Chương 12: Số phận của xương rồng với phát tài
Đến văn phòng, có đồng nghiệp thấy cậu ôm gì đó trong ngực, tò mò hỏi: "Tiểu ngốc, đem theo gì vậy?"
"Cây xương rồng." Lý Duy vừa nói vừa đặt chậu cây lên bàn, cẩn thận gỡ giấy báo ra, là một chậu cây màu xanh đậm. Cậu đưa mắt nhìn cửa phòng làm việc của Alan vẫn đóng chặt, chào Lily một tiếng, cầm chậu xương rồng vào phòng Alan.
Các đồng nghiệp khi nãy nghĩ rằng Lý Duy muốn đặt chậu cây lên bàn làm việc của cậu nên không để ý, vừa nghe tin chậu xương rồng này dành cho Alan liền vây quanh, tò mò hỏi: "Tiểu ngốc, sao không tặng hoa cỏ mà chuyển sang xương rồng rồi hả?"
Lý Duy có thể nói cho họ biết mình bị dụ sao, không thể nào. Cậu nói: "Cây xương rồng rất có ít, có thể hấp thụ bức xạ máy tính."
"À-- David, ý cậu là ám chỉ Alan có gai sao?"
"Woa--, tiểu ngốc cậu gan thật đấy!"
Bị đồng nghiệp thổi phồng lên như thế, Lý Duy bắt đầu phổng mũi, quên mất ngày hôm qua bản thân còn thấp thỏm lo sợ không yên, còn không ngần ngại đắc ý nói: "Vốn định tặng Alan một chậu cây nhỏ, nhưng thấy khí hỏa của anh ấy quá nhiều, sợ sẽ làm ch.ết chúng nó, nên xương rồng vẫn thích hợp hơn"
Chỉ có Lily hơi nghi ngờ nhìn Lý Duy, cái người cả ngày hôm qua sợ Alan nổi điên, tự nhiên thoáng chốc lại thích chí tặng Alan một chậu xương rồng.
Buổi trưa mọi người vui vẻ ăn xong tiệc sinh nhật. Ăn uống thoải mái và cũng không quên gọi điện thoại chúc Alan sinh nhật vui vẻ. Giọng Alan phát ra từ chiếc điện thoại trong tay Lily khiến Lý Duy cảm thấy sợ hãi một cách kỳ lạ. Cậu im lặng ăn, không nói gì. Alan cười cười nói nói với mọi người, có người rất sung sướng mà bán đứng Lý Duy: "Alan, David tặng cho anh một chậu xương rồng, cậu ấy bảo xương rồng hợp với anh hơn, cho anh chậu cây sẽ bị anh khắc ch.ết đó."
Alan cười hỏi: "Tại sao xương rồng lại hợp với tôi?"
Lý Duy giật mình suýt bị nghẹn, ho vài tiếng. Luật sư Lưu ngồi bên cạnh nhìn cậu, lẩm bẩm một câu: "Ăn canh trứng gà cũng phải nghẹn cho được." Tất cả mọi người đều toe toét nhìn Lý Duy.
"Bởi vì anh có gai." Có người nhanh miệng giúp Lý Duy trả lời. Mọi người cười to. Lý Duy đau lòng nhìn cả đám người không nghĩa khí này, giải thích: "Tôi không có ý đó. Tại không gặp người bán cây cảnh thôi."
So với những người khác, Alan là người hiểu rõ nguyên nhân của món quà này, cũng không làm khó Lý Duy, cười nói cảm ơn sau đó tiếp tục cười đùa cùng mọi người vài câu rồi cúp điện thoại.
Mọi người còn cười chọc dáng vẻ nhút nhát của Lý Duy khi ở trước mặt Alan, làm cậu tức đến nỗi phải ăn hết mấy miếng cá mới hả dạ.
Mãi đến chiều, cuối cùng công việc cũng kết thúc tốt đẹp. Những luật sư đi theo Alan đều mệt rã người, trở lại khách sạn đã được sắp xếp để nghỉ ngơi, chủ nhật mới quay về. Alan không ở lại lâu, về khách sạn lấy hành lý ra thẳng sân bay. Thật vất vả mới đến được sân bay lại trễ chuyến bay, Alan tức giận gọi cho Lily, nổi điên lên trách móc một hồi. Lily vừa nghe vừa trợn mắt, "chuyện đó tôi không lo được".
Lúc Alan đến sân bay Bắc Kinh cũng đã 10 giờ tối. Do là cuối tuần nên rất đông người, anh xếp hành lý lên taxi rồi chạy thẳng một mạch về công ty. Trên đường đi nhận được điện thoại của mẹ và chị gái từ Mĩ gọi tới chúc anh sinh nhật vui vẻ. Biết anh vừa đi công tác về liền nổi giận mắng anh, bảo anh đừng làm việc điên cuồng như thế, phải dành thời gian ra để kết bạn, đừng ở một mình như vậy đến già. Chị gái bên cạnh cười nói "em trai chị sớm đã cưới công việc làm vợ".
Gần 12 giờ, anh về tới công ty. Mọi người đều đã tan ca, người ra về cuối cùng rất có ý thức tắt hết đèn điện. Alan mở cửa vào, cũng không mở đèn ở quầy tiếp tân, chỉ mượn ánh đèn của những tòa nhà bên ngoài chiếu vào, vội vàng vào phòng làm việc của mình, không ngờ lại đá vào chậu phát tài ở hành lang. Văn phòng im lìm không một bóng người vang lên tiếng chửi rủa. Alan bực bội dốc sức đá chậu phát tài thêm vài cái, những chiếc lá vô tội rung rinh loạt xoạt.
