Chương 101: Ngoại truyện 2: Mười năm tình nghĩa (p1)

Nơi kinh thành đại Sở, trong ngoài hoàng cung, trên dưới tướng phủ đều đang mong ngóng mọi tin tức từ vị Giám Quốc Vương Phi mang tin hỉ đến cho vương triều kia.


Từ khi các hoàng tử lần lượt ra đi đến khi tiên đế băng hà. Số lượng con cháu vương thất giảm đột ngột. Phần vì không còn nhiều hoàng tử nối dõi, phần vì Quốc Công thiên tuế, người đại giám thiên hạ không có hậu cung hàng vạn mỹ nữ như quân vương đời trước.


Vậy nên sau khi vị Quốc Công kia chịu thành thân, chưa kể tới Thái Hậu nương nương sốt ruột thì quan viên đại thần cùng bách tính cũng sốt ruột chẳng kém, ngày ngày nhìn chằm chằm vào cái bụng kia. Nên tin tức Giám Quốc Vương Phi mang thai phải nói là tin tức chấn động, khiến mặt mày ai nấy phấn chấn rạng rỡ hẳn lên, còn mừng hơn cả thê tử nhà họ mang thai.


Trên mọi nẻo đường đều nghe người ta bàn tán về long thai sắp ra đời này. Trong các sòng bạc, nhiều người còn cược rất lớn về chuyện long thai kia là nam hay nữ.


Với quyền lực của Quốc Công, nếu đứa trẻ kia là thế tử thì không phải sẽ là đế vương tiếp theo kế nghiệp sau Lưu Hằng sao. Còn nếu là quận chúa thì phò mã tương lai sẽ gặp không ít khó khăn a.
Nhưng đó chỉ là chuyện ngoài đường. Còn Thái Hậu thiên tuế phản ứng như thế nào?


Ngay khi nhận được tin tức, lão bà ngồi ôm Thái tử khóc một hồi, mừng mừng tủi tủi đến từ đường vái lạy phật tổ, cảm tạ quan thế âm bồ tát. Sau đó đích thân tới thăm Tiểu Yến Tử, còn tranh với Lưu Dĩ ở lại chăm sóc nàng. Đến khi Thái Hậu nhìn thấy vẻ mặt đen thui của Lưu Dĩ vì bà quấn con dâu, không để hắn có cơ hội tiếp cận nàng thì Thái Hậu mới biết bão sắp tới. Tử tế thoái lui. Còn không quên gửi nàng một núi thảo dược quý, thuốc bổ có thể uống liên tiếp nhiều năm.


available on google playdownload on app store


Còn tướng phủ?


Hoắc Tâm đại tướng cùng phu nhân trước đã quý Yến Tử, lúc này lại chiều nàng mười. Hoắc phu nhân mỗi ngày đều đến thăm nàng, giảng những điều cần biết, cần chú ý đối với phụ nữ mang thai cho Yến Tử, mỗi lần bà nói được đến câu thứ ba đều thấy nàng lăn quay ra ngủ. Thật là khiến bà bất lực vì nàng a.


Còn hạ nhân tướng phủ được dịp tổn thọ thêm mười năm. Mỗi ngày đều theo sát nàng không rời. Mặc dù còn lâu mới sinh, nhưng hạ nhân chăm sóc nàng lúc trước là các nô tỳ già. (Cái này nói qua, Lưu Dĩ rất ghét nữ nhân trẻ tuổi phơi phới =.=!. Nhưng không ghét các lão bà đã tuổi trung niên nên trước nay vẫn để các bà hầu hạ nàng). Nay đổi thành các bà ɖú và bà đỡ đẻ tinh thông y thuật có thể chẩn mạch cho nàng bất cứ lúc nào.


Từ khi nghe Lưu Dĩ hạ thánh chỉ xuống, các bà không dám có nửa phân rời mắt khỏi Yến Tử, mỗi cử chỉ hành vi của nàng đều khiến họ hồi hộp nín thở. Ngay cả nàng uống nước cũng khẩn trương gần ch.ết. Sợ nàng sặc nước. Khi nàng hít thở nhanh một chút cũng xanh mặt, hận không thể thở thay nàng. Mỗi bước chân của nàng đều ngó đông ngó tây, không dám có chút nước trơn hay sỏi đá cản đường nàng. Tóm lại thần kinh luôn ở trạng thái căng thẳng. Thở cũng không dám thở mạnh. Rất khoa trương a.


Vậy cha của đứa trẻ kia. Lưu Dĩ như thế nào. Vị thiên tuế bận rộn, trước đây mọi tâm trí đều đặt lên hoàng triều thì bây giờ, mỗi ngày tâm tình tốt xấu, hỉ nộ ái ố đều đặt lên Tiểu Yến Tử.
Nàng ăn ngon ngủ ngoan. Hắn vui.
Nàng bướng bỉnh muốn chạy nhảy. Hắn tức giận.


Nàng ngọt ngào giúp hắn xả nhiệt. Hắn yêu.


Mở mắt ra, người hắn tìm đầu tiên là nàng, bàn tay tìm kiếm bụng nàng an tâm xoa. Ngày ngày cho dù là chỉ rảnh rỗi nửa canh giờ cũng từ xa mò mặt về kiểm tr.a tình hình, đem mặt nàng ngấu nghiến một trận rồi mới nghiêm nghị rời đi. Ai bảo hắn là thiên tuế, thiên hạ này không để cho hắn một ngày được rảnh rỗi chăm sóc thê tử. Buổi tối đi ngủ, nếu đêm nào mày nàng nhíu chặt, hoặc ho khan. Thần kinh hắn sẽ lập tức căng lên. Ôm bụng nàng mở trừng mắt, cả đêm thức trắng canh nàng ngủ.


