Chương 37: Miễn tử
- Vậy, vậy về sau thì sao?
Trình Vũ có dã tâm, cũng có phần có vài phần suy nghĩ, theo từ đầu đến cuối sự kiện cũng không khó đoán ra, hung thủ che mặt sát hại Thái phó của Thái Tử tất nhiên là Cảnh gia sai khiến, mà hiện tại Cảnh gia vẫn đang sống rất tốt đấy, vậy đã nói lên Cảnh gia đã không bị trừng phạt gì lớn.
Nhưng vẫn run giọng dò hỏi.
Đây chính là Thái phó của Thái tử a!
Đường đường quan to nhất phẩm trên triều đình!
Trong triều có sáu bộ, những Thượng thư đứng đầu các bộ chính là từ nhất phẩm. Thái phó của Thái tử nói theo mặt chữ không khó lý giải, đó là sư phó của Thái tử.
Chức quan này không phải là một chức vụ riêng biệt, phần lớn là trung thần kiêm nhiệm, đại đa số đều đại biểu là một loại địa vị vinh dự và siêu nhiên.
Nói là đại biểu vinh dự, lại không có nghĩa là không có quyền lực.
Ngược lại bởi vì địa vị cao cả, giống dê đầu đàn vậy, không có chức vị riêng, nhưng lại có thể có quyền giám sát bất kỳ một chức vị nào.
Thượng thư sáu bộ chỉ có từ nhất phẩm, mà Thái phó của Thái tử cũng là chính
nhất phẩm, theo quan giai đã có thể thuyết minh rồi.
Đương nhiên, sự tình cụ thể cũng phải phân tích cụ thể, Thái phó của Thái Tử cố nhiên có thể ôm đồm mọi việc, nhưng cũng phải nhìn tình huống, tỷ như Thái phó của Thái tử nếu không được Hoàng thượng và Thái tử tín nhiệm, hoặc là quan viên thủ hạ rất được hoàng thượng và Thái Tử tín nhiệm, khiến uy vọng của ông ta không đủ cao, như vậy Thái phó của Thái tử này không có đặc ý chỉ định quản lý quan to của một bộ, ngược lại sẽ bị quan viên thủ hạ cản tay.
Nhưng năm đó Thái phó của Thái tử, cũng là vị quyền cao chức trọng, là trọng thần gia hàm, trước đó tất nhiên cũng có quan vị thực tế của chính mình, cũng có phần được Thái Tử tin nhiệm.
Kỳ thật nói trắng ra là, Hoàng thượng tìm một đại thần ở trong triều rất có uy vọng và lực ảnh hưởng nhét vào bên người Thái Tử, vì hiện tại Thái Tử lôi kéo chút quan viên ngưng tụ chút thế lực, ở trong triều dựng lên chút uy vọng, đến tương lai lão Hoàng thượng băng hà rồi có thể thuận lợi kế vị.
Nhưng chính là như vậy, đường đường một quan to nhất phẩm, lại bị ch.ết trong tay thủ hạ của Cảnh gia, hơn nữa Cảnh gia còn không bị trừng phạt gì lớn!
Về sau? về sau cứ là con cháu Thái phó của Thái tử năm xưa, bất luận đích thứ, toàn bộ bị người bịt mặt giết sạch.
Trình Vũ không khỏi kêu ra tiếng, trong ánh mắt, cũng dâng lên nồng đậm hoảng sợ.
- Không tin?
Tiêu Kính thở dài một tiếng:
- Vẫn còn không dừng đâu….
Trình Vũ vẻ mặt không thể tin được, lập tức truy vấn:
- Kia còn có cái gì?
Sư phụ mình là chỗ dựa lớn nhất trong triều, đầu tiên là bị bãi quan, tiếp theo trên đường hồi hương lại bị Cảnh gia phái người diệt cả nhà. Thái tử làm sao có thể cam tâm? Đây là nỗi đau mất một cánh tay a! Phải biết rằng vị trí của Thái Tử tuy rằng vững vàng, nhưng cũng không phải là không có Hoàng tử nhìn trộm ngai vàng thiên tử đó.
Dĩ nhiên là muốn Hoàng thượng nghiêm trị Cảnh gia.
Mà trong triều đủ loại quan lại cũng là đều phụ họa, còn có một chút trọng thần lúc này nhảy ra, nói Cảnh Hiền sát hại hơn vạn dân chúng biên cảnh Đại Tề, tội ác tày trời, hung ác tàn bạo, mặc dù trong đó có nguyên nhân khác vả lại đã ch.ết trận, cũng phải truy cứu Cảnh gia chịu tội.
