Chương 56: Tâm bệnh
“Vương Phi nương nương, người mau dậy đi!”
Tiếng Tiểu Phi oang oang bên tai khiến Tiểu Yến Tử khó chịu mở mắt.
“Ồn quá!” Tiểu Yển Tử không quan tâm xung quanh mắng một câu rồi lại vùi đầu vào tấm y phục dài rộng được nàng biến thành chăn kia.
Tiểu Phi đứng trước tủ y phục, mặt mày xám xịt nhìn cái vị vương phi giường lớn không ngủ lại chui vào tủ ngủ kia hét lớn:
“Nương nương, người mau dậy đi. Người của bộ Hình đã đến trước phủ, muốn áp giải người đi đấy!”
Bộ Hình?
Tiểu Yến Tử giật mình mở trừng mắt.Nàng đâu có giết người cướp của gì đâu, sao lại bị người của bộ hình đến đòi áp giải. Không lẽ là vì chuyện của Chiêu Dương?
Tiểu Yến Tử nhanh chóng bật người dậy vỗ vỗ mặt lấy lại tỉnh táo.
“Là ai đến?”
Tiểu Phi vội vã lấy nước rửa mặt cho Yến Tử đáp: “Bẩm là Hình Bộ Thị Lang Mạc Vân!”
Tiểu Yến Tử hơi nheo mắt, nàng từng nghe Hoắc Thiện nhắc qua người này, nghe nói là người anh minh lễ độ, làm việc trắng đen phải trái rõ ràng, rất được lòng Lưu Dĩ. Nếu lần này Mạc Vân đích thân đến đây đòi giải nàng đi, nhất định là bên Tiêu Phi đã cung cấp đủ chứng cứ cho Bộ Hình, lúc này Lưu Dĩ đã rời khỏi nên mới dám cả gan muốn đến đưa nàng đi. Nàng còn chưa phân định Mạc Vân là địch hay bạn, đầu óc mơ hồ chỉ vừa mới tỉnh dậy vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào cả.
Tiểu Phi giúp Yến Tử thay y phục, thấy nàng trầm ngâm, Tiểu Phi lanh lẹ bồi thêm: “Vương Phi người đừng lo lắng. Hoắc tướng quân đêm qua đã hồi phủ, lúc này đang chặn trước phủ người của bộ Hình, chỉ cần người ra mặt, nô tỳ tin người sẽ giải quyết được!”
Tiểu Yến Tử nghe Tiểu Phi nói chắc nịch như vậy, đáy mắt trầm tư lóe lên chút kinh ngạc.Nha đầu này dựa vào cái gì mà tin tưởng nàng như vậy. Nàng cũng chỉ là phàm nhân, đâu phải thánh nhân, đừng nói là chỉ vì sau loạt chuyện xảy ra gần đây, đám nha hoàn xung quanh nàng đều coi nàng là thánh nhân chuyên xoay chuyển càn khôn nhé. Thôi kệ, cứ ra đó rồi tính sau.
Tiểu Phi giúp Yến Tử trang điểm xong, Yến Tử đẩy cửa ra ngoài.
Sa Hỏa, Chỉ Nam, Chỉ Thiên đã chờ sẵn ở đó, vẻ mặt ngưng trọng cùng nàng oai nghiêm tiến thẳng ra cổng phủ. Chỉ riêng Sa Thủy mặt mày tái mét trắng bệch không rõ nguyên nhân.
Tiểu Yến Tử vẫn không thể hiểu nổi lý do tại sao từ sau khi Lưu Dĩ rời đi, đám người Sa Thủy lại trưng ra bộ mặt khó coi kia. Lẽ nào họ đang sợ Thái Hậu uy hϊế͙p͙ nàng? Không đúng, trước đây có chuyện xảy ra, bọn họ cũng đâu trong trạng thái như thế này. Rõ ràng có gì đó không đúng ở đây.
“Thủy huynh rốt cuộc có chuyện gì, sao huynh lại run lên như vậy?”
Sa Thủy đã rất cố gắng giữ vẻ mặt bình thản nhưng hắn tuyệt đối không qua mặt được nàng. Sa Thủy tương đối nhát ch.ết nên mới lồ lộ vẻ mặt lo lắng ra bên ngoài. Nghe Yến Tử hỏi vậy không nhịn được nữa mới rặn ra được một câu:
“Vương phi nương nương, khi nào Quốc Công trở về người phải đặc biệt cẩn thận. Vô luận làm gì cũng nên nhìn trước ngó sau. Tuyệt đối không nên có chuyện Quốc Công phật ý. Nếu không Thủy cũng không cứu nổi người!”
Yến Tử đanh mặt. Nói vậy là có ý gì? Lưu Dĩ còn chưa tính ngày trở về, chỉ vừa rời đi vài ngày, bọn họ tính nước rút lúc hắn trở về làm gì chứ?
