải bảo vệ tộc nhân sao? Đưa các tộc nhân đến nơi an toàn là nhiệm vụ đưa lên hàng đầu. Thiên Lạc, đừng để phụ thân thất vọng vì ngươi.


U Đô tộc trưởng tức giận, trừng mắt nhìn Kha Thiên Lạc quát. Chỉ là trong câu quát mắng đó ẩn chứa bao nhiêu nỗi niềm. Nếu không phải tâm tính kiên cường, có lẽ lúc này y cũng rơi nước mắt rồi.
- Thiên Lạc, mau đi thôi. Đừng để các tộc nhân đợi lâu. Họ đã đuối sức lắm rồi.


Giọng nói Tang đại phu đầy tang thương văng vẳng bên tai.
Kha Thiên Lạc nhăn mặt lại, cuối đầu nhìn xuống đất. Hai hàm răng hắn nghiến chặt, một tia tâm huyết từ khóe miệng chảy xuống.


Lòng hắn như đang chảy máu. Bởi hắn biết bây giờ rời đi, chắc chắn sẽ không còn cơ hội nhìn thấy phụ thân của mình nữa. Nội tâm của hắn đang rất giày xéo. Nhưng rốt cuộc đứng giữa tình thân và các tộc nhân, Kha Thiên Lạc đành phải lựa chọn tộc nhân.


Giờ phút này không còn thời gian để do dự nữa. Phụ thân đã quyết tử vì bộ lạc, dù hắn có ngăn cản cũng chẳng thể thay đổi. Mà thiết nghĩ, đổi lại là hắn đứng ở vị trí U Đô tộc trưởng, hắn cũng sẽ làm như vậy.
- Đợi con, con nhất định sẽ quay lại.


Kha Thiên Lạc âm thầm dùng linh thức của mình, để hình dáng, gương mặt của phụ thân khắc vào tận tâm trí. Hắn quỳ xuống, thành tâm bái ba bái, sau đó đứng lên, lướt qua các tộc nhân, nói lớn:
- Phong Tuyết bộ lạc không xa nữa, đoạn đường còn lại hãy để ta dẫn dắt mọi người. Đi thôi.


Nói rồi, Kha Thiên Lạc cùng các tộc nhân liền chạy đi thật nhanh. U Đô tộc trưởng và mười mấy người đứng lại để ngăn cản không khỏi luyến tiếc nhìn bọn họ.


Có Tang đại phu ở đó, phối hợp với Kha Thiên Lạc, nếu có thể kéo dài thời gian lâu nhất có thể, nhất định các tộc nhân sẽ đến Phong Tuyết bộ lạc một cách an toàn.
- Hừ, si tâm vọng tưởng.
Một giọng nói lạnh lẽo từ xa vang lên.
- Hôm nay đừng mong một kẻ nào có thể trốn thoát cả.


Chỉ vài hơi thở, một con lục bức khổng lồ dần hiện ra. Cả người nó toát ra một nét tàn độc hung ác, đôi mắt màu vàng sáng như ngọn đuốc, cái miệng to lớn đầy răng năng phà ra mùi hôi tanh khó chịu. Nó lạnh lùng nhìn xuống, tiếng hô hấp giống như tiếng sấm nổ vang vậy, dường như nó đang rất thèm khát được hút hết máu tươi của những kẻ bên dưới.


Còn ở trên đầu nó là một ông lão râu tóc trắng xóa, thoạt nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, thế nhưng trong ánh mắt tràn ngập sát khí, phối hợp với lục khí tà dị đang vờn xung quanh, trông ông lão này giống như một cái thế ma đầu vậy.
Ông lão này dĩ nhiên chính là Mộ Lan man công.


Mộ Lan man công xuất hiện không lâu thì từ phía sau lưng ông ta cũng truyền đến những tiếng bước chân đang di chuyển với tốc độ rất nhanh.


Gương mặt của A Công, U Đô tộc trưởng và mười mấy người khác càng thêm khó coi. Kha Thiên Lạc và các tộc nhân chỉ vừa mới rời khỏi đây thôi, với tốc độ của mấy người này, mất tầm một khắc là có thể đuổi kịp.


Mộ Lan man công nheo mắt lại nhìn trừng trừng A Công, giọng nói khàn khàn tàn độc cất lên:
- Dịch Ân, lão phu khuyên ngươi hãy đầu hàng, ít nhân lão phu có thể niệm tình mà tha cho các tộc nhân của ngươi một con đường sống.
A Công đối với Mộ Lan man công thái độ cực kỳ chán ghét, đáp:


- Nhiều lời vô ích. Lão thất phu, muốn đánh thì đánh, đừng dong dài vô nghĩa.
- Dịch Ân, ngươi vẫn là cứng đầu như thế. Đã vậy thì đừng trách lão phu tàn độc. À… để cảm tạ việc ngươi đánh lén lão phu lúc trước, giờ lão phu sẽ tặng ngươi một món quà nhỏ.


Khóe miệng Mộ Lan man công cong lên một nụ cười tà dị, không hiểu sao nội tâm A Công và U Đô tộc trưởng xuất hiện một sự bất an khó tả.
- Vưu Thành, đem đầu của những kẻ bị giết toàn bộ đem trả cho U Đô man công.
- Tuân lệnh A Công.


Vưu Thành lúc này chỉ có một cánh tay phải, bàn tay hắn đang nắm một cái bao bố rất lớn đang vác trên lưng. Từ cái bao bố này tỏa ra một mùi hôi tanh nồng nặc, vừa ngửi vào liền có cảm giác muốn nôn mửa.


Vưu Thành cười độc ác, đem cái túi ném lên không trung, rồi sau đó rút ra một thanh kiếm chém một đường. Ngay lập tức, cái bao bố bị chém rách ra làm hai.
Chỉ thấy ngay sau đó, giữa không trung, từ bên trong cái bao bố bay ra vô số đầu người, rơi lệch bệch xuống nền tuyết trắng xóa.


Nhìn thấy cảnh tưởng nặng, dù là A Công thường ngày bình tĩnh điềm đạm đến đâu cũng không thể chịu đựng nổi, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu. U Đô tộc trưởng thì gương mặt đỏ lên, lửa hận bốc cháy đến đỉnh điểm, gân xanh nổi đầy đầu. Còn những tộc nhân khác, trong mắt gân đỏ chi chít, những dòng lệ chảy xuống gương mặt nhợt nhạt, vừa nổi giận lại vừa bi thương.


Những cái đầu kia chính là đầu của các tộc nhân đã ch.ết trong cuộc chiến giữa hai bộ lạc. Thật không thể tin được Mộ Lan bộ lạc độc ác đến cực điểm. Ngay cả khi các tộc nhân đã ch.ết đi, bọn chúng cũng không chịu để yên, mà lại chặt đầu xuống toàn bộ, thu thập tất cả rồi ném tại đây.






Truyện liên quan