Nghe đến đó, Trình Vũ tuy rằng cảm thấy Cảnh gia vẫn có thể vô sự thì có chút không thể tin nổi, dù sao đây là đối mặt đương kim Thái Tử giận dữ và đủ loại quan lại trong triều chỉ trích, nhưng cũng mơ hồ cảm giác được có một tia không thích hợp.
Nhưng là lạ ở chỗ nào, Trình Vũ như thế nào cũng không nắm bắt được.
- Nhưng kết quả thì sao?
- Đúng vậy a, kết quả thì sao?
Trình Vũ lại hỏi.
- Kết quả là Hoàng thượng lúc ấy chịu không được đủ loại áp lực của quan lại, hạ chỉ lấy lại tước Hầu của Cảnh phủ, khiến tinh thần mãnh liệt của bách quan có kiềm chế một chút, lúc ấy là có rất nhiều lão thần trọng thần tóc như tuyết trắng quỳ ba ngày ba đêm dập đầu không dậy ở ngoài Kim Loan điện đấy.
Nhưng đợi những người này vừa mới về nhà dưỡng thương, ngày thứ hai hoàng thượng liền lại ban hạ một đạo thánh chỉ.
Ban cho Cảnh gia cho một tấm bài!
- Miễn tử kim bài?
- Đúng vậy, miễn tử kim bài của Cảnh gia chính là có được như vậy!
Trình Vũ nghe vậy trợn mắt há hốc mồm!
Giết cả nhà Thái phó của Thái tử bị giáng chức, dẫn tới Thái Tử giận dữ làm khó dễ, sau khi còn có thật nhiều quan viên trong triều quỳ không dậy nổi ở ngoài Kim Loan điện, bức cung phải xử trí Cảnh gia, nhưng cũng chỉ bị Hoàng thượng thu lại tước Hầu, ngược lại được ban thưởng một khối Miễn tử kim bài!
Hiện nay vương triều Đại Tề cũng chỉ có một khối Miễn tử kim bài này!
Hơn nữa Miễn Tử kim bài không chỉ là miễn tử, tác dụng của nó có thể còn hơn nữa…
Từ từ... Nghĩ đi nghĩ lại, Trình Vũ đột nhiên lóe lên một ý tưởng, bức cung?
Hơn nữa là dưới sự làm khó dễ Cảnh gia của Thái Tử, rất nhiều đại thần trong triều quỳ bức cung ở ngoài Kim Loan điện?
Giờ khắc này, Trình Vũ rốt cục bắt lấy được chỗ vẫn cảm thấy có chút không đúng trong lòng kia.
Tiêu Kính làm như xem thấu tâm tư của Trình Vũ, bên miệng treo nụ cười nhạt, không nói một lời.
Thái Tử còn chưa đăng cơ, đã có uy vọng lớn như vậy ở trong triều, xem ra Hoàng thượng giáng chức chức quan Thái phó của Thái tử cũng không phải là chỉ có cáu giận việc âm thầm động tay chân, kéo chân sau viện quân!
Hẳn là Hoàng thượng thấy danh vọng Thái Tử rất cao, thậm chí có một ít khống chế không nổi rồi, hơn nữa thế lực của Thái Tử không ngờ bắt đầu thẩm thấu vào trong quân, lúc này mới bắt Thái phó của Thái tử, chặt đứt một cái cánh tay của Thái Tử, nhắc nhớ Thái tử không cần quá phận.
Chỉ có điều Thái Tử hiển nhiên không lĩnh ngộ được, ngược lại bốn phía làm khó dễ Cảnh gia, về sau lại dẫn tới rất nhiều quan viên bức cung.
Hoàng thượng bị ép buộc khẩn cấp, không có biện pháp, chỉ có thể đầu tiên là thu lại Hầu tước của Cảnh gia, xả một chút khí thế ồn ào của đám quan viên.
Nhưng đồng thời cũng nổi giận, cũng bắt đầu kiêng kị Thái tử, sau đó mới lại ban thưởng miễn tử kim bài cho Cảnh gia!
Thái tử muốn bắt Cảnh gia hỏi tội, Hoàng thượng lại cố tình muốn giữ gìn, đây coi như là ngay trước mặt văn võ bá quan đánh vào mặt Thái Tử!
Khiến uy vọng Thái tử tổn thất.
Trình Vũ đầu óc chuyển động bay nhanh, bắt lạii một lia linh quang toát ra, một lát sau, đã nghĩ thấu triệt chuyện này.