Sa Hỏa biết Yến Tử mù mịt liền lên tiếng giải thích:
“Trước đây mỗi lần Quốc Công xuất trận, đến khi trở về đều mang máu tanh trở về, sát khí lưu giữ mất một tuần mới tiêu tán hết. Trong khoảng thời gian đó, bất kể ai khiến ngài không vừa mắt đều một đao chém ch.ết, ngay cả Thái Hậu cũng bị Quốc Công dọa đến đổ bệnh!”
Tiểu Yến Tử mở trắng mắt, kinh ngạc đáp: “Tại sao trước giờ ta chưa từng nghe qua chuyện này?”
Sa Thủy dường như đang mường tượng lại chuyện trước đây, thân thể hắn không ngừng run rẩy đáp: “Cố đại phu từng căn dặn, đây là tâm bệnh, Quốc Công từ khi lên ngôi đã mắc phải triệu chứng này. Đây không phải là chuyện tốt, vì vậy chỉ có những người thân cận mới biết. Thời gian đó hầu như không ai có thể tiếp cận Quốc Công, càng không ai dám ngăn cản!”
Nói như vậy có nghĩa là Lưu Dĩ một khi trở về sau trận mạc đều phát ra chứng bệnh nghiện máu tanh này. Hắn có thể coi mạng người như lá khoai mà tùy ý ra tay. Những người thân cận bên hắn giúp hắn che dấu bằng cách xóa mọi dấu vết của những kẻ bị hắn hạ thủ. Đó mới chính là lý do giao tranh xảy ra nhưng đến lúc nguy nan này hắn mới chịu xuất đầu lộ diện. Vấn đề là tại sao Lưu Dĩ lại mắc chứng bệnh cổ quái này. Cái bệnh ưa sạch sẽ và ghét nữ nhân của hắn đã khó nuốt lắm rồi. Giờ còn chui ra chuyện này.
Tiểu Yến Tử sa sầm mặt. Nàng lúc này mới nhận ra, nam nhân cùng nàng tay ấp mỗi đêm kia, nàng đối với hắn chỉ một lòng sùng bái, hoàn toàn không hiểu rõ con người hắn như thế nào, cũng không ai chịu kể cho nàng nghe.
Tiểu Yến Tử đi ngang qua khuôn viên, tức giận tung một cước vào cành cây nhỏ bé khiến nó kêu rắc một tiếng rồi đổ xuống.
Hừ, nàng rốt cuộc là thê tử hắn hay chỉ là gối ngủ của hắn. Tại sao những chuyện này đến lúc này nàng mới được biết.
Tiểu Yến Tử trừng mắt với Sa Thủy túm cổ hắn đe dọa:
“Nói. Rốt cuộc Quốc Công còn mắc chứng bệnh gì, tại sao người lại ghét nữ nhân, thích máu tanh. Ngươi mà không tỉ mỉ kể hết. Bổn cung sẽ trực tiếp ném ngươi lên rừng đào đất!”
Sa Thủy nước mắt lưng tròng nhìn cành cây nằm chỏng chơ trên đất. Sa Hỏa cùng Chỉ Nam, Chỉ Thiên vẫn giữ bộ mặt vô cảm bình thản thu dọn hiện trường.
“Nương nương...bên ngoài có người đợi cửa. Vẫn là nên ra đó trước đã, chuyện này nói sau chưa muộn!” Sa Thủy vuốt mồ hôi đáp.
Tiểu Yến Tử cau mày: “Mặc kệ. Họ đến được thì đợi được. Bổn cung ra tiếp đã là khách khí lắm rồi. Bổn cung cho ngươi ba giây, còn không mau nói đừng trách bổn cung không khách khí!”
Sa Thủy biết hắn chọc trúng ổ kiến lửa rồi, mặt mày nhăn nhó, giọng nói lí nhí hết như muỗi kêu:
“Nương nương bình tĩnh, bình tĩnh!” Sa Thủy đợi cho Tiểu Yến Tử bực bội ngồi xuống đình viện, xung quanh không một bóng người, là nơi an toàn không sợ bị nghe lén mới bắt đầu kể:“Quốc Công từ lúc có ý thức đã bị các hoàng tử dày vò. Với vị trí thập tam, Quốc Công đã chịu không ít nhục nhã từ các hoàng tử lớn. Năm đó Thái Hậu chỉ là một phi tần nhỏ bé không có tiếng nói, vậy nên ở trong cung. Quốc Công không có một người bảo vệ, dần dần lớn lên từ roi vọt và máu tanh. Những vị hoàng tử có sở thích thú tính. Bọn họ thường bắt ép cung nữ hành hạ Quốc Công, làm nhục người. Chính vì vậy mà Quốc Công không chỉ chán ghét nữ nhân mà là ghê tởm nữ nhân. Thái Hậu dường như sợ điều này ảnh hưởng đến tôn tự, nên sau khi Quốc Công lên ngôi đã ban rất nhiều nữ tử cho Quốc Công hy vọng ngài có thể vừa mắt người nào đó. Nhưng Quốc Công không những không vừa mắt mà còn ra tay tàn sát hết tất cả. Chuyện đó không một ai biết, hoàn toàn bị dấu nhẹm đi...”
