Quyển 2 - Chương 16: Đạp thanh
Bắc Thần Diêu Quang vẫn luôn túc trực đứng ở viện tử ngoài cửa, nghe trong phòng truyền đến một thanh âm nam tử, liền biết tiểu hồ ly của hắn đã uống rượu và biến thành người.
“Ta ở đây, tốt rồi sao, vật nhỏ?” Không vội vã đi vào, Bắc Thần Diêu Quang đi tới cửa thì dừng lại, hắn còn nhớ vật nhỏ đã nói qua, khi chưa được phép thì không thể vào, chút lễ phép cơ bản này hắn vẫn hiểu được.
“Ừm…” Đâu hẳn tính tốt, nói không tốt quả thực là chưa tốt lắm, Dạ Vị Ương sờ sờ đuôi hồ ly dưới y bào, “Ngươi tiến vào một chút.”
“Lạc chi” một tiếng, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Bắc Thần Diêu Quang đi vào chợt nhìn thấy trước mặt nam tử cách đó không xa, đôi mắt hẹp dài nhất thời sáng lên, khóe miệng không tự giác khẽ nhếch, tinh tế đánh giá.
“Lần đó ban đêm ta ôm ngươi, dựa vào trí nhớ mà chuẩn bị quần áo, xem ra cũng vừa người.” Dứt lời vừa lòng gật đầu, tuy bị mặt nạ che khuất, nhưng tiểu hồ ly của hắn bất luận nhìn thế nào cũng đẹp mắt như vậy.
Dạ Vị Ương một trận vô ngôn, nguyên lai người này là dựa vào trí nhớ đêm đó làm quần áo cho hắn, nên nói người này quá mức thông minh hay như thế nào.
Dạ Vị Ương bị tầm mắt của Bắc Thần Diêu Quang nhìn đến thập phần không được tự nhiên, cảm giác kia tựa như hắn căn bản không có mặc quần áo đang bị người vuốt ve vậy, hắn nghiêng người chỉ phía sau lưng: “Đuôi của ta vẫn còn.” Quần phồng lên giống như là nữ nhân mặc đồ.
Dạ Vị Ương còn đang thực để ý vấn đề này, kết quả Bắc Thần Diêu Quang thế nhưng thoáng cái cười rộ lên, tiếng cười kia sang sảng không gì sánh bằng khiến Dạ Vị Ương một trận xấu hổ, hai cái đuôi ở trong này cũng không phải hắn muốn.
“Bắc Thần Diêu Quang, ngươi im cho ta.” Nếu không phải còn chút sợ nam nhân âm tình bất định, hắn đã sớm đạp đối phương một cước.
“Là sơ suất của ta.” Gặp tiểu hồ ly có điểm tức giận, Bắc Thần Diêu Quang cúi đầu cười hai tiếng, nhãn tình mị mị xoay chuyển: “Để ta nhìn xem.”
Dạ Vị Ương đứng bất động tại chỗ để đối phương xem xét phía sau, cảm giác được nam nhân tới gần, hắn mới nhớ ra hắn vẫn luôn gọi thẳng tên người này.
Vì mục đích an toàn, Dạ Vị Ương mở miệng hỏi: “Ta không cần gọi ngươi là Hoàng thượng sao?”
“Ta có từng ở trước mặt ngươi xưng ‘Trẫm’?” Bắc Thần Diêu Quang cách một tầng quần áo nhéo nhéo đuôi Dạ Vị Ương, hai cái đuôi bất duyệt dưới y bào giật giật, nhìn không biết còn tưởng rằng dưới y bào kỳ thật là con đại xà đang ẩn nấp.
“Không có.” Dạ Vị Ương thoáng suy nghĩ, trên cơ bản Bắc Thần Diêu Quang đều xưng là “Ta”, hắn quay đầu lại thì phát hiện Bắc Thần Diêu Quang chẳng biết từ nơi nào cầm đến cây chủy thủ, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Ngươi chẳng lẽ muốn tự mình động thủ?”
“Ta sẽ không cắt ngươi.”
Dạ Vị Ương chỉ nghe tiếng vải bị xé rách, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, Bắc Thần Diêu Quang ở sau y bào hắn cắt xuống một đường. Vừa vặn có thể để đuôi hắn lộ ra ngoài hít thở không khí.
Hắn cúi đầu có chút mới lạ vẫy vẫy đuôi, trên lưng đột nhiên có một cỗ lực lượng đem hắn áp vào ngực nam nhân, lưng dán vào trong ngực đối phương, Dạ Vị Ương cảm thấy sau lưng nóng hừng hực giống như bị lửa thiêu đốt.
“Trường Nhạc…” Bắc Thần Diêu Quang ôm Dạ Vị Ương từ phía sau, ghé vào bên tai nam tử nỉ non gọi tên đối phương, rõ ràng chỉ có hai chữ, nhưng khi hắn niệm ra lại giống như được tẩm qua mỹ tửu mang theo khí tức say lòng người.