Quẹo vào phòng làm việc của mình, anh bật đèn, lập tức thấy ngay đống quà và chậu xương rồng trên bàn. Anh tiện tay để hành lý và máy tính xuống, tới ngồi trước bàn làm việc không quan tâm đến những món quà khác, chỉ kéo chậu xương rồng lại gần. Chậu xương rồng cao gần bằng một chùm nho, tròn tròn, quanh thân chi chít gai nhỏ. Bên cạnh là một tấm thiệp chúc mừng, mở ra nhìn tới nhìn lui, thật vất vả mới tìm được lời chúc của Lý Duy trong mớ chữ viết lộn xà ngầu: "Chúc anh sinh nhật lần thứ 135 vui vẻ!" Alan thích thú, cậu nhóc xấu xa này thật có gan trêu chọc anh.
Alan chụp chậu xương rồng ngắm một lát, nhớ tới gương mặt tròn tròn mềm mềm của chủ nhân món quà. Anh cầm điện thoại gọi vào số Lý Duy.
Lý Duy đang lướt wed chơi game với bạn, chuông điện thoại vang lên làm cậu giật mình. Lấy điện thoại xem, thì ra là Alan, trễ vậy rồi còn gọi làm gì chứ. Cậu vội vàng chào bạn một tiếng, không quan tâm họ phản đối, thoát khỏi trò chơi.
"Alan, có chuyện gì vậy?"
Alan vừa nghe giọng cậu, tim bỗng nhiên đập mạnh, nhất thời không biết nên nói gì, im lặng vài giây mới lên tiếng: "Cây xương rồng tròn tròn giống y cậu."
"Tôi không tròn!" Hơn nửa đêm bị người khác chê mập, Lý Duy bực bội phản bác.
Alan trêu chọc kèm theo một chút ôn nhu nói: "Mặt của cậu không tròn sao?"
Lý Duy bất mãn nhỏ giọng nói: "Sớm biết vậy đã không tặng quà cho anh." Lời nói này giống như người yêu đang làm nũng, Lý Duy có chút ngại, mặt đỏ ửng,...may là nói chuyện qua điện thoại, người kia không thấy được vẻ mặt hiện tại của cậu.
Alan cười không nói, chỉ lắng nghe tiếng hít thở rất nhỏ từ điện thoại, cảm giác mệt mỏi của mấy hôm nay thoáng chốc bay mất, cả tinh thần và thể xác đều cảm thấy thoải mái trở lại. Đã bao lâu rồi không có cảm giác này? Anh thoải mái tựa lưng vào ghế, khép hờ mắt, tham lam hưởng thụ khoảnh khắc này.
Cứ im lặng mãi như thế khiến Lý Duy không biết phải thế nào. Đột nhiên sực nhớ hỏi: "À, anh đã về rồi, đang ở văn phòng sao?"
"Ừm."
"Trễ vậy rồi còn tăng ca à?"
"Đúng vậy."
Lý Duy thấu hiểu nói: "Vất vả thật, bận đến nỗi sinh nhật cũng không thoải mái." Cậu nhìn đồng hồ trên máy tính, nói thêm: "À, sinh nhật vui vẻ! Dù sinh nhật anh chỉ còn lại 5 phút."
Alan nói cám ơn, trong lòng cảm động, dù không có bạn bè và người thân cùng mừng sinh nhật, nhưng thế này cũng không tệ. Hai người giữa bầu không khí mập mờ trò chuyện câu được câu mất, chúc nhau ngủ ngon, cuối tuần vui vẻ rồi cúp điện thoại.
Alan không mang chậu xương rồng về nhà, khoảng thời gian anh ở nhà còn ngắn hơn so với ở văn phòng. Anh nghĩ thầm nên lưu hình ảnh của chậu cây này lại. Lấy điện thoại chụp một tấm, sau đó cẩn thận đặt cây xương rồng lên bàn để dì lao công không làm ngã, sau đó vui vẻ về nhà nghỉ ngơi.
Vui quá hóa buồn, trong bóng tối, chân trái lại đá phải chậu phát tài xui xẻo. Anh tức giận lấy blackberry ra gửi email cho Lily: "Thứ hai cô đi làm, trước tiên phải gọi người tới dời cái cây ch.ết tiệt trước phòng Alex đi! Để chỗ này rất nguy hiểm."
Gửi email xong vẫn chưa hả giận, thế là anh lại gọi cho Lý Duy, phàn nàn chuyện mình liên tục đá trúng chậu hoa 2 lần.
Lý Duy rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc điện thoại này, sau khi nghe rõ nguyên nhân, cố hết sức không bật cười ra tiếng. Trời ạ, người đàn ông này có thể trẻ con như vầy sao? Cậu nhịn cười an ủi Alan vài câu, hai người một lần nữa chúc nhau ngủ ngon và cuối tuần vui vẻ, cúp điện thoại. Sau khi tắt điện thoại, Lý Duy nằm sấp trên bàn ôm bụng cười như điên. Còn Alan đột nhiên cảm thấy mình hơi ngốc...