Tiểu Yến Tử nghe đến đây giật mình thon thót. Chẳng trách lúc mới vào phủ Quốc Công, nàng không thấy nữ nhân trẻ tuổi nào ở trong phủ, trước mặt nàng hắn cũng chưa từng xuống tay, vậy nên nàng hoàn toàn không tưởng tượng ra người tàn nhẫn vô tình Sa Thủy kể đến chính là Lưu Dĩ. Nếu lúc đó nàng không cải trang nam, thật sự sẽ không có chuyện nàng tiếp cận được Lưu Dĩ, khiến hắn vừa mắt mà chấp nhận thành thân.
Bất giác Tiểu Yến Tử rùng mình một cái, đáy mắt lóe lên tia sợ hãi không nói thành lời.
Sa Thủy không nhìn thấy vẻ mặt của nàng từ tốn nói tiếp: “Năm mười lăm tuổi, Quốc Công đã có thế lực của riêng mình. Học rộng tài cao, người rất được các quan viên đại thần nể trọng. Chỉ là Tiên đế không một lý do, chưa từng chấp nhận Quốc Công nên để mặc cho Quốc Công bị các vị hoàng tử tranh dành vương vị đẩy ra sa trường bớt một nỗi lo ngại. Năm đó, các vị hoàng tử đã không ngừng dở thủ đoạn nhất quyết trừ khử Quốc Công khiến Quốc Công một thân lưu lạc đến Yên Quốc. Người đã đơn phương độc mã lấy được quyền lực của Yên Quốc rồi trở về Sở Quốc, ra tay đáp trả các vị hoàng tử. Trong ba năm. Tất cả các vị hoàng tử đã bị tiêu diệt dưới bàn tay của Quốc Công chỉ còn lại người và Thái Tử. Lúc đó tiên đế bạo bệnh không qua khỏi đành phải phó thác giang sơn cho đứa con mà tiên đế không một chút yêu thương là Quốc Công. Quốc Công đã dẫm lên hài cốt huynh đệ, trút hết hận thù cùng khổ cực lúc lưu lạc ngoài sa trường lên các vị hoàng tử. Có lẽ nỗi hận quá đậm sâu, ngấm vào tâm tư của người kể từ khi người còn là một đứa trẻ. Vì vậy mà Quốc Công một khi ra trận đều lại trở thành một người cuồng bạo.”
Sa Thủy kể một mạch liền hơi, chốc chốc lại đưa mắt về phía Sa Hỏa, nhận được cái gật đầu của Sa Hỏa. Hắn mới từ tốn quan sát vẻ mặt Yến Tử.
Tiểu Yến Tử trầm mặc không nói. Vẻ mặt ngưng trọng, đáy mắt lấp lánh ánh nhìn khó năm bắt.
Yên lặng hồi lâu, Tiểu Yến Tử lặng lẽ đứng dậy cất bước đi về cổng phủ.
Sa Thủy, Sa Hỏa nhìn nhau. Từ trước đến nay, tâm tư của nữ nhân này đều rất khó nắm bắt. Việc của họ chỉ là truyền lại thông tin của Lưu Dĩ cho nàng biết bởi họ biết chuyện này trước sau đều sẽ đến tai nàng. Chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận như thế nào. Bọn họ đều không có khả năng can thiệp. Đám người Yến Tử một mạch đi đến cổng phủ.
Trước cổng phủ là một đám quân binh mang vũ khí, ở giữa tâm là một nam nhân thân trường bào đen dài, khuôn mặt vuông dài nam tính, đôi mắt sáng ngời không chứa tạp niệm, khí chất vừa nho nhã vừa nghiêm nghị toát lên hừng hực, Yến Tử đoán không nhầm thì vị nhân sĩ khí chất đầy mình này chắc chắn là Mạc Vân.
Bên cạnh Mạc Vân là Hoắc Thiện đang niềm nở tiếp chuyện cùng Hoắc Sinh gãy một tay đang nghiêm nghị không nói một lời nào.