Trên dưới trong ngoài chúng nhân khoa trương là thế. Lưu Dĩ căng thẳng là thế. Vậy còn thai phụ khiến cho mọi người ăn không ngon ngủ không yên kia thì sao.


Tất nhiên là...vô cùng thoải mái. Ốm nghén hay khó ở gì gì đó tuyệt đối không phải là nàng. Không bị nôn nghén, không khó ăn, tâm tình thoái, vô lo vô nghĩ. Mỗi ngày đều rất biết cách hành hạ người khác. Thường hay bày đủ trò, lợi dụng lúc Lưu Dĩ vắng nhà, trêu hoa ghẹo nguyệt đủ kiểu. Thèm rất nhiều món ăn khác nhau, khiến cho hạ nhân cùng Triệu Phạm Hoa không biết chạy dọc thiên hạ bao nhiêu vòng mang về cho nàng ăn.


Tiểu Yến Tử trước đây làm việc rất tận tuỵ, chưa từng có ngày nghỉ ngơi. Từ sau khi làm vương phi mới có lúc trở nên nhàn rỗi. Bây giờ mang thai, lại mặc nhiên có sẵn đặc quyền của bà hoàng. Dù nàng yêu cầu quá đáng như thế nào, kẻ khác cũng chỉ biết tuân theo, không giám trưng ra bộ mặt cáu giận cho nàng thấy.


Có hôm Tiểu Yến Tử dở chứng, bắt Sa Thuỷ, Sa Hoả múa thoát y nàng mới chịu uống thuốc. Khỏi phải nói lúc đó, hai người kia tức đến độ muốn bóp ch.ết nàng. Trần đời này có nữ nhân nào lại muốn nhìn nam nhân múa thoát y chứ. Đúng là biến thái. Vô sỉ.


Nếu lúc đó không phải Lưu Dĩ về đúng lúc, tức đến xì khói đem nàng về phòng bắt ngồi chép phạt thì tin rằng hai người bọn họ sớm đã mất đi danh tiết a. Để mỗi ngày sau đó, lúc nào diện kiến Yến Tử bọn họ luôn mặc đồ thật kín đáo, ánh mắt dè chừng khiến nàng cười đến chảy nước mắt.


Hôm nay, mang thai tháng thứ năm, bụng nàng tuy vẫn chưa đến to như cái trống. Nhưng cũng đủ khiến nàng không thể thắt đai lưng, nhô ra như một cái núi nhỏ. Thật may y phục cổ trang rộng rãi lùng bùng, trông nàng cũng không quá giống một phụ nữ đang mang thai lắm. Giống một bà già bị béo bụng hơn.


Người cũng trở nên mập mạp hơn, hai má trắng ngần căng tròn xệ ra. Đủ khiến Lưu Dĩ thích thú nhéo cắn cả đêm. Nếu nói nàng trước đây là đậu cô ve, thì tin chắc bây giờ có thể so nàng với cái thùng phi, ai bảo Lưu Dĩ chăm nàng mát tay, bồi nàng ăn đủ các thể loại dưỡng thai trên đời, khiến nàng như heo mẹ, có thể lăn được rồi.


Tiểu Yến Tử mấy lần soi gương rồi khóc không ra nước mắt, đem Lưu Dĩ cào cấu, vặn vẹo. Tại hắn mà nàng mất đi vóc dáng liễu yếu đào tơ của Lâm muội muội. Bây giờ người Chu gia nào dám đem nàng ra, kêu nàng là yêu nghiệt giống Đát Kỷ nàng sẽ chắc chắn đem hắn trói lại, buộc đá, ném xuống sông.


Ai hiểu cho lòng nàng đây a.
Tiểu Yến Tử ngồi trong đình viện, vừa nằm ườn ra ăn nho khô, vừa nghe một bà ɖú chơi đàn tì bà bên cạnh. Nàng vui vẻ xem Sa Thuỷ, Sa Hoả đang chí choé cãi nhau bên kia.
"Nương nương! Người phải làm chủ cho thuộc hạ." Sa Thuỷ uất ức lên tiếng.


"Thuỷ huynh rốt cuộc có gì oan khuất, mau nói." Tiểu Yến Tử phơn phởn nói.
"Hoả huynh khi dễ thuộc hạ, cả đêm làm thuộc hạ mệt ch.ết, không thể ngủ chút nào. "


“Cả…cả đêm mệt ch.ết. Cái này là có ý gì?” Khóe môi Yến Tử giật giật. Nàng đang rất muốn nghĩ trong sáng. Rất trong sáng. Thủy huynh, ngươi tuyệt đối không được nói câu đó.
“Huynh ấy lăn thuộc hạ đủ tư thế, Đúng là khẩu vị khác người! "


Phụt! - Đây là tiếng đám nho khô trong miệng Yến Tử bay ra ngoài.
Rầm - Đây là tiếng ấm trà trên tay Sa Hoả rớt xuống.
Bịch bịch - Tiếng mấy bà ɖú ngã ngồi xuống lảo đảo.
"Ngươi....ngươi nói năng bậy bạ cái gì đấy!" Sa Hoả đen mặt hét lên.


