Chương 50: Giết người
- Trong đầm có thật nhiều cá.
Lâm Nhã dịch người đi một chút, bất động thanh sắc ngồi bên cạnh Thủy Lam.
Thủy Lam đắc ý hất càm nói:
- Cô yên tâm, ta ở nông trang thường xuyên xuống sông bắt cá, hơn nữa trên người có mang mồi tạo lửa, có thể nhóm lửa ngay tại chỗ, kể cả trong vòng ba đến năm ngày, người của Cảnh phủ còn chưa tìm đến nơi này cứu viện thì hai chúng ta có ta bắt cá ăn cũng sẽ không ch.ết đói được!
Trước mặt Lâm Nhã, tự ti nhưng không phục, nhưng Thủy Lam khi có cơ hội liền muốn khoe sở trường của mình.
Mồi tạo lửa dễ dàng mang theo người, là dụng cụ chiếu sáng và đốt lửa rất tiện.
Mồi tạo lửa giấy tốt một chút thì làm bằng cách dùng khoai mạn trắng hoặc đỏ ngâm chìm, sau khi lấy ra thì đập dẹt, sau đó ngâm tiếp cho thêm bông, tua cỏ lau, rồi đập dẹt tiếp, phơi khô, thêm tiêu, lưu hoàng, tùng hương, long não, các chất dễ cháy đó cùng với nhiều loại hương liệu chế thành.
Cuối cùng, bẻ thành ống dài dẹt hoặc kéo thành sợi, buổi tối cháy không lửa trong ống trúc, lúc dùng thì mở nắp ống trúc che lấy ra lắc một cái là đã cháy, rất dễ cháy, hào môn thời xưa trong phủ hay dùng cái này để nhóm lửa.
Thủy Lam là nha hoàn, trên người chắc chắn sẽ có cái này.
- Ừ, ngươi thật tài giỏi.
Lâm Nhã cười, trên mặt lộ rõ lời khen thật lòng.
- Ta xuất thân nghèo hèn, không giống như cô xuất thân hào môn, trời sinh đã phú quý! Hơn nữa cha ta mất sớm, mẫu thân sau khi tái giá vì mang theo ta thường xuyên bị kế phụ oán giận, nói mẫu thân ta mang theo một miệng ăn nữa đến.
Sống trong nhà nông mà không biết làm việc thì sống sao được?
Làm ruộng, cuốc đất, đào rau dại, đào trứng chim, xuống sông bắt cá, những cái này ta đều biết làm.
Khi hết cách mà ăn không no cơm thì phải tự nghĩ cách tìm đồ ăn.
Mẫu thân ta sinh ra một em trai, tiểu tử đó háu ăn, tìm thấy cái gì ngon thì phải để dành cho nó một ít.
Tuy nó rất bướng bỉnh nhưng rất bám ta.
Có khi kế phụ tức giận phạt ta không cho ăn cơm, nó sẽ âm thầm mang đồ ăn cho ta vào nửa đêm. Từ khi được chọn vào phủ làm nha hoàn, đã rất lâu chưa gặp nó. Không biết nó có còn như ngày xưa bướng bỉnh không nghe lời không, hay đánh nhau với bọn trẻ con cùng tuổi trong nông trang không, cao lớn hơn chưa, có nhớ đến ta không.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, lại trèo lên cây nên đã cảm thấy đủ an toàn, lại thêm lúc này rảnh rỗi không có gì làm nên Thủy Lam cứ thao thao bất tuyệt.
Qua lời của Thủy Lam, Lâm Nhã có thể cảm nhận được Thủy Lam rất hận kế phụ, oán mẫu thân, nhưng đối với đứa em cùng mẹ khác cha lại rất lo lắng và yêu quý.
Thủy Lam lúc nhỏ vừa đen vừa gầy, nhưng ngũ quan cũng ưa nhìn, được quản sự của Lâm gia chọn trúng, vào Lâm phủ làm nha hoàn quét dọn.