Tiểu Yến Tử liếc mắt qua Hoắc Sinh. Nghe nói hắn bị thương rất nghiêm trọng, suýt nữa thì mất mạng. Hoắc Sinh lúc này đã mất hết khả năng chiến đấu mới được mang trở về nghỉ ngơi. Nàng và Hoắc Sinh kể từ sau khi nàng thành thân chưa nói một lời nào. Ngay cả chạm mặt cũng đếm trên đầu ngón tay. Trong lòng Yến Tử cũng có chút khó chịu. Vốn đã xem hắn là bằng hữu nhưng chân tình của hắn nàng không thể báo đáp chỉ đành giả mù giả điếc, cố gắng lưu lại tình bằng hữu khó mà có được kia. Nàng bước ngang qua Hoắc Sinh, gật đầu chào Hoắc Sinh như trước kia.
Mạc Vân từ xa thấy nữ nhân ung dung cao ngạo xải bước, vẻ mặt bình thản không chút biểu cảm, thân hồng y dài cao quý lại gần. Mạc Vân cùng binh lính cung kính cúi mình hành lễ.
Hoắc Thiện hơi cúi mình. Hoắc Sinh không thi lễ, vẫn yên lặng như vậy. Chỉ là ánh mắt chất chứa nhớ nhung, xót xa không dời khỏi Yến Tử.
Yến Tử phất tay miễn lễ, không chờ cho Mạc Vân đứng dậy liền vào chủ đề chính.
“Mạc thị lang đây là muốn áp giải bổn cung?”
Mạc Vân từng nghe danh Vương Phi là người ôn hòa vui vẻ, lần đầu gặp mặt lại bắt gặp vẻ mặt bình thản lãnh đạm, trong mắt có chút không chân thực liền cảm thấy lạ. Nữ nhân trẻ tuổi có được khí chất như vậy không nhiều, người này quả thật làm ra thủ đoạn hạ độc hèn hạ kia hay sao? Thật khó tin.
Mạc Vân nở nụ cười điềm đạm đáp: “Nương nương thứ tội cho hạ quan. Sáng sớm nay bên Tiêu Phi đã cung cấp đầy đủ chứng cứ người hạ độc dược vào trà của Chiêu Dương Quận Chúa, Thái Hậu nương nương đã hạ chỉ giao việc này cho hạ quan xử lý. Phiền vương phi nương nương cùng hạ quan đến bộ Hình thẩm tra. Chuyện sau đó để Thái Hậu đinh đoạt!”
Hoắc Thiện đứng bên khẽ phe phẩy chiết phiến, vẻ mặt ung dung đáp: “Mạc đại nhân chớ quên bổn phận. Vương Phi nương nương không phải muốn thẩm tr.a liền thẩm tra, bây giờ Thái Hậu đã hạ chỉ, phủ tướng lại đất rộng phòng nhiều. Chi bằng Mạc đại nhân trực tiếp thẩm tr.a tại đây đi!”
Mạc Vân khẽ đảo mắt sang Hoắc Thiện vẫn đang bình thản cười nói.
Hoắc Thiện đương nhiên biết nếu lúc này để vương phi rời đi, rất có thể Thái Hậu đã thủ sẵn người ở đâu đó mà xuống tay với nàng. Điều Mạc Vân đến đây chỉ là muốn dùng hắn làm tấm đệm lưng. Nếu trong quá trình thẩm tr.a nàng biến mất, thì Lưu Dĩ sẽ tính sổ với Mạc Vân trước tiên. Thái Hậu chắc chắn sớm biết rõ, Lưu Dĩ sau khi trở về sẽ trở nên cuồng bạo như thế nào nên ngay chính bà cũng không dám tùy ý mà ra tay. Một khi Lưu Dĩ nổi cơn điên, chỉ e lúc đó Thái Hậu cũng khó bảo toàn mạng sống. Cũng chính vì lý do này mà Thái Hậu bao lần chần chừ mặc kệ Tiêu Phi thúc giục bà tự mình ra tay. Chỉ cò người trong cuộc mới biết rõ Lưu Dĩ tàn bạo như thế nào. Hoắc Thiện sớm đã hiểu rõ điều này.
Mạc Vân bình thản nói: “Hoắc đại nhân sao có thể nói vậy. Trước nay hoàng thân phạm tội đều xử như thứ dân, công vụ điều tr.a đều giao cho bộ Hình, Thái Hậu lại có chỉ hạ xuống, hạ quan đây chỉ là phụng mệnh hành xự, sao có thể làm phiền đến phủ tướng!”
Hoắc Sinh đẩy mắt đào lạnh lẽo nhìn Mạc Vân cất giọng:
“Ngươi giám nói Vương Phi phạm tội, chứng cứ đâu?”