"Ta nói có gì sai!!! Ai cả đêm hành hạ ta đủ kiểu, khiến cho lưng ta đau ê ẩm. Huynh khoẻ mạnh thì tìm người khác mà hành hạ, sao lại tìm ta chứ???"
Tiểu Yến Tử càng nghe càng đỏ mặt. Tuy không hiểu chính xác Sa Thuỷ đang nói gì nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ không được trong sáng.


Hai đại nam nhân cao lớn nhường này...Lăn à….Đủ tư thế à....đau lưng à...mệt ch.ết à...
Nàng đánh giá Sa Hoả một lượt rồi cười đầy tà ý.
Hờ hờ. Sa Hoả nhìn vầy mà khẩu vị nặng thật đấy. Thủy huynh hôm nay chắc là ngồi không được. Ha ha.


Đám bà ɖú đứng sau lưng Yến Tử được dịp thầm thì to nhỏ.
Sa Hoả trong lòng như đang có một bầy ngựa hoang chạy qua. Khốn kiếp, tại sao một chuyện trong sáng như vậy qua miệng lưỡi tên ngốc kia lại thành ra cái quái quỷ gì thế này.


"Nương nương, người vạn lần không được nghĩ lung tung, thật ra...." Sa Hoả đen mặt nghiến răng nói. Chỉ là nói chưa hết câu Tiểu Yến Tử đã khoát tay đáp:


"Ta nói Hoả huynh không cần phải ngại. Những chuyện này là rất thường tình, đã có tâm thì bên nhau là chuyện bình thường. Còn chuyện kia...cố gắng kiềm chế chút, Thuỷ huynh vẫn chưa có trưởng thành hết. Hô hô!"


Nhìn nụ cười tà ác của Yến Tử, da đầu Sa Hoả tê rần. Hắn vã mồ hôi hột. Lần đầu thấy cái bản mặt liệt của hắn co giật liên hồi:
"Không phải, chúng ta không...."
Tiểu Yến Tử hồn nhiên khoát tay đứng dậy, tư thái ngạo nghễ cùng cái bụng đã lồi lên. Nàng vỗ vỗ vai Sa Hoả nói:


"Có tâm trồng hoa hoa chẳng mọc, vô tâm cắn liễu liễu thêm xanh. Huynh nói xem. Cả hai người đã có duyên như vậy, chi bằng cứ công khai mà tiến tới, chớ nên để hỏng đại sự. Ha ha..." Nói rồi vô tư lự đi dạo. Mấy bà ɖú đằng sau nàng dùng ánh mắt khinh bỉ, quỷ dị nhìn hai người họ Sa mới rời đi.


Sa Hoả tức đến nghẹn họng. Hắn túm cổ áo Sa Thuỷ hét lớn:
"Mau giải thích ngay!!! Hôm qua là ta luyện công cho ngươi, ngươi kì lưng cho ta!!! Không phải làm việc gì bậy bạ. Mau nói!!!!"
Sa Thuỷ bày ra bộ mặt vô tội đáp: "Thì ta có nói gì bậy bạ đâu. Ta đang nói đúng sự thật thôi mà!"


Sa Hoả ép mặt Sa Thuỷ sát vào mặt mình, mặt đầy gân xanh:
"Ngươi không thấy nương nương nói cái gì sao???"
Sa Thuỷ ngơ ngác nhìn ra ngoài, cũng không hiểu lý do Sa Hoả tức giận. Đúng lúc này A Mai từ đâu xuất hiện, hắn liền gạt tay Sa Hoả ra, mừng rỡ như cún con quẫy đuôi chạy tới:


"A Mai, muội tới đây làm gì? Tìm ta sao?"
"Vâng!" A Mai thẹn thùng cúi mặt: "Muội có chuyện muốn nói..."
Sa Thuỷ nhìn cô nương xinh xắn trước mặt, đôi má đỏ rực đáng yêu không khỏi kích động trong lòng.
"Muội muốn nói gì?"
"Muội vừa qua tuổi cập kê....Phụ mẫu đang rất nóng lòng..."


Sa Thuỷ tuy rằng ngu ngơ như bò đội nón, nhưng người trước mặt đã gợi đến nước này, hắn cũng không thể làm ngơ không biết.
Sa Thuỷ mín môi, cầm lấy tay A Mai. Hắn cũng đã đến tuổi rồi, nên lập gia thất đi thôi.
"A Mai! Thực ra ta từ lâu đã...."
"Sa Thuỷ! Ngươi khi dễ ta!"
Hả?!


Đang lúc Sa Thuỷ định dốc hết ruột gan ra bày tỏ thì Sa Hoả đột nhiên lên tiếng.
"Ta....ta khi dễ huynh hồi nào?"
"Ngươi cả đêm hành hạ ta, khiến lưng ta ê ẩm. Còn đủ tư thế....mệt ch.ết ta!" Sa Thuỷ ngơ ngác nhìn Sa Hoả. Câu nói này sao lại quen quen.


Không phải vừa nãy chính hắn nói ra, rồi cả đám Vương Phi suy diễn lung tung đó sao? Giờ hắn mới nghĩ ra, quả thực một câu nói này có thể khiến tư tưởng lệch lạc a. Người luôn luôn vác bộ mặt lạnh lại có thể nói ra những lời vô sỉ này. Tấm da mặt dày đến bao nhiêu tấc rồi.