Đã lâu không nghe gọi tên dẫn theo hơi thở nóng rực khuếch trương bên tai, Dạ Vị Ương nhịn không được run rẩy một cái, lời này như phác họa lại sắc vị điên cuồng cùng triền miên đêm đó, nam tử phía sau ôm hắn đi đến bên giường, Dạ Vị Ương nhất thời vang lên hồi chuông cảnh tỉnh.
“Bắc Thần Diêu Quang ngươi làm gì, người đừng xằng bậy a!” Dạ Vị Ương kêu gào đã bị đẩy xuống giường, hắn âm thầm mắng chửi, luyện qua võ công thì giỏi lắm a! Một đám đều khi dễ một kẻ đáng thương không biết võ công như hắn.
“Ta sẽ không bính ngươi, để ta ôm một chút thôi, Trường Nhạc!”
Nói ôm là ôm, Bắc Thần Diêu Quang chặt chẽ ốm lấy nam tử trong ngực, cho dù hiện tại biến thành bộ dáng nửa người nửa yêu, nhưng khí tức nam tử vẫn tựa như lúc còn làm hồ ly, đồng dạng như trong trí nhớ của hắn.
Hắn biết tiểu hồ ly sẽ không rời bỏ hắn, nhất định có một ngày trở về, cho dù quên mất cũng không sao cả, hắn còn nhớ là đủ rồi.
Bắc Thần Diêu Quang liền như vậy ôm Dạ Vị Ương, nhiều nhất là thân thiết hôn lên cổ cùng hai má, sự tình khác quả thực không có làm, thậm chí ngay cả chút động tác quá phận cũng đều không có.
Người này tốt ở chỗ, nói một là một, hai là hai.
“Ta là một con hồ ly biết viết chữ, còn có đuôi đa biến, thậm chí có thể biến thành người, ngươi như thế nào không cảm thấy kỳ quái, như thế nào tiếp nhận dễ dàng như vậy?” Dạ Vị Ương trong lòng kỳ thật có rất nhiều nghi vấn, nếu đổi lại là hắn, hắn thật sự không thể giống như Bắc Thần Diêu Quang trấn định như thế.
Chỉ có thể nói, người và người vẫn có điểm khác biệt, loại người EQ (trí tuệ cảm xúc)thấp như hắn tuyệt đối không có khả năng đảm đương nổi chính khách (người làm chính trị) càng không làm được hoàng đế.
“Thân thể đã bị ta ăn sạch rồi mới hỏi vấn đề này, có phải hay không quá muộn?”
“Vậy ngươi vì cái gì thích ta? Nếu như bởi vì ngươi cảm thấy ta giống hồ ly trước đây ngươi dưỡng, vạn nhất ta không phải, đến lúc đó ngươi sẽ thả ta, hay giết ta?”
Đây là một trong những nguyên nhân khiến Dạ Vị Ương đối với Bắc Thần Diêu Quang cảm thấy bất an, hắn thật sự nhìn không thấu nam nhân này.
Bắc Thần Diêu Quang chỉ cười nhẹ khẽ cắn vành tai hắn, ở bên tai Dạ Vị Ương hoãn thanh nói nhỏ: “Ta sẽ không thả ngươi, càng không giết ngươi.”
…
…
Một áo choàng da hổ phủ bên ngoài có thể giải quyết được vấn đề hai lỗ tai trên đầu cùng đuôi phía sau mông, muốn xuất môn đạp thanh sao có thể chỉ ngồi xe ngựa.
Thừa dịp xe ngựa đi qua cửa Bắc hoàng cung đến lâm viên hoàng gia, Bắc Thần Diêu Quang đã sớm cho người chuẩn bị tốt hai con tuấn mã một trắng một đen.
Tuấn mã màu đen toàn thân bóng loáng vô cùng suất khí, tuấn mã màu trắng cả người không có một sợi tạp mao toàn thân tuyết bạch.
Từ trên xe ngựa đi xuống, Dạ Vị Ương đầu tiên là nhìn tuấn mã màu đen, nhưng sau khi nhìn thấy Bắc Thần Diêu Quang trực tiếp đi đến hắc mã kia thì hắn chỉ có thể chuyển mắt đến bạch mã bên cạnh.
Một con hồ ly khoác áo choàng da hổ có tính là cáo mượn oai hùm không? Bất quá lúc này hồ ly sẽ biến thành bạch mã hoàng tử.
Dạ Vị Ương hứng trí bừng bừng đi về phía bạch mã, trước kia hắn trừ bỏ được Đại tướng quân ôm cùng nhau cưỡi ngựa, thì chưa từng một mình tự cưỡi qua.
“Ta không biết cưỡi ngựa.” Bên cạnh Bắc Thần Diêu Quang đã nhảy lên hắc mã, Dạ Vị Ương chỉ dám đi đến gần bạch mã nhẹ nhàng sờ lông đối phương.
“Đại lang cẩu cùng bạch mã có gì khác biệt?” Bắc Thần Diêu Quang chính là nhìn nam nhân, hướng Dạ Vị Ương vươn tay: “Ta cùng ngươi.”