Mạc Vân không biến sắc, hướng Yến Tử hơi cúi mình nói:
“Nương nương, Chiêu Dương quận chúa sau khi tỉnh lại, đã chỉ đích danh người xuống tay.” Mạc Vân trước nay chưa từng can thiệp vào chuyện hậu cung đấu đá, nếu lần này không phải là Thái Hậu đích thân lôi hắn vào. Tuyệt nhiên hắn sẽ không động tay vào những chuyện này: “Hy vọng người đi cùng hạ quan một chuyến phân định trắng đen.”
Tiểu Yến Tử ngẩng cao đầu, vẻ mặt bình ổn quăng một câu:“Không đi!” Nói rồi nàng không khách khí quay lưng đi mặc kệ Mạc Vân đang đơ như khúc gỗ bên kia. Hắn ngàn vạn lần không thể ngờ vương phi kia sẽ thẳng thừng tứ chối như vậy.
Tiểu Yến Tử từ sau khi nghe Sa Thủy kể về Lưu Dĩ, tâm trạng nàng cũng chùn xuống, chẳng buồn quan tâm ngoài kia như thế nào. Chỉ muốn đến xưởng chế tạo thuốc nổ quăng vài quả bom cho vui tai.Tiểu Yến Tử đặc biêt rất hưng phấn khi chế tạo thuốc nổ. Ở kiếp trước chất hóa học quá đắt đỏ, nàng không thể mua, pháp luật lại ra sức cấm cản nên nàng không thể tùy ý chế tạo. Ở thời này lúc còn sống dưới mái Triệu gia thì cũng nghèo rớt mồng tơi, đến khi làm vương phi nàng mới thoải mái muốn chế tạo bao nhiêu tùy ý. Chỉ là cổ đại vẫn chưa tìm ra chất hóa học cần thiết, vậy nên thuốc nổ nàng tạo ra có sức công phá nhỏ làm nàng mất hứng. Nhưng nàng lại càng cố gắng tìm cách tạo ra thuốc nổ có sức công phá lớn, điều đó mới khiến nàng thích thú, giúp nàng nhanh chóng quên đi buồn phiền.
Tiểu Yến Tử vừa đi được vài bước liền bị giọng nói của Mạc Vân giữ lại: “Vương Phi nương nương. Đây là ý chỉ của Thái Hậu, không lẽ người định kháng chỉ!”
Mắt Tiểu Yến Tử lóe lên hàn khí bình thản đáp: “Ngoài ý chỉ của Quốc Công, không ai ép được bổn cung!”
Mạc Vân thoáng kinh ngạc. Người này không phải được người trong cung hết lời khen ngợi ôn nhu thục đức hay sao. Tại sao lại có vẻ mặt lạnh lẽo, khẩu khí cao ngạo như vậy. Không lẽ đây mới là bộ mặt thật của nàng.
Mạc Vân vừa chớp mắt một cái, vẻ mặt Yến Tử liền biến đổi, đó là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, ôn nhu hòa lễ. Khiến cho Mạc Vân còn cảm tưởng vừa nãy hắn hoa mắt.
Yến Tử cười cười nói: “Nhọc Mạc Thị Lang mất công một chuyến rồi. Mời về cho!”
Mạc Vân là người công tư phân minh. Mặc kệ Yến Tử mang thân phận gì, một khi bề trên đã hạ lệnh, hắn chỉ biết làm theo. Mạc Vân không khách khí tiến bước thẳng vào cổng phủ tính toán tự tay đưa yến Tử đi.
“Vương phi thứ lỗi cho hạ quan...”
Mạc Vân còn chưa nói xong, hắn chỉ còn cách Yến Tử năm bước chân nữa lập tức ánh kiếm sáng quắc mang theo sát khí lóe lên đặt ngay động mạch cổ hắn.
Trước mặt Yến Tử một đám hắc y nhân đến một trăm người từ trong không khí không biết từ lúc nào chui ra đã tạo ra một hàng phòng ngự vững chắc chắn trước mặt nàng ngay đến cả một con muỗi cũng không lọt.
Tiểu Yến Tử thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại vẻ mặt vô ưu kia.
Hoắc Thiện đảo mắt nhìn qua đám hắc y, trong mắt không che dấu ý cười.
Mạc Vân cố gắng giữ nét bình tĩnh trên khuôn mặt, nhìn ánh kiếm sáng bóng lạnh lẽo đang đặt trên cổ hắn, lại nhìn chủ nhân lưỡi kiếm có đôi mắt đẹp như sao nhưng lại mang đầy sát khi kia. Bị gãy một tay, thân thể không chỗ nào không bị thương nhưng thân thủ vẫn rất nhanh nhẹn. Mạc Vân không khỏi cảm thán Hoắc Sinh trong lòng. Lại nhìn đám ảnh vệ hoàng gia đang nhất nhất bảo vệ vương phi, trong lòng đã dự liệu chuyện này có lẽ không đơn giản.