Sau đó trên ót lại toát ra mồ hôi lạnh.
May mắn lúc trước có Tiêu Kính đem mình kéo ra ngoài, bằng không nếu thật là bởi vì đối đầu với Cảnh gia mà lọt vào mắt Thái tử, bị Thái Tử lôi kéo, một khi bị Hoàng thượng biết...
Công tòng Long đích xác mê người, có thể khiến gã thăng chức rất nhanh, nhưng cũng phải có mệnh đi hưởng mới được.
Theo sự kiện trong Cảnh gia liền có thể biết được, lão Hoàng thượng đã sớm dâng lên tâm phòng bị, và có kiêng kị đối với Thái tử.
Hiện lại người quan viên nào nếu kiên định đứng ở bên cạnh của Thái tử, trừ phi là chiếm được lão hoàng thượng cho phép và tán thành, bằng không đều chắc là sẽ không có kết cục tốt.
Mà gã cố tình là nhậm chức là trong cấm quân, thân phận đặc thù.
Dĩ vãng các triều đại đổi thay Thái Tử hoặc là Hoàng tử tạo phản, phần lớn là cấm quân thẩm thấu trước, sau đó lợi dụng cấm quân khống chế hoàng cung, lại hành thích vua để đăng cơ!
Tiêu đại nhân...
Trình Vũ nghĩ thông suốt xong, liền thi lễ thật sâu đối với Tiêu Kính.
Tiêu Kính ngăn Trình Vũ lại, sau khi nói ra những lời này, cũng không phải là muốn giúp Trình Vũ, tới giao hảo, dù sao văn thần và võ tướng phần lớn là quan niệm bất đồng, thế như nước lửa, hơn nữa Hoàng thượng cũng không cho phép văn thần và võ tướng trong triều hòa hảo đấy.
Chức quan của y lại cao như vậy, càng không thể có chút thông đồng với tướng lĩnh cấm quân.
Mục đích chủ yếu của y vẫn là không hy vọng Trình Vũ dẫn cấm quân nháo ra
chuyện ở trong này, bằng không nếu thật là hai phe chém giết, gã đối với sự sát phạt quyết đoán Cảnh lão phu nhân cũng không nghi ngờ, lại có đặc phái viên dị quốc thừa dịp hỗn loạn gia nhập, đến lúc đó ch.ết nhiều lắm, sau khi truyền đến tai Hoàng thượng, quan viên lớn nhất là y ở hiện trường này, tất sẽ chịu nghiêm trị!
Nhẹ nhàng khoát tay áo, Tiêu Kính lập tức đánh gãy lời của Trình Vũ, nói:
- Chỉ cần Trình đại nhân nghĩ thông suốt là tốt rồi.
Dứt lời, Tiêu Kính bỏ lại một câu đó xoay người, thản nhiên đi tới hướng cửa tiểu viện.
- Đương kim Hoàng thượng năm đó và Cảnh lão Hầu gia quan hệ rất tốt, hiện tại Cảnh gia chỉ còn lại có một nam đinh thân thể ốm yếu, Hoàng thượng sẽ phải che chở một phần, không cho Cảnh lão Hầu gia chặt dứt một mạch kế thừa hương hỏa này. Cho nên về sau lại gặp chuyện gì có dính dấp đến Cảnh gia, chi bằng ngươi cẩn thận cân nhắc một hai mới được.
Trình Vũ đứng nguyên tại chỗ lại suy tư một lát, lúc này mới đi vào tiểu viện.
Vừa mới bước vào cửa sân, Trình Vũ liền quát lớn:
- người tới, mời đặc phái viên đại nhân của các quốc gia về sương phòng nghỉ ngơi!
Trong tiểu viện, quân sĩ cấm quân đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức chấp hành quân lệnh.
Đám đặc phái viên dị quốc cũng kịp phản ứng lại, bất mãn lớn tiếng kêu la.
- Chúng ta không đi!
- Đúng, nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.
- Chúng ta cùng đi Kim Loan điện cáo trạng với Hoàng đế Đại Tề!
Nhất là đặc phái viên có tùy tùng bị thương kia, rống giận muốn lao đến phía đám người Cảnh phủ.
Tuy nhiên bị hai cán trường thương giao nhau đặt tại trên cổ, bức lui về.
Cấm quân nhiều người, trường thương trong tay lóe ra hàn quang, đám đặc phái viên lại không dám chân chính phản kháng, chỉ trong chốc lát, liền bị nhốt vào những gian sương phòng tan hoang trong tiểu viện kia.