Trong Lâm phủ, Thủy Lam được ăn no, không cần phải chịu nắng mưa, da dẻ trắng dần lên, cơ thể cũng phổng phao lên.
Không quá vài năm, coi như là một tiểu mỹ nhân.
Cho đến năm ngoái, lúc đi đường không cẩn thận đụng phải một vị công tử trong phủ, vốn nghĩ sẽ bị phạt một trận nhưng không ngờ vị công tử đó nhẹ nhàng lại còn coi trúng ả, nói đợi hai năm nữa Thủy Lam lớn thêm một chút sẽ lấy làm thiếp.
Thủy Lam thấy vị công tử đó cao quý, tướng mạo anh tuấn, hơn nữa hiền lành với mọi người, tính tình rất tốt, từ đó một lòng với vị công tử đó.
Đi theo Lâm Nhã vào Cảnh phủ, mưu tính gia sản của Cảnh phủ, cũng là do vị công tử đó ra mặt khuyên bảo, ả mới vui mừng gật đầu.
Vị công tử đó ra điều kiện, khi Lâm Nhã hoàn thành nhiệm vụ cũng là ngày ả gã cho công tử.
Nghe Thủy Lam tưởng nhớ cuộc sống ở nông trang, Lâm Nhã nhẹ giọng thở dài.
Đôi mắt vốn kiên định cũng trở nên phức tạp.
Nói ra, Thủy Lam và Lâm Nhã có vận mệnh giống nhau, chỉ khác là Lâm Nhã mất mẹ, nhưng Thủy Lam mất cha.
Hai người cùng có một em trai.
Em trai của Thủy Lam nghịch ngợm, bướng bỉnh, rất được cha mẹ yêu thương, có lẻ rất khỏe mạnh.
Mà đệ đệ của Lâm Nhã lại chỉ có nàng quan tâm, phụ thân không xem trọng, lại thường bị kế mẫu làm khó, thân thể của đệ đệ so với những đứa cùng tuổi nhỏ gầy hơn rất nhiều, sức khỏe yếu, thường hay bị đau đầu.
Gương mặt nhỏ bé tội nghiệp đó đâu có giống công tử xuất thân hào môn?
Nhớ đến đệ đệ, Lâm Nhã tư, nhiên có chút lo lắng, lại một lần nữa dần dần biến kiên định lên!
Thủy Lam mệnh khổ đáng thương, nhưng đệ đệ cũng bất hạnh như thế!
Muốn cứu đệ đệ tuyệt đối không thể làm theo chỉ thị của trưởng bối Lâm gia, nếu không kể cả cuối cùng lấy được hết tài sản của Cảnh phủ chuyển sang Lâm gia, thì đến lúc đó, đệ đệ cũng không thoát khỏi đượ độc thủ của kế mẫu.
Hiện tại trưởng bối nói có vẻ dễ nghe, nhưng thật sự đến lúc chiếm được Cảnh phủ rồi thì liệu họ có còn để ý đến sống ch.ết của đệ đệ không?
Điểm này, Lâm Nhã nhìn rất rõ.
Cho nên nàng chỉ còn cách vẻ ngoài phục tùng, bên trong phản kháng.
Thủy Lam, đừng trách ta ác độc!
Ngươi và Đỗ Quyên giám sát ta, ta rất khó tránh được Lâm gia để âm thầm hành động.
Hít một hơi dài, Lâm Nhã đột nhiên chỉ về phía giữa hồ thở nhẹ:
- Nơi đó có một con cá chép lớn!
Thủy Lam nhìn theo bản năng nhưng không nhìn thấy gì.
Lúc này Lâm Nhã lấy cây trâm vàng trên đầu, giơ tay cao lên và đâm mạnh xuống lưng của Thủy Lam.
Cây trâm vàng sắc nhọn đâm xuyên qua y phục, nháy mắt đã đâm vào lưng của Thủy Lam.
- A!