Đám binh lính cùng Mạc Vân đến đây thấy chủ tử họ bị uy hϊế͙p͙ lập tức tuốt kiếm ra khỏi vỏ trong tư thế sẵn sàng.
Bỗng chốc cổng phủ đại tướng quân bốc lên mùi sát khí nồng nặc. Đối phương mắt đối mắt trừng trừng ánh lửa nhìn nhau không gây ra một tiếng động. Bất kể ai cũng cảm nhận được không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe đến tiếng lá rụng.
“Hoắc tướng quân đây là chống lại ý chỉ Thái Hậu?” Mạc Vân đột nhiên cất tiếng.
Đôi mắt Hoắc Sinh phát ra sát khí cất giọng khàn khàn: “Muốn đưa vương phi đi. Trừ phi Mạc đại nhân bước qua được xác mạt tướng!”
Một ảnh vệ trong số đám ảnh vệ đối mắt với Mạc Vân nói lớn: “Quốc Công có chỉ, bất kể kẻ nào đụng đến vương phi. Giết không cần hỏi!”
Mạc Vân hơi hoảng mình lùi lại một bước. Quốc Công đã lường đến nước này. Bận rộn rời đi vẫn không quên từ xa điều khiển người của mình bảo vệ thê tử. Theo trí nhớ của Mạc Vân. Quốc Công mà hắn biết chưa từng ra mặt bảo vệ ai. Lúc này lại không những để tướng phủ xây lô cốt bảo vệ nàng mà còn để lại hơn trăm ảnh vệ hoàng gia đủ để biết vị vương phi này trong lòng Quốc Công không đơn giản chỉ là nữ nhân để hầu hạ. Ban đầu Mạc Vân chỉ là được sự ủy thác của Thái Hậu giải quyết chuyện đấu đá hậu cung. Nhưng Quốc Công từ xa cũng nhúng tay vào đã cho hắn biết, vương phi kia tuyệt đối không thể mạo phạm.
Mạc Vân lùi về đám quan binh của hắn, cung kính chắp tay hành lễ:
“Là hạ quan thất kính. Chuyện này cần phải điều tr.a kỹ lưỡng mới có thể đưa ra kết luận. Hạ quan xin cáo từ!”
Tiểu Yến Tử ừm một tiếng rồi ung dung trở vào. Từ khi nàng ngồi lên ghế vương phi, khí chất cao ngạo của Lưu Dĩ đã truyền cho nàng không ít, ngay cả ứng xử với kẻ uy hϊế͙p͙ nàng cũng có thể bình thản như vậy.Chỉ là không có ai nhìn ra, nàng hôm nay mặt mày lạnh lùng như vậy là vì chuyện của Lưu Dĩ.
Là nỗi tức giận, có chút bất an, lại rất nhiều nỗi sợ hãi. Nàng sợ Lưu Dĩ ư?
Trước giờ có lúc nào nàng thôi không sợ hắn. Sống qua hai đời nàng chỉ sợ mỗi mình hắn. Trước mặt hắn không dám ngẩng đầu quá cao, không dám nói năng quá lời, không nũng nịu, không làm trò. Nhưng cái sợ đó chỉ đơn thuần là vì bị khí thế hắn áp chế. Còn nỗi sợ hãi này rốt cuộc là gì chính nàng cũng không rõ.
Chốc lát sau khắp tướng phủ vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc từ xưởng chế tạo thuốc nổ. Sức công phá của thuốc nổ lớn hơn thường ngày. Xem ra người chế tạo không vui mới dồn hết tức giận lên thuốc nổ để giải khuây. Chỉ đáng thương cho những kẻ yếu tim. Mỗi lần tiếng nổ vang lên lại khiếp đản kinh sợ. Trên dưới tướng phủ phát hiện ra. Từ ngày người nào đó vào phủ. Họ chưa được một ngày ngủ yên.
Cứ như vậy yên vị vài ngày. Người của Thái Hậu không còn thấy tìm đến cửa. Kẻ từ bên ngoài cũng khó lòng mò vào được hàng phòng ngự dày đặc tướng phủ.Buổi tối Tiểu Yến Tử tắm rửa xong đặt mình xuống giường lớn. Đêm đã buông, ánh trăng sáng tỏ phủ xuống nhân gian. Tiểu Yến Tử lăn lộn trên giường lớn mãi không thể chợp mắt. Nàng ngồi dậy thở dài. Từ ngày Lưu Dĩ rời đi, nàng không thể ngủ được trên giường. Chỉ khi chui vào tủ y phục Lưu Dĩ. Ngửi được mùi hương quen thuộc nàng mới có thể an tâm ngủ. Từ khi gặp hắn, nàng trải qua khá nhiều chuyện nguy hiểm khiến tâm tình bất an. Sau đó quen với việc dựa vào hắn, vì vậy mà ngủ một mình trên giường lớn khiến nàng thấp thỏm bất an không thôi.