“Ta muốn tự mình cưỡi.” Dạ Vị Ương quay đầu chỗ khác, người nọ nói rất đúng, thời điểm hắn là hồ ly ngay cả lang cẩu cũng cưỡi, hiện tại trở thành người cưỡi ngựa chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao.
Dạ Vị Ương mãnh liệt nhớ lại lúc ở Kim quốc bị nhốt cùng một chỗ với đại lang cẩu, hắn trong lòng gào thét muốn đại lang cẩu làm cái gì, đại lang cẩu kia liền làm theo cái đó, chẳng lẽ hắn thật sự có bản lĩnh đặc biệt? Mà cũng bởi vì nhìn hắn thuần phục lang cẩu, Bắc Thần Diêu Quang mới kiên quyết cho rằng hắn chính là hồ ly trước đây mình dưỡng.
Dạ Vị Ương lập tức tâm ngứa, có chút kích động lại có chút chờ mong đưa tay vuốt cổ bạch mã, trong lòng yên lặng nói: “Bạch mã suất ca, cho ta cưỡi được không? Nếu người nguyện ý cho ta cưỡi, thì gục xuống để ta đi lên, có thể chứ?”
Hai chân trước bạch mã bỗng dưng hí thanh nhảy lên, thị vệ kế bên muốn tiến lên sợ con ngựa kia đá trúng Dạ Vị Ương, Bắc Thần Diêu Quang phất tay ý bảo mọi ngươi lui ra, chính là lẳng lặng nhìn một người một ngựa bên kia.
Dạ Vị Ương lui về phía sau hai bước, rất nhanh nhìn thấy bạch mã lắc lắc cái đuôi nằm sấp xuống, trong lòng hắn nhất thời kinh hỉ, không nghĩ tới thật sự thành công.
“Cảm ơn ngươi, mã huynh.” Dạ Vị Ương đi qua vuốt ve cổ bạch mã, bạch mã đang nằm sấp sau khi hắn ngồi vào thì đứng lên, Dạ Vị Ương vội vàng nắm chặt dây cương, có chút đắc ý hướng Bắc Thần Diêu Quang bên cạnh hất cằm.
“Thế nào, rất tốt đi?”
Bản lĩnh ngươi càng lớn, càng làm cho ta cảm thấy cao hứng đồng thời cũng sầu lo, sợ một ngày nào đó ngươi lại rời bỏ ta lần nữa, ta liền không có biện pháp tìm được ngươi. Bắc Thần Diêu Quang ý vị thâm trường nhìn nam nhân nhợt nhạt cười, kéo dây cương hai chân ép vào bụng ngựa, “Đi thôi, vật nhỏ.”
Dạ Vị Ương tuy rằng không biết cưỡi ngựa, nhưng ngựa có thể nghe hiểu lời hắn nói, lúc đầu mặc dù có chút khó khăn, nhưng về sau dần dần thích ứng cũng hơi thả lỏng một ít, đi theo phía sau Bắc Thần Diêu Quang chậm rãi tăng nhanh tốc độ.
Đã lâu không có xuất cung, Dạ Vị Ương giục ngựa chạy băng băng trong rừng nhịn không được hít sâu một hơi không khí trong lành, nhất thời cảm thấy cả thể xác và tinh thần một trận thanh sảng, bất luận là có bao nhiêu phiền não cùng sầu lo đều trong lúc này tan biến đến sạch sẽ.
Nhân sinh làm sao không có phiền não, mặc kệ là ngươi âu lo đến mức nào, nhưng khi đối diện với thiên nhiên rộng lớn bao la đều trở nên nhỏ bé không đáng kể, mà phiền não của con người không phải là bản thân mình tự gia tăng thêm sao?
Dạ Vị Ương cảm thấy hắn hiện tại chính là loại tình huống này, vừa suy nghĩ vừa cưỡi ngựa đi đến dưới tàng cây loang lổ ánh dương quang, hưởng thụ một chút thời gian yên tĩnh.
Bình thường hắn và Bắc Thần Diêu Quang luôn như hình với bóng hiện tại không biết đã chạy đi nơi nào, chẳng biết đối phương muốn cho hắn ít không gian riêng hay là đang trốn ở một góc nào đó trộm xem hắn có bỏ trốn hay không.
Cưỡi ngựa đi lòng vòng, Dạ Vị Ương nghe thấy có tiếng nước chảy róc rách, hắn làm cho bạch mã chở hắn đi qua, rất nhanh liền có một mảnh phấn hoa màu trắng chiếu vào trong mi mắt.
“Bạch mã huynh, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một lát đi.” Để bạch mã dưới tàng cây ăn cỏ, Dạ Vị Ương một mình chạy tới khóm hoa gần bờ sông, hắn mở hai tay hai chân đặt thắt lưng nằm xuống, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh lam không gợn chút mây mà phát ngốc.
An tĩnh, thích ý, thoải mái.
Thúc giục người nhập mộng.
Hết chương thứ mười sáu