Quyển 2 - Chương 23: Xem tướng
Tinh Hồn và Tô Hân Nhi thong dong bước ra phố, chỉ nghe tiếng người rất huyên náo. Trên đường chính xuyên qua Mạc thành, bên đường có nhà cửa phòng ốc, cửa hiệu buôn bán, nhưng chủ yếu vẫn là những người bán hàng rong bày sạp hàng hai bên đường, đi dọc theo phố, tiếng rao bán liên miên bất tuyệt, bức tranh cuộc sống nhân gian đúng là rất sống động.
Hai người đi trong đám đông, trên miệng nở ra nụ cười, nói chuyện vui vẻ. Tô Hân Nhi vừa đi vừa ghé xem những sạp bán đồ trang sức, miệng liên tục hỏi: cây trâm này có đẹp không, đôi bông tai này có thích hợp không… làm cho Tinh Hồn thầm than khổ không thôi.
Trong lúc hai người đứng hàn huyên, không biết từ lúc nào, trên đường xuất hiện một lão giả mặc áo xanh, khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi. Dáng người gầy, khuôn mặt hoàn toàn tầm thường, râu tóc bạc phơ. Trên tay cầm một cây trúc, trên đó có tấm vải viết bốn chữ: Tiên nhân chỉ lộ.
Thầy tướng áo xanh lặng lẽ đi về phía Tinh Hồn, trên người không hề phát ra một khí tức nào. Lão bước đến chỗ Tinh Hồn tươi cười nói:
- Vị công tử này, nhìn mặt đúng là bất phàm, tiền đồ không thể hạn lượng. Nhưng trên đầu có mây đen, mặt có tử khí, đại sự không được tốt lắm. Không biết có muốn cho ta xem tướng không?
Tinh Hồn bất ngờ quay lại, trên mặt hiện lên vẻ vừa ngạc nhiên vừa kinh hoảng. Bởi vì, cho dù là trong sinh hoạt hằng ngày, hắn chưa bao giờ nơi lỏng cảnh giác. Từ khi biết được, thế giới này luôn luôn không ngừng đấu tranh, chỉ cần thả lỏng một tí là có thể bị địch nhân một chiêu đoạt mệnh. Thế nên từ nhỏ, Tinh Hồn luôn rèn luyện sự cảnh giác cũng như thần thức của mình.
Nhưng lúc này, một lão thầy tướng áo xanh trong gầy ốm kia lại vô thanh vô tức tiến gần đến mình, mà bản thân mình một chút cũng không nhận ra.
Cao thủ. Đúng là cao thủ.
Ý nghĩ này không ngừng xuất hiện trong đầu Tinh Hồn. Trình độ cỡ này, không biết thực lực chân chính cao thâm đến cỡ nào. Trên trán đột nhiên nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh. Khuôn mặt có thể ngụy trang, tu vi cũng có thể ngụy trang, nhưng khí chất của các cao thủ tuyệt đỉnh thì không thể nào có thể ngụy trang được. Chỉ cần là người tinh mắt, liền lập tức nhận ra.
Thầy tướng áo xanh cười cười, dường như rất là hài lòng khi thấy thái độ này. Tinh Hồn có chút hoảng loạng, nhưng lập tức liền bình tâm. Bởi vì nhìn lão giả này không có ác ý gì, giống như bao thầy tướng khác, chỉ xem tướng để kiếm sống qua ngày. Tinh Hồn định tiếp lời thì Tô Hân Nhi liền quay qua hỏi:
- Không biết tiền bối có xem nhân duyên không?
Thầy tướng áo xanh gật đầu trả lời:
- Tất nhiên là có.
Nàng cười tươi, chỉ tay về phía một quán trà bên đường nói:
- Mời tiền bối sang bên kia, đợi tiểu nữ một chút, sau đó xem tướng cho tiểu nữ. Không biết có được không?
- Được.
Lão gật đầu một cái. Sau đó quay người bước về phía quán trà. Nhìn phong thái của lão, không ngờ nhìn lại có mấy phần tiên phong hạc cốt, dáng dấp của một tuyệt đại cao nhân, khiến người ta nhìn qua đã có mấy phần kính trọng. Tinh Hồn nhìn bóng lưng lão vừa kính trọng, nhưng cũng có cảnh giác.
Còn Tô Hân Nhi, nàng lấy trên bàn một miếng ngọc bội, rồi lấy ra mấy lượng bạc trả cho người bán hàng đó. Sau đó nhìn Tinh Hồn nói:
- Hồn ca, chúng ta qua đó thôi!
Dứt lời liền thúc hắn đi cùng. Tinh Hồn dù không muốn đi nhưng cũng đành phải đi.
Đi đến bàn trà, hai người ngồi xuống ghế, đối diện với thầy tướng áo xanh. Tô Hân Nhi liền lão hỏi:
- Không biết xem như thế nào? Thỉnh tiền bối chỉ điểm.
Thầy tướng áo xanh ôn hòa nói:
- Mời tiểu thư đặt bàn tay phải lên bàn.