Tự nhiên có một cơn đau ở lưng, Thủy Lam hét lớn lên, mặt nhăn lại.
Cùng lúc đó, thêm một cú đẩy từ phía sau nữa, vì quá đau nên tay tuột khỏi cây bị đẩy xuống dưới.
Cây này khá nhiều cành, đang rơi giữa chừng thì Thủy Lam nắm được một cành cây nên không đến mức rơi xuống, nhưng vì lực rơi quá lớn nên mấy cành cây bị gãy trong nháy mắt.
- Cứu!
Thủy Lam hoảng sợ kêu lên, tiếp theo bụp một tiếng rơi cùng xuống làn nước lạnh cùng mấy cành cây gãy.
Tuy biết bắt cá nhưng không có nghĩa là biết bơi. Dù sao cũng là nữ nhi, Kể cả lúc nhỏ cũng không thể như nam nhi không mặc gì xuống chơi trong dưới hồ.
Cùng lắm là đứng bên hồ dùng cành cây bện thành lưới để đánh bắt, hoặc trực tiếp dùng cành cây bắt cá.
Lúc này mới đầu xuân, thời tiết vẫn lạnh, vì thế Thủy Lam mặc y phục khá dày, váy làm bằng bông lau khi bị ngấm nước trở nên rất nặng và chìm xuống. Sau khi vùng vẫy vài cái thì bị sặc nước, dần dần bị chìm hẳn xuống nước.
Mái tóc đen như tơ lụa thượng đẳng giống như một mớ bòng bong trên nước.
Một bàn tay vẫn cố gắng giơ lên bám lấy!
Thủy Lam không muốn ch.ết, ả chưa được sống sung sướng bao giờ, vẫn chưa gả cho Cửu công tử!
Trong mắt ả, vinh hoa phú quý đã không còn xa.
Nhưng thân thể cũng dần dần chìm xuống đáy đầm.
Vài tơ máu đỏ tươi nổi lên và khuếch tán ra tứ phía.
Lâm Nhã ngồi trên cành cây, một tay bám lấy cành cây, một tay nắm chặt cây trâm dính máu. Vì lo lắng và sợ hãi nên cơ thể run nhẹ lên, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt nhìn vào Thủy Lam đang giãy giụa không ngừng.
Thủy Lam hai tay vùng vẫy loạn lên.
Dần dần, Thủy Lam bị chìm từng chút từng chút, sợ hãi biến thành tuyệt vọng!
Trong ánh mắt Lâm Nhã hiện rõ lên những hình ảnh đó làm nàng không tự được run lên.
Cho đến khi mặt nước tĩnh lại, máu loang khắp nơi, nàng mới phát giác không biết lúc nào mà cả người đã toát hết mồ hôi lạnh.
Giết người, nàng đã tự tay giết người!
Lâm Nhã không điều khiển được chân tay mình, run rẩy không ngừng.
Trong mắt toát lên sợ hãi, nhưng cũng kiên định.
Không trừ được Thủy Lam và Đỗ Quyên thì nàng sẽ không thể nào tránh được tầm mắt của Lâm gia, cuối cùng thì nàng và đệ đệ sẽ phải ch.ết!
Không biết mất bao lâu, Lâm Nhã mới bình tĩnh trở lại.
Nhìn nhìn cây trâm vàng nhuộm máu tươi của Thủy Lam, ngón tay mảnh khảnh của Lâm Nhã buông ra, cây trâm vàng từ giữa không trung rơi xuống, vẻ lên một đường ánh vàng rơi xuống mặt nước, làm tung lên mấy đám bọt nước nhỏ trong suốt.
……………
Tiên Phong có bốn chân rất nhanh, hơn nữa, dù là loại to trong loài chó thứ, nhưng so với người thì bé hơn rất nhiều, chạy trong rừng không giống như người còn phải tránh né cây rừng.