"Huynh...nói bậy bạ gì đấy!"
Lúc này Sa Thuỷ mới để ý sắc mặt vặn vẹo của A Mai, lại nhớ lúc nãy Vương Phi cùng đám bà ɖú cũng có sắc mặt hệt như vậy. Chắc chắn A Mai đang nghĩ đến viễn cảnh dung tục nào đó.
"A Mai, muội đừng hiểu nhầm. Sự thực là....là..."


"Là hôm qua ngươi chơi cùng ta, bao nhiêu phong tình không giữ cho thê tử ngươi, lại bày ra trước mặt ta. Thực là không biết xấu hổ." Một câu nói này khiến Sa Thuỷ nghẹn họng trân trối.


A Mai trố mắt nhìn Sa Hoả nghiêm nghị đứng đó. Nếu lúc này Sa Hoả cầm một cái khăn lụa, nũng nịu đưa đẩy chấm nước mắt e thẹn nói với Sa Thuỷ "Bắt đền đấy, huynh phải chịu trách nhiệm với người ta" thì A Mai cũng sẽ tin đêm qua hai ông tướng này có gian tình.


Sa Thuỷ cũng nghĩ đến cảnh đó. Cái cảnh mà hắn ngàn vạn lần không muốn nhìn thấy.
Sa Hoả bên này thật biết đổ thêm dầu cào lửa. Đứng khoanh tay điềm nhiêm nói: "Chịu trách nhiệm đi!"
ch.ết tiệt.
"Đồi bại! Huynh thật đồi bại!" A Mai rưng rưng tát Sa Thuỷ một cái rồi ấm ức chạy đi.


"A Mai....không phải đâu...A Mai!!!"
Sa Thuỷ tức giận quay mặt sang Sa Hoả chỉ vào mặt hắn: "Cái tên dậu đổ bình leo, biến không thành có huynh...."
Sa Thuỷ chưa nói hết câu đã bị Sa Hoả lôi cổ đi:
"Nương nương đi đâu mất rồi ấy nhỉ?"


"Bỏ ra! Tên khốn kiếp Sa Hoả!!! Đây là cô nương thứ mấy bị huynh phá rồi? Vì huynh mà ta cả đời này không thành thân được mất!!!"
"Thành thân làm gì? Thứ ngu ngốc như ngươi chỉ tổ làm khổ con gái nhà người ta." Sa Hoả bình thản xách cổ Sa Thuỷ lôi đi đáp.


"Mẹ nó! Huynh thì biết cái quái gì. Huynh có biết "Hãm thân bất nghĩa, nhất bất hiếu dã. Lương cùng thân lão, bất vi lộc sĩ, nhị bất hiếu dã. Bất thú vô tử, tuyệt tổ tiên tự, tam bất hiếu dã." Chính là ba tội bất hiếu: Đem thân hy sinh cho việc không chính nghĩa là điều bất hiếu thứ nhất. Cha mẹ già nghèo khó không ra làm quan để có bổng lộc phụng dưỡng cha mẹ là điều bất hiếu thứ hai. Không lấy vợ sinh con để không có người nối dõi là điều bất hiếu thứ ba. Hai điều trước tuy rằng không thể hoàn thành, nhưng không thể không thực hiện điều thứ ba. Ta sao có thể làm chuyện đại nghịch với cha mẹ tổ tiên chứ!"


Sa Hoả hơi ngạc nhiên: "Từ khi nào ngươi nói năng lưu loát, chữ nghĩa đầy một bụng như vậy?"
"Chẳng phải từ khi nương nương mang thai. Quốc Công đều bắt đọc sách thánh hiền đó sao. Mà chuyện này không quan trọng. Tóm lại về sau huynh không được can thiệp vào chuyện thành thân của ta." Sa Thuỷ cương quyết nói.


Sa Hoả hơi trầm mặt xuống. Không nói không rằng, lặng lẽ đi theo Tiểu Yến Tử.
Sa Thuỷ nhìn thấy bộ mặt đó, trong lòng có chút khó chịu, hắn vội vàng đuổi theo: "Sao chứ, cũng phải đồng ý với ta một tiếng chứ. Này..."
Sa Hoả bỏ mặc Sa Thuỷ làm như không nghe thấy gì tiến tới bên cạnh Tiểu Yến Tử.


Lúc này sắc mặt nàng không được tốt nắm chặt tay Mạc Phù đứng trước mặt hét lớn:
"Sao....sao cơ!!! Muội sắp thành thân? Với ai? Khi nào?"
"Phụ thân đã đính ước cùng Đô thống đại nhân." Vẻ mặt Mạc Phù lộ rõ nét buồn khổ: "Hứa gả muội cho Diệp Thành công tử!"


Diệp Thành? Chẳng phải là một trong ba tên công tử ăn chơi trác táng nhất kinh thành, dạo đó vì làm vỡ đàn nàng mà bị Lưu Dĩ rút gân tay đó sao.


"Sao có thể được! Mạc lão gia rất yêu thương muội, sao lại có thể gả muội cho một tên phế phẩm như vậy? Không lẽ già quá, con mắt ông ta cũng lồi ra như cá trê rồi???"


Tiểu Yến Tử rõ ràng thân phận cao quý, không sợ trời không sợ đất. Có thể ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật mắng chửi mệnh quan triều đình là cá trê mắt lồi, đúng là bị Lưu Dĩ dung túng quá mức rồi.