Yến Tử còn tưởng rằng rồi sẽ quen nào ngờ càng ngày càng nhớ vòng tay ấm áp, vòm ngực rắn chắc, hơi thở mạnh mẽ, mùi hương mê người kia. Nàng bất giác thở dài rồi lần mò mở tủ y phục lật đật chui vào trong đó.
Chỉ là nàng còn chưa kịp đặt lưng xuống đã bị giọng nói bên ngoài làm cho bật dậy:
“Ta muốn gặp Mẫn Mẫn, ta muốn gặp Mẫn Mẫn!”
“Triệu phu nhân, vương phi nương nương đã đi ngủ từ sớm, phu nhân không thể làm ồn tránh làm phiền nương nương nghỉ ngơi. Có gì sáng mai tìm gặp!”
“Không được! Mẫn Mẫn! Mẫn Mẫn!”Triệu phu nhân dường như rất gấp gáp, không chịu khống chế của đám nha hoàn cùng ảnh vệ ngoài kia mà lớn giọng gọi Yến Tử.
Tiểu Yến Tử xem chừng biết có biến, liền khoác vội áo choàng chạy ra:
“Đại tẩu, có chuyện gì?”
Triệu phu nhân nhìn thấy Yến Tử lập tức nhảy bổ vào nàng, siết chặt tay run run: “Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói!”
Tiểu Yến Tử thấy vẻ mặt thận trọng của Triệu phu nhân liền hiểu ý phất tay cho đám nha hoàn lui ra, nàng cùng Triệu phu nhân vào phòng đóng kín cửa.
Cửa vừa khép lại, Triệu phu nhân lập tức quỳ sụp xuống đất mếu máo:
“Mẫn Mẫn. À không....Vương Phi, xin người mau cứu lấy Phạm Hoa!”
“Đại ca làm sao?” Tiểu Yến Tử không dấu kinh ngạc hỏi. Nàng thuận tay kéo Triệu Phu nhân đứng dậy.
Triệu phu nhân run run lấy trong áo ra một phong thư đưa cho Yến Tử:“Sáng sớm nay Phạm Hoa nói đi mua ít quà cho Mao Nhi, đi rồi đến chiều vẫn không quay lại. Lúc nãy có người mang phong thư này đến cho ta.” Triệu phu nhân vừa đáp, nước mắt vừa rơi đầm đía cả khuôn mặt.
Tiểu Yến Tử nhanh chóng lật phong thư ra. Trên đó chỉ vẻn vẹn có vài chữ:
“Triệu Phạm Hoa trong tay.
Giờ Tí hai khắc, ven hồ Tịnh Vân.
Chỉ cần Triệu Mẫn cùng Hoắc Sinh.
Thêm kẻ thứ ba.
Triệu Phạm Hoa, giết không tha!”
Khóe mắt Tiểu Yến Tử lập tức lóe lên sát khí. Trong tình thế này muốn bắt người để kéo nàng ra ngoài. Ngoài đám người Tiêu Phi. Hạ Tĩnh. Diệp Khiết Lâm cùng Thái Hậu còn có thể là ai.Giỏi lắm, có thể biết Triệu Phạm Hoa quan trọng với nàng mà dùng hắn uy hϊế͙p͙. Nếu bọn họ bắt Triệu phu nhân đi. Triệu Phạm Hoa sẽ không bao giờ chấp nhận đẩy muội muội của hắn đi vào chỗ ch.ết mà sẽ tự mình liều mạng. Vậy cho nên mới chờ cơ hội bắt Triệu Phạm Hoa thay vì bắt bớ những kẻ không thể gây sức ép cho nàng. Tính xa như vậy cũng mất nhiều công sức đấy.Chỉ là nàng thật sự không hiểu, kéo nàng đi thì thôi đi. Sao lại muốn nàng đi cùng Hoắc Sinh?
Triệu phu nhân thấy Yến Tử trầm mặc liền cho rằng nàng sợ hy sinh bản thân mình nên vội vàng túm chặt tay nàng van xin:
“Mẫn Mẫn, ta biết chuyện này nguy hiểm nhưng chỉ có muội mới cứu được Phạm Hoa. Ta cầu xin muội!” Triệu phu nhân tính toán lần nữa quỳ xuống như bị yến Tử bực dọc kéo lên.