Nàng cung kính nói vâng một tiếng, liền đặt tay phải lên bàn. Ánh mắt nhìn lão thầy tướng, có khi lại liếc nhìn Tinh Hồn một cái. Tinh Hồn dĩ nhiên là không để ý đến nàng, mục quan dán chặt lên người lão thầy tướng.
Thầy tướng áo xanh khẽ cười, đối với ánh mắt cảnh giác của thiếu niên kia, dường như là không hề quan tâm. Lão nhìn bàn tay trắng như tuyết của Tô Hân Nhi, rồi nhìn khuôn mặt của nàng, một hồi sau nói:
- Nhìn khuôn mặt tiểu thư, thiên đình đầy đặn, từ nhỏ đã sống trong phú quý.
- Đúng vậy, tiền bối thật có tuệ nhãn.
Tinh Hồn ngồi kế bên nghe được thì bĩu môi một cái. Đừng nói là lão, cho dù một người bình thường nhìn vào tướng tá cũng nàng, cũng đủ đến biết được nàng ta chắc chắn là con nhà quý tộc. Bói kiểu đó, đến thằng ngu cũng làm được.
Thầy tướng áo xanh không hề quan tâm đến biểu cảm của hắn, cười cười nhìn Tô Hân Nhi nói tiếp:
- Nhìn đường chỉ tay của tiểu thư, ta đoán tiểu thư là một người rất thông minh, nữ tính và diệu dàng. Nếu không có gì bất trắc, khẳng định tiền đồ sau này sẽ rất cao.
Nàng chăm chú ngồi nghe. Nhưng trên mặt dường như không vui vẻ cho lắm, bởi những thứ này nàng không hề quan tâm. Mà chờ mãi vẫn chưa đến cái mục mình cần, nếu lão đã không nói thì đành phải tự mở miệng.
- Thế, còn nhân duyên của ta thì sao?
Lão giả cười cười, nói:
- Ha ha, ta đoán rằng, gần đây dường như tiểu thư đã phải lòng một nam nhân nào rồi. Nhìn đường chỉ tay, tiểu thư có lẽ rất quan tâm đến người đó. Và trong lòng, mỗi khắc đều suy nghĩ về người đó. Mà tình cảm giữa hai người cũng rất tốt. Có phải không?
Nàng cúi đầu đỏ mặt, đối mắt khẽ nhìn Tinh Hồn một cái, giọng khẽ vâng. Nhưng thầy tướng lúc này bỗng nghiêm mặt, không tươi cười như trước nữa. Lão nói tiếp:
- Trong khoảng thời gian này, tốt nhất không nên ra ngoài, có thể nguy hiểm đến tính mạng. Ta khuyên tiểu thư nên trở về nhà của mình, sẽ tránh được tai họa.
Lúc này lão mới quay qua nhìn Tinh Hồn nói tiếp:
- Còn công tử nữa. Trên mặt có tử sắc, chuyến đi này lành ít dữ nhiều, tuy có được chỗ tốt, nhưng sẽ mất đi cái quan trọng nhất. Tốt nhất nên thận trọng, thận trọng.(Vụ xem tướng chém đại thôi, đừng để ý nha :3)
Lão nhấn mạnh hai từ “thận trọng”, dường như đã đoán được điều gì sẽ xảy ra. Nhưng không hề có ý bảo hắn quay về. Úp úp mở mở, làm cho người ta cảm giác khó chịu. Tính hiếu kỳ của con người luôn rất lớn, càng nghe những điều bí ẩn thì lại càng muốn tìm hiểu, cho dù trong đó có nhiều cạm bẫy ch.ết người.
Lão cầm ly trả, uống một hơi cạn sạch. Sau đó đứng lên, cười như không cười:
- Lão lần này coi như miễn phí, không cần trả bạc.
Nói rồi liền hòa vào dòng người trên phố, sau đó liền không thấy người đâu. Tinh Hồn dù đã dán thần thức lên người, nhưng khi thầy tướng áo xanh vừa ly khai thì thần thức của hắn cũng lập tức bị khai trừ. Hoàn toàn không nhận biết được vị trí của lão.
Hai người ngồi đó một hồi, rồi liền đứng lên, trở về phủ của Hà Đại Trí. Trong đầu của hai người lúc này đều đang có suy nghĩ miên man bất tận, luôn nghĩ về những gì mà thầy tướng áo xanh kia nói.
Lúc này, trên một tầng lầu của một tửu lâu, một lão giả râu tóc bạc phơ, trên tay cầm ly trà nhâm nhi, ánh mắt nhìn theo hướng Tinh Hồn rời đi. Rồi bỗng nhiên, tiếng bước chân từ bên dưới, chậm rãi đi lên. Một lão đầu râu tóc bạc phơ, ung dung tiêu sái, như một đại tiên nhân dạo chơi thế gian xuất hiện. Trên tay lão cầm một cây trúc, bên trên có tấm vải ghi bốn chữ: Tiên nhân chỉ lộ. Chính là thầy tướng áo xanh lúc nãy. Lão đi đến bàn trà, chậm rãi ngồi xuống phía đối diện lão giả kia.