"Nương nương, mắt phụ thân không có lồi..." Mạc Phù đen mặt nói: "Chỉ là tên công tử họ Diệp kia nhiều năm có ý với muội, Diệp đô thống vì hắn mà uy hϊế͙p͙ phụ thân. Cho nên...."


Hiểu rồi. Tiểu Yến Tử xoa xoa bụng nhìn Mạc Phù. Mỹ nữ xinh đẹp vậy, võ công giỏi nhường ấy, lại có cốt khí. Hoa gặp hoa nở, người gặp người cười. Bảo sao tên công tử kia chả mê.


"Không được! Tuyệt đối không được!" Tiểu Yến Tử không khách khí ngăn cản. Mạc Phù là mối lương duyên trời định của Hoắc Sinh. Nàng đã từng thề dù có phải đem hết nữ tử về cho Hoắc Sinh nàng cũng cam lòng. Hoắc Sinh khó khăn lắm mới chịu dời mắt khỏi nàng chú ý đến Mạc Phù. Nếu Mạc Phù bị gả đi, chẳng phải sẽ khiến hạnh phúc nửa đời sau của Hoắc Sinh cô độc hay sao.


Là một người Hoắc Sinh dành nặng thâm tình, liều ch.ết vì nàng. Nàng không thể khoanh tay đứng nhìn Mạc Phù bị tên phế vật đó nẫng tay trên được. Phải khiến Mạc Phù và Hoắc Sinh xích lại gần nhau sau mười năm xa cách. Cái tên ngốc Hoắc Sinh đã không chịu nói ra, thì nàng sẽ ra tay.


"Muội cũng không muốn nhưng ý phụ thân đã quyết. Muội lại nợ Mạc gia...." Mạc Phù bất lực nói.
"Tiểu Ninh, không phải hai năm qua muội tìm người sao. Không phải muội đã hứa chỉ lấy người đó sao?"


Vừa nhắc đến người cần tìm nào đó, sắc mặt Mạc Phù trở nên xấu đi. Dạo này nàng trở nên rất lãnh đạm, không còn vẻ lanh lợi như trước kia.


"Cũng đã mười năm rồi. Huynh ấy chắc đã quên muội. Bây giờ có lẽ huynh ấy đã tề gia lập thất, con cháu đầy đàn. Muội không nên vọng tưởng nữa." Mạc Phù cười buồn đáp.
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Muội kiếm đâu cho xa xôi chứ." Tiểu Yến Tử nhanh nhảu đáp.


"Nương nương biết người muội tìm ở đâu?" Mạc Phù kinh ngạc nín thở.
"A ha, nào đâu." Tiểu Yến Tử nuốt khan, nàng nên để người trong cuộc nói ra: "Ta vẫn tin vào lương duyên thanh mai trúc mã nên vạn sự đề phòng, vẫn nên tìm người gần mình trước."


Mạc Phù mỉm cười đôn hậu: "Muội cũng hy vọng, chỉ là...." Nàng cười buồn: "Chỉ còn năm ngày nữa, chỉ e không kịp nữa rồi..."
Tiểu Yến Tử cắn môi, thật sự muốn xả vào mặt Mạc Phù một câu "Hoắc Sinh chính là thần tiên ca ca của muội, hãy tới và cướp lấy huynh ấy đi!!!


Lúc này Tiểu Yến Tử bỗng nhớ ra, giờ này Hoắc Sinh chắc đang ở chỗ Cố Vệ Bắc châm cứu. Cánh tay hắn vài tháng nay đã có thể cử động nhưng ngày ngày đều cần châm cứu xoa bóp. Nếu năm ngày quá gấp. Vậy nàng sẽ tận dụng mọi cơ hội đẩy hai người kia về với nhau.


"A, bụng ta...tự dưng đau quá." Tiểu Yến Tử vờ nhăn mặt ôm bụng.
Sắc mặt chúng nhân lập tức đại biến.
Sa Hỏa, Sa Thủy kinh hô: " Nương nương, có phải là ăn nhiều nho khô quá không? "
Một bà ɖú vội đỡ lưng nàng nói: "Nương nương để nô tỳ chẩn mạch."


"Không cần!" Tiểu Yến Tử gạt tay: "Cố đại ca đã dặn có gì phải đến tìm huynh ấy."
Nàng lập tức chụp lấy tay Mạc Phù ra vẻ yếu đuối: "Tiểu Ninh mau đỡ ta đến đó."
Thấy bộ dáng của thai phụ yếu ớt kia. Mạc Phù khẩn trương không hết vội đỡ nàng: "Mau, chúng ta cùng đến đó."


Nói rồi cả đám lũ lượt kéo nhau đi, không ai thấy khoé môi cong đầy tà ý của Yến Tử.
Vừa đến viện đại phu, quả nhiên gặp Cố Vệ Bắc đang chăm chú châm cứu cho Hoắc Sinh.
Hoắc Sinh thấy bóng Mạc Phù, mắt hơi động một chút lại lập tức dời qua Tiểu Yến Tử.
"Cố đại phu, nương nương đau bụng!"


Một câu này thành công khiến hai người kia biến sắc. Hoắc Sinh vội bật người lao đến quét mắt một lượt trên cái bụng hơi nhô ra của nàng lo lắng hỏi:
"Sao rồi, có đau lắm không. Cố Vệ Bắc, mau qua xem. Mẫn Mẫn, nàng ngồi xuống trước đã. Có khát không? Đau như thế nào? Tại sao lại đau?"