Tiểu Yến Tử đanh mặt nói: “Không được quỳ! Đại ca của muội tự thân muội lo được cho huynh ấy. Đại tẩu, muội chỉ nhắc một lần. Người Triệu gia có cốt khí tuyệt đối không thể tùy tiện quỳ gối trước bất cứ ai. Sống phải ngẩng cao đầu mà sống. Không được để kẻ khác thấy ta yếu đuối. Tỷ cứ an tâm. Vẫn còn hai canh giờ nữa. Muội sẽ đi thu xếp ngay bây giờ!”Triệu phu nhân sững sờ nhìn Tiểu Yến Tử quở trách mình, Triệu phu nhân đã quên mất muội muội này của Triệu Phạm Hoa rất thẳng thắng, thông minh và oai vũ. Nàng có cốt cách của nàng. Dù cho có nghèo đói cũng chưa từng khuất phục, luôn cao ngạo ngẩng cao đầu mà sống. Cái mà nàng cần không phải là sự van xin khóc lóc mà là sự chân thành. Thứ mà nàng có thể làm sẽ dốc toàn lực làm.Tiểu Yến Tử không hai lời lập tức thay y phục, mang theo một lưỡi chủy thủ do tự tay nàng mài ra cùng một ít thuốc nổ bỏ vào túi rồi lao thẳng ra ngoài.
Sa Hỏa, Sa Thủy cùng Chỉ Nam, Chỉ Thiên biết có chuyện chẳng lành liền lao đến:
“Vương Phi!” Bốn người thấy Yến Tử vội vàng đi đến Phu Tử viện cũng lật đật chạy theo.
Tiểu Yến Tử không nói cũng không ngăn can họ, một mạch đến đập cửa phòng Hoắc Thiện. Nàng không phải nữ tử ngu ngốc một thân một mình đi vào hang cọp mà không chừa cho mình đường rút. Bất kể tình thế có nguy hiểm, bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất.
Hoắc Thiện đang đọc sách, nghe tiếng đập cửa dồn dập vội vàng mở cửa:
“Vương Phi đây là...” Hoắc Thiện vừa nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Yến Tử liền biến sắc.
Tiểu Yến Tử lấy binh phù ra đưa cho Hoắc Thiện nói:“Nếu như sáng mai bổn cung không trở lại. Ngươi lập tức thông cáo thiên hạ Thái Hậu hạ thủ với bổn cung, huy động ngàn binh sĩ đưa bách tính thành Tô Châu đến trấn áp kinh thành, giúp họ có cơ hội áp chế hoàng thất!”
Không kịp để cho Hoắc Thiện thắc mắc, Yến Tử nhanh như gió lập tức rời đi. Vẻ mặt sát khí của nàng hơn lúc nào hết rất lý trí. Hoắc Thiện tin rằng nàng có chủ kiến. Lần này không biết xảy ra chuyện gì buộc nàng phải rời phủ. Nhưng nàng rất yêu quý mạng sống, tuyệt đối sẽ không để bản thân thiệt thòi.
Tiểu Yến Tử thấy đằng sau nàng còn bốn cái đuôi ngây ngốc mù tịt liền cho họ đọc phong thư rồi dặn dò:
“Cách xa ta ba dặm, tuyệt đối không được để ai phát hiện ra các người!”
Sa Hỏa, Sa Thủy, Chỉ Nam, Chỉ Thiên thoáng lộ vẻ bất ngờ. Người này phán đoán quá nhanh, sắp xếp người chỉ trong chớp mắt, đáy mắt lộ rõ vẻ cương nghị hiếm thấy lập tức không nhiều lời vâng một tiếp rồi lủi đi.
Tiểu Yến Tử nhanh chóng tìm được Hoắc Sinh đang cùng binh lính tuần tra. Nàng không nói hai lời lập tức kéo tay hắn đi ung dung bước thẳng ra cổng phủ.
Hoắc Sinh còn chưa kịp mở miệng hỏi xem có chuyện gì, Yến Tử liền quăng cho hắn phong thư. Hoắc Sinh đọc lướt qua, lạnh lùng gấp lại. Hắn đổi vị trí không còn để cho nàng kéo tay hắn mà tự hắn đi trước nàng.
Yến Tử lộ rõ chút ngạc nhiên, những tưởng hắn sẽ nhiều lời khuyên nhủ sắp xếp nọ kia. Nào ngờ có thể thuận theo nàng nhanh như vậy.
Hoắc Sinh xải bước phía trước, hạ nguyệt vương trên tà áo đỏ rực bay phấp phới, mái tóc đen ma mị phủ xuống tấm lưng to lớn. Một tay quấn băng vải bị bó lại vẫn không làm mất đi chính khí trên thân thể kia. Hoắc Sinh nghiên mặt nhìn về Yến Tử để lộ cánh mũi thẳng tắp thanh tú. Mắt đào chất chứa tinh tú bình thản nói:
“Mẫn Mẫn! Hoắc Sinh sẽ bảo vệ nàng!”