Tuy rằng so với cấm quân và Trình Vũ thì phát muộn hơn, nhưng Tiên Phong chỉ trong chốc lát đã đuổi theo được cấm quân và còn vượt lên.
Tần Vũ thân hình cao lớn rắn chắc, trông như một chiếc cột sắc.
Nhưng so về tốc độ thì còn thua xa.
May là trong thời gian ngắn, gã vẫn có thể theo kịp Tiên Phong. Sau khi đụng phải đội cấm quân của Trình Vũ, có người mang theo cung tên, lập tức lớn tiếng quát ngăn cấm quân bắn giết Tiên Phong.
Tần Vũ và hai hộ khác vệ đều mặc phục sức của hộ vệ Cảnh phủ, cho nên Trình Vũ sau khi nhận ra thân phận của bọn họ đã ra lệnh cho thủ hạ không được tấn công Tiên Phong.
- Trình thống lĩnh, con chó đó là của phủ chúng tôi nuôi, nó có thể tìm thấy tiểu thiếu gia nhà tôi.
Tần Vũ trước kia không thấy Trình Vũ và Cảnh lão phu nhân đối chất, kết quả rất mất mặt, nhưng trong hai người hộ vệ có một người đứng lên nói.
Trình Vũ lúc này cũng rất sốt ruột, nếu chẳng may Giang Long gặp nguy, Diêu ma ma nói sẽ lấy mạng cả nhà gã.
Hơn nữa đó tuyệt đối không phải chỉ là đe dọa xuông.
Lúc này Trình Vũ mắt sáng lên nói:
- Thật hả?
- Ừ!
Người hộ vệ kia nhíu mày gật đầu.
Sở dĩ có khoảnh khắc chần chờ đó là vì người hộ vệ này không biết khứu giác của loài chó nhạy hơn loài người rất nhiều.
Trước đó y cũng chỉ nghe Diêu mụ mụ nói như thế mà thôi.
Nhưng Diêu mụ mụ là nhũ mẫu của tiểu thiếu gia, tình cảm của hai người không giống bình thường, y cũng cho rằng Diêu mụ mụ không thể nói dối lúc này, cho nên đã tin lời bà.
- Mọi người nghe lệnh! Tất cả đi theo con chó đó, nó sẽ dẫn chúng ta tới chỗ Cảnh Giang Long.
Trình Vũ lúc quan trọng này hạ lệnh rất quyết đoán.
Chỉ chốc lát, mọi người đã đến nơi mà Giang Long trước đó cùng hộ vệ của Cảnh phủ chia ra chạy lần đầu tiên. Cấm quân chạy lên đầu tiên nhìn thấy dấu vết ở dưới đất có chút do dự.
Tiên Phong đã chạy về bên phải, nhưng bọn họ cũng muốn chia quân ra.
Trình Vũ thấy có quân sĩ dừng lại, lập tức quát tháo lớn tiếng.
Nhưng sau khi làm rõ nguyên nhân cũng không dám đặt hy vọng hết lên Tiên Phong.
Trình Vũ vuốt cằm suy nghĩ cảm thấy quân mình nhiều hơn, không sợ chia quân ra hạ lệnh:
- Quân sĩ chạy nhanh tất cả theo con chó đi về bên phải, mong nó có bản lãnh tìm thấy Cảnh Giang Long! Còn lại theo quân số chia ra hai đường tiến tiếp.
Phần đông quân sĩ lập tức trả lời nghe lệnh.
Sau khi chia binh, Trình Vũ để một tên tâm phúc dẫn một đội đi.
Còn gã dẫn đội đi theo hướng của Tiên Phong.
Tiên Phong rất có linh tính, sau khi ngửi thấy mùi máu ở gần La Hán Đường, nó dường như hiểu ra điều gì đó, đôi mắt đỏ lên, trở nên rất vội vàng.
Trong rừng, nó chạy về phía trước với tốc độ nhanh nhất.
Quân sĩ cấm quân đi theo sau lưng càng lúc càng bị rớt lại.