Hoắc Sinh khi không xả một loạt câu hỏi như vậy khiến cho Tiểu Yến Tử cảm thấy hít thở không thông, trong khi bên cạnh nàng Mạc Phù đang rất bất ngờ vì lần đầu nhìn thấy sắc mặt tuấn tú kia đại biến lo lắng như vậy.
"Mẫn, muội mau đưa tay cho ta chẩn mạch...."


Cố Vẹ Bắc chưa nói xong thì mặt Yến Tử lập tức giãn ra, trở nên hồng hào.
"Hết đau rồi. Vừa nãy có lẽ hài tử muốn muội đến thăm huynh nên mới ra hiệu. Ha ha, vừa đến cái là hết đau. Hài tử của muội quả giống Quốc Công, rất thông minh."


Lời này nói xong. Sắc mặt chúng nhân mới khẽ giãn ra. Vừa rồi nghe nàng kêu đau, họ không khỏi như đi trên đống lửa. Cái bụng kia là long thai đấy. Chủ nhân của cái bụng là Lưu Dĩ, bạo chúa đấy. Nếu có gì bất trắc với mẹ con nhà này. Mười cái mạng cũng không đền nổi. Ngồi đó mà đùa.


Hoắc Sinh thấy sắc mặt nàng tốt lên mới khẽ thở một hơi, dịu dàng đưa nước cho nàng:
"Cẩn thận một chút." Đợi nàng uống hết nước mới nhẹ nhàng đặt một chiếc gối lên ghế tựa cho nàng hỏi: "Nàng đã ăn gì chưa, nho khô đã ăn hết chưa. Khi nào nàng muốn ăn, ta sẽ lại đi mua."


Mạc Phù ngồi bên cạnh, hơi ảm đạm nhìn Hoắc Sinh, lại có chút ghen tị với Tiểu Yến Tử, có thể có được một tấm chân tình như vậy. Quả là có phúc.
Người khác thấy nàng có phúc, nhưng nàng lại không hề thấy vậy. Nàng bóp chén nước kêu răng rắc đầy tức giận.


Huynh làm như vậy. Mạc Phù thì phải làm sao?!?


Nàng hơi liếc sang Mạc Phù, rất muốn giải thích cho Mạc Phù biết. Nàng cũng Hoắc Sinh đã biến chuyển thành tình nghĩa. Là tình nghĩa sâu đậm. Nàng nhận Hoắc Tâm đại tướng là nghĩa phụ, thì trên danh nghĩa. Hoắc Sinh cũng chính là nghĩa huynh của nàng. Đây là tình nghĩa huynh muội, Hoắc Sinh cũng biết rõ điều đó. Nàng ngàn vạn lần không muốn bị Mạc Phù hiểu nhầm đâu.


"Ta ăn rồi! Không thích nho khô, không cần huynh mua. Những thứ huynh mua đều giở tệ. Không cần!"
Hoắc Sinh có chút buồn bã vì những câu nói này của nàng. Từ lúc nàng mang thai, có thể nói Hoắc Sinh chỉ xếp sau Lưu Dĩ về độ ân cần chăm sóc nàng. Người ngoài nhìn vào còn chẳng biết ai mới là cha đứa trẻ.


Loạn, đúng là loạn.
"Vị này là?" Thấy không khí có chút kì quặc Cố Vệ Bắc lên tiếng hướng Mạc Phù nghi hoặc.
"Đây là Mạc tiểu thư." Tiểu Yến Tử bình thản giới thiệu. Mạc Phù từ tốn thi lễ.


Cố Vệ Bắc ồ lên một tiếng. Hắn đã nghe Yến Tử nói về nàng chính là Bạch Mộ Ninh lúc nhỏ. Lúc đó hắn cũng từng gặp qua nàng vài lần. Lúc này người tưởng đã ch.ết lại ngồi trước mặt. Lớn lên còn xinh đẹp vạn phần. Hắn không khỏi có chút xúc động.
"Giống quá!"


Mạc Phù ngẩn ngơ. Giống gì?
Hoắc Sinh hơi thu mắt khẽ liếc qua Mạc Phù, nắm tay hơi siết. Rõ ràng luôn cố giữ trấn tĩnh. Một câu nói của Cố Vệ Bắc lại như khơi gợi ký ức, khiến mày hắn nhăn lại.


"Mẫn, muội ngồi đó chơi. Ta tiếp tục xoa bóp tay cho tướng quân." Cố Vệ Bắc thấy vẻ mặt Hoắc Sinh liền hắng giọng chuyển đề tài.
Xoa bóp.
Mắt Yến Tử sáng lên, liền đuổi đám bà ɖú ra ngoài chỉ giữ Mạc Phù ở lại nói:


"Cố đại ca, huynh chẩn mạch cho muội trước đã. Hôm nay bà ɖú nói hài tử có chút động...."
Cố Vệ Bắc nhận được cái nháy mắt ẩn ý của nàng liền hiểu ý:
"Phải phải, cần chẩn mạch. Nhưng mà...." Cố Vệ Bắc ra vẻ bất lực: "Xoa bóp phải liên tục không ngừng nghỉ. Hoắc tướng quân..."