Đại Lệ Ti vẫn chú ý đến khắp ngõ ngách, thấy những người đó cũng bị xô đẩy vào một gian sương phòng thấp bé, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
Những người đó giống như Đại Lệ Ti đều có một đôi mắt xanh, lấy một thanh niên nam tử thân hình cao lớn khuôn mặt anh tuấn vi tôn.
Thanh niên nam tử trước khi bước vào cánh cửa, liếc mắt tới phương hướng của Giang Long một cái.
Trong con ngươi, hàm chứa nồng đậm thù hận và sát ý!
Trước mắt đám người hỗn loạn, Giang Long tất nhiên không chú ý tới người thanh niên trong đám người phía xa kia, hắn vẫn tập trung tinh thần, phòng bị chỗ gần có người lại đột ngột ập lên, tập kích Cảnh lão phu nhân hoặc là chính mình.
Mãi đến khi tiểu viện an tĩnh lại, chỉ còn lại có mọi người Cảnh phủ, một ít quân sĩ cấm quân, và vài hòa thượng tăng nhân đang xếp bằng tụng kinh trước di thể Quy Trần đại sư, hắn mới buông lỏng cảnh giác.
Thấy đám đặc phái viên dị quốc đều bị nhốt vào sương phòng, Trình Vũ lúc này mới hít sâu một hơi, đi nhanh tới hướng Cảnh lão phu nhân.
Quan Thế Hào tay cầm đao thép, tiến lên trước một bước che ở trước người Cảnh lão phu nhân, quát:
- Ngươi muốn làm gì?
- Bản quan không có ác ý.
Bị hộ vệ Cảnh phủ lúc trước mình muốn bắt quát hỏi, trong lòng Trình Vũ buồn bực một trận, nhưng lúc này lại chỉ có thể cố gắng tự nhịn xuống:
- Bản quan chỉ muốn biểu đạt xin lỗi với Cảnh lão phu nhân.
Quan Thế Hào ngăn nguời, vừa cẩn thận đánh giá Trình Vũ, thấy Trình Vũ không giống nói dối, lúc này mới lui ra phía sau một bước.
Vẫn đứng ở bên cạnh người Cảnh lão phu nhân, thời khắc bảo hộ.
- Lão phu nhân, lúc trước là hạ quan quá mức lỗ mãng, xin ngài bao dung! Trình Vũ đi lên trước, cúi đầu thi lễ với Cảnh lão phu nhân.
Nhưng mà Cảnh lão phu nhân lại dường như không nghe thấy, tùy ý Trình Vũ khom người đứng ở nơi đó.
Chỉ chốc lát, khuôn mặt của Trình Vũ phát triển thành một mảnh đỏ bừng.
Cắn chặt hàm răng, mắt nhìn xuống đất, trong ánh mắt lại phun ra lửa giận hừng hực!
Khinh người quá đáng!
Trình Vũ tự nhận chính mình dầu gì cũng là một gã Phó thống lĩnh trong cấm quân, thủ hạ có một ngàn người, Cảnh lão phu nhân rất không coi gã ra gì rồi.
Chỉ có điều lúc trước được Tiêu Kính nhắc nhớ, gã đối với chuyện Cảnh gia dám diệt cả nhà Thái phó của Thái tử trước đó quá mức rung động!
Lúc này căn bản không dám lần nữa trở mặt với Cảnh gia.
Lửa giận có lớn hơn nữa, hôm nay cũng chỉ có thể chịu đựng, muốn báo thù, nhất định phải đợi cho lão Hoàng thượng băng hà, tân đế kế vị mới được.
Trong sân lúc này có rất nhiều cấm quân, mỗi người đều rất ngạc nhiên trước cử động của Trình Vũ.
Đầu tiên là làm khó dễ Cảnh phủ, nhưng bị Tiêu đại nhân kéo đi ra ngoài một chuyến xong, lại lập túc chuyển biến thái độ.
Cảnh gia này rốt cuộc có lai lịch gì?
Một vài cấm quân cúi đầu, xì xào bàn tán.
Âm thanh rì rầm này truyền vào trong tai của Trình Vũ, Trình Vũ nghĩ đến thủ
hạ đang nghị luận gã, càng xấu hổ và giận dữ vô cùng.
Đúng lúc này, một lão hòa thượng đang tụng kinh đột nhiên mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy, sau đó đi tới hướng Cảnh lão phu nhân.