"Huynh mau kiểm tr.a cho Mẫn Mẫn, không cần lo cho ta." Hoắc Sinh bình thản đáp.
Mạc Phù nhận thấy ánh mắt mong chờ của Cố Vệ Bắc cùng Tiểu Yến Tử liền nói: "Vậy để muội giúp Hoắc tướng quân."
Phải thế chứ.
Cố Vệ Bắc cùng Tiểu Yến Tử vội gật đầu lấy lệ. Tiểu Yến Tử vỗ vỗ vai Hoắc Sinh rồi xoa xoa bụng:


"Hài tử vừa nói muốn kết tóc xe duyên với con cháu nhà họ Hoắc. Vì vậy nên huynh phải cố lên!"
Hoắc Sinh nhìn đôi mắt sáng quắc như thú của nàng, bất giác rùng mình. Đây là thâm ý gì?
Mạc Phù đương nhiên không hiểu ý chỉ của nàng, chỉ chăm chú nghe Cố Vệ Bắc hướng dẫn cách xoa bóp.


Một hồi tỉ mỉ hướng dẫn. Cố Vệ Bắc cùng Tiểu Yến Tử thoắt cái biến dạng vào phòng trong rồi hai người một tím một hồng y dán chặt tai vào cửa bu bám hệt như hai con thằn lằn. Trông rất giống cái tướng hóng hớt đốt nhà hàng xóm.


Hoắc Kỳ Thư đang ngồi may vá, nhìn hai vị kia như bị dính cao da chó mắc vào cánh cửa thì không khỏi tò mò.
"Tướng công, Mẫn tỷ."
"Suỵt!"


Cả hai đồng hình nhất khẩu ra hiệu lại kéo Hoắc Kỳ Thư ra góp vui. Hoắc Kỳ Thư nhìn qua khe cửa, thấy hai người ngoài kia yên lặng nhìn nhau thì hiểu ra. Lại nhìn vị vương phi nào đó cái bụng nhô ra như con nòng nọc hóng hớt áp tai vào cửa thì không khỏi lắc đầu ngán ngẩm.


Tám phần là thế trận ngoài kia do nàng bày ra rồi.
Bên ngoài không khí tươi mát, trầm hương dịu nhẹ cuộn lên trong không khí. Hai bóng người một lớn một nhỏ ngồi trên bàn trà. Cánh tay của Hoắc Sinh đặt trên bàn. Ánh mắt hắn dịu dàng nhìn Mạc Phù.


Mạc Phù cũng đã sớm nhìn ra, mấy tháng nay ánh mắt của Hoắc Sinh nhìn nàng tương đối dịu dàng, tuy không nói với nàng quá ba câu nhưng đối với nàng đều hết sức nhẹ nhàng, không quá nghiêm túc hay câu nệ như lúc trước.


Dường như biết Mạc Phù thường hay tìm Yến Tử chơi, nên mỗi lần mua những món Yến Tử thích, đều mua một phần cho Mạc Phù. Ban đầu là nói mua thừa, sau là tiện tay, sau nữa thì trở thành điều đương nhiên. Tháng trước đi đâu đó ở biên thành về, mua một túi bánh mật Quy Châu về cho nàng. Nàng đã rất ngạc nhiên vì tại sao Hoắc Sinh lại biết nàng thích bánh mật Quy Châu. Sau đó Hoắc Sinh mới nói là Vương phi thích ăn, tiện tay mua cho Mạc Phù một túi. Vậy cho nên trong mắt Mạc Phù, Hoắc Sinh không còn là người lạnh lẽo vô tình như lần đầu gặp. Cứ như vậy mà từ khi nào trở thành bằng hữu tốt lúc nào không hay.


Ừm, được một người điển trai như vậy chú ý. Nàng cũng không thể phủ nhận là không thích được. Thiên hạ này đối tốt với nàng ngoài thần tiên ca ca năm đó, Mạc lão gia cùng Mạc Vân ra thì Hoắc Sinh cũng được coi là người thứ tư. Tâm tình cũng có chút chút tốt. Cảm thấy người này cũng...không tồi.


Thực ra Mạc Phù không hề biết Tiểu Yến Tử không thích bánh mật. Nàng vốn không thích đồ ngọt. Hoắc Sinh biết điều đó nên đương nhiên nói chuyện mua cho nàng chỉ là cái cớ che đậy không để Mạc Phù nhìn ra.


"Làm phiền Mạc tiểu thư rồi!" Hoắc Sinh nhẹ nhàng nói. Mắt đào dán trên khuôn trang xinh xắn kia. Hắn thầm trách mình. Gương mặt năm đó khắc ghi vào tim hắn, sao hắn lại không thể nhận ra nàng.
"Việc nên làm thôi." Mạc Phù đáp, nàng có chút luống cuống đưa tay, như có như không chậm rãi chạm vào da Hoắc Sinh.


Như có một luồng nhiệt chạy qua, nàng lập tức rụt tay về, hai má lập tức đỏ lựng lên.
ch.ết tiệt. Nàng sao vậy chứ.
"Sao vậy?" Hoắc Sinh thấy rõ phản ứng của Mạc Phù không khỏi nhíu mày.
"Không....không có, Hoắc tướng quân, ta động thủ đây." Mạc Phù thoáng run đáp.


Động thủ? Khoé môi Hoắc Sinh hơi nhếch lên. Tiểu nữ này vẫn cứ ngốc như vậy.
Mạc Phù lần này hít thật sâu mới chậm rãi mò mẫm lên cánh tay Hoắc Sinh, nhớ lại lời dặn dò của Cố Vệ Bắc, chậm rãi bấm từng huyệt trên tay hắn.


Khi ngón tay thon nhỏ mềm mại chạm trên da thịt Hoắc Sinh, rồi nhẹ nhàng ấn xuống từng huyệt, hơi ấm trên bàn tay nàng truyền qua làn da, khiến cho nhiệt trên người hắn phút chốc bùng cháy. Hơi thở nhẹ nhàng của nàng, ánh mắt trong sáng chăm chú vào cánh tay hắn đó khiến cả căn phòng bỗng chốc nóng lên.


Hắn nhận ra. Tiểu Ninh năm đó đã trưởng thành rồi.
"Hoắc mỗ có điều này muốn hỏi, không biết..." Hoắc Sinh lên tiếng, tìm cách ngăn chặn sự nóng lên bất thường của căn phòng.
Mạc Phù vẫn chăm chú xoa huyệt cho Hoắc Sinh bình thản đáp: "Ta và huynh sớm đã thành bằng hữu. Đâu cần câu nệ như vậy."


Hoắc Sinh mỉm cười nói: "Không biết Mạc tiểu thư học võ công ở đâu?"


Hắn nhớ rất rõ. Tiểu Ninh của hắn không biết võ, tay chân rất yếu. Nhưng lúc hội ngộ nàng ở đình viện, nàng và hắn cũng giao đấu một trận. Thực lực đó quả không tồi. Không hiểu lý do gì khiến cho một tiểu nữ ghét bạo lực như nàng chịu học võ.


"Ta học võ từ một vị đạo trưởng. Năm đó ông cứu mạng ta, còn dạy võ cho ta. Nhưng không muốn ta lưu lạc giang hồ cùng ông, nên khi Mạc lão gia xuất hiện đã nhận ta làm nghĩa tử." Mạc Phù vừa bận rộn xoa bóp vừa đáp, không hề biết sắc mặt Hoắc Sinh đã trầm xuống. Thì ra năm đó là vị đạo trưởng kia đã kịp đưa nàng đi khỏi trại doanh kia trước khi bị châm lửa.


"Những năm lưu lạc đó..." Hoắc Sinh bi thương nhìn nàng: "Nàng sống có tốt không?"
Mạc Phù dừng động tác, kinh ngạc nhìn hắn. Câu hỏi này sao lại có gì đó không rõ ràng, không can tâm nhỉ.


"Ta bị thương rất nặng, mất rất nhiều thời hian chữa trị. Vẫn may là mệnh ta lớn, Diêm Vương cũng không dám nhận nên mới được sống đến bây giờ. So ra cuộc sống bây giờ tốt hơn trước rất nhiều. Ta đã từng bị đánh, hành hạ, bỏ đói...." Mạc phù mải mê nói, quên mất là nàng đang rất tự nhiên kể về quá khứ mà nàng muốn chôn thật sâu với một người nàng chỉ vừa có chút thân thiết. Đây cũng là lần đầu nàng nói chuyện với Hoắc Sinh nhiều đến vậy.


Tay Hoắc Sinh siết lại thành nắm đấm. Quá khứ đó hắn biết rất rõ. Hắn chính là một vết đen trong quá khứ của nàng. Chính sự vô dụng của hắn đã suýt hại ch.ết nàng.
"Nếu bây giờ có huynh ấy...mọi thứ sẽ càng tuyệt vời hơn."


Lòng Hoắc Sinh thít lại, hắn nhìn thấy trong đôi mắt nàng là sự nhớ nhung, thương tiếc. Nàng vẫn còn để tâm đến hắn sao? Hắn xứng đáng sao?
Nếu lúc này hắn nói ra, nàng sẽ lại trở về là Tiểu Ninh bé nhỏ ngây thơ, luôn quấn quýt bên hắn ngày đó chứ.


“Đã lâu như vậy rồi, tại sao nàng vẫn nhớ người đó?”


Mạc Phù mỉm cười: “Từ lúc mới lọt lòng, ta đã phải lưu lạc tứ phương, nay đây mai đó, không nơi nương tựa, không ai thương tiếc. Nhưng huynh ấy đã đến bên ta, yêu thương chăm sóc ta. Là người đẹp nhất, tốt nhất mà ta từng gặp. Sao ta có thể quên?”


Không khí lắng xuống. Hoắc Sinh như một giọt sương bị chạm vỡ, ánh mắt lặng như mặt hồ nhưng lòng lại rung động.


Chính hắn cũng không biết, vẻ mặt này đã giúp hắn tăng gấp mười vẻ ma mị, rèm mi buông nhẹ, che nửa đôi mắt đào, đôi môi cong hơi mím kia thực sự là một bức tranh tuyệt sắc, khiến cho Mạc Phù ngơ ngẩn như đi vào cõi tiên. Tim nàng bất giác đập mạnh.


Đẹp quá. Nhưng mà sao nàng lại thấy….quen như vậy. Vẻ đẹp này thật giống với người đó….
Hoắc Sinh thấy nàng dừng động tác liền ngẩng đầu, bắt gặp nàng đang ngẩn ngơ ngắm hắn, gò má lập tức phiếm hồng, thành công biến cảnh xuân trong mắt Mạc Phù như được vẽ thêm màu hồng.
Nàng say rồi.






Truyện liên quan