Chương 7: Cho chó ăn
Edit: Thố Lạt
Cao Dương cầm một chai nước lạnh trên tay, ngây người, anh vừa mới đi mua nước về, tiện thể mua giúp Dung Giản một chai, trước đây họ đều ném chuyền từ xa, nhưng lần này Đường Viên ở bên cạnh Dung Giản. Không ngờ tiếng “cho” còn chưa ra khỏi miệng, nói chậm xảy ra nhanh, một bàn tay trắng nõn mềm mại ngáng đường chai nước, đặt vào lòng bàn tay học thần...
Chỉ thấy những ngón tay vô cùng mềm mại đạt lên lòng bàn tay ba năm nay chưa nắm tay nữ sinh nào của Dung Giản!
Càng không thể tin được là, Dung Giản tiện tay kéo Đường Viên lên khỏi mặt đất.
Hình ảnh này, quả thật là hiếm gặp trong đời!
Bị Dung Giản mang vẻ mặt không cảm xúc liếc qua, Cao Dương thu cả từ “cho” suýt thốt ra khỏi miệng và chai nước trên tay về, cũng phải, bây giờ anh đưa nước cho Dung Giản, Đường Viên biết vừa rồi không phải Dung Giản muốn kéo cô dậy nhất định sẽ rất xấu hổ.
Trên đường trở về, Cao Dương nhìn Dung Giản vài lần, hoàn toàn không hiểu khi nãy Dung Giản vươn tay là muốn nhận nước trong tay anh, hay là muốn kéo em gái dậy.
Sau khi trở lại kí túc xá, Đường Viên vừa hát vừa tắm, sau đó đeo tai nghe vui vẻ nghe giọng nam thần của cô, đánh chữ --
Tôi thật sự đã chọn thể hình, nhưng tôi không hối hận.
Bởi vì nam thần của tôi cũng ở đó, tôi con được phân cùng nhóm với anh ấy.
...
Cô vừa đăng chương mới, đã nhận được bình luộn ==
Dương Nhi Dương: Bạn không phát hiện à? Trước đó thầy thể hình của các bạn đã điểm danh hai lần rồi...
Bé không có lương tâm: Nam thần cũng ở đó...
Đường Viên vội trả lời các em gái --
Viên tròn tròn: Ừ ừ, hôm nay khi điểm danh tôi mới nghĩ ra nhất định anh ấy đã sớm biết rồi, tối qua khi tôi giải thích với anh ấy, nhất định anh ấy đã cười nhạo tôi.
Trả lời xong Đường Viên thấy một bình luộn mới nhất nhảy ra --
A Cảnh: Đây không phải trọng điểm, thứ hai tuần trước anh ấy có gọi điện thoại cho bạn, cái lần bạn treo máy, xuống lầu ấy.
Hoa Hoa: Còn nữa! Đấy là còn chưa nói đến chuyện bạn chọn nhầm khoá...
Hộp bát âm nikki: Bạn không phát hiện ra gì ư? Đến tôi cũng thấy rồi.
Phát phát hiện gì cơ?
Đường Viên lướt lại hết tất cả bình luận một lượt, lại lật lại mấy chương trước đọc lại một lần.
Không, không thể nào...
“Mập, cậu cười cái gì với máy tính vậy?” Nam An An đẩy cửa, thấy Đường Viên ngồi một mình trong phòng tối, trời sắp tối hẳn mà cô cứ như không biết, đèn cũng không bật, ánh sáng lạnh từ màn hình chiếu lên núm đồng tiền xinh đẹp của Đường Viên. Nam An An đi tới vỗ vai Đường Viên, Đường Viên bị cô doạ giật bắn mình, gập laptop, bật khỏi ghế ôm chầm lấy Nam An An.
Có lẽ mọi người đã đọc quá nhiều tiểu thuyết, có lẽ Dung Giản không quen cô nên mặc kệ cô... Lý trí Đường Viên biết rõ, khi học cấp ba cô gặp Dung Giản quá ít, khi đụng mặt ở thư viện chỉ có cô biết Dung Giản chứ Dung Giản không hề biết cô, cũng không thể thích cô nhanh như vậy được, nhưng chỉ cần nghỉ đến một phần vạn khả năng này, hạt mầm trong lòng cô vẫn chui khỏi mặt đất, nảy ra một chồi non xinh đẹp.
Tối đến Đường Viên chạy hai vòng quanh sân thể dục như thường lệ, còn nhân lúc trăng mờ gió lớn tập xà kép theo hình minh hoạ trong di động hết nửa giờ.
###
Sáng hôm sau còn có ba tiết của Hà Khánh Nguyên, hơn bảy giờ Đường Viên đã bị một cuộc điện thoại của Hà Khánh Nguyên gọi dậy.
Hà Khành Nguyên chỉ vừa đến đại học Tây dạy học năm nay, học sinh biết anh không có mấy người. Học sinh chọn khoá của anh vốn đã lơ thơ lác đác, lúc anh nhìn xuống những học sinh đang tán dóc linh tinh dưới bục giảng, cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng... Sau đó anh mới gọi điện thoại cho Đường Viên, không ngờ cô bé mập mạp trước đây vẫn luôn ngoan ngoãn cũng học lấy lệ với anh.
Nhưng đêm nay thấy đầu ngón chân của Đường Viên thật sự bị thương, anh cũng yên tâm.
Nghe Hà Khành Nguyên nói vậy, Đường Viên thầm nghĩ, đừng nói gì mà tình cảm thanh mai trúc mã hai đứa trẻ vô tư, tình cảm giữa cô và Hà Khánh Nguyên, chỉ có thể gói gọn trong ba chữ --
Thù cực lớn!
Đương nhiên, bây giờ lớp của Hà Khánh Nguyên đã đủ sĩ số, bởi vì tuy anh hay cợt nhả lại thích châm chọc, nhưng mà vẻ ngoài đẹp trai của anh, trên mặt lúc nào cũng treo một nụ cười khiến người ta như được tắm gió xuân, khi không nói chuyện, chính là một mỹ nam ấm áp ngọc thụ lâm phong!
Nhưng bài giảng của Hà Khánh Nguyên vẫn rất tuyệt, ppt của anh là tự làm, làm rất xuất sắc, khi giảng bài lại chính xác, giọng điệu hài hước, giọng nói dễ nghe, nhanh chóng kiểm soát được mấy em gái dưới bục giảng.
Trên lớp còn xảy ra một chuyện nhỏ.
Khi Hà Khánh Nguyên tan học, phần mềm diệt virut của trường bị tấn công, có 78 lỗ hổng nguy hiểm, bảo anh phải xử lí ngay.
Hà Khành Nguyên làm lơ, tiếp tục giảng bài, mỗi lần anh giảng đến một đoạn nào đó, ppt chuẩn bị bay lên, phần mềm diệt virut đều hiện lên, nói anh có 78 lỗ hổng nguy hiểm.
“*!” Hà Khánh Nguyên khẽ mắng một câu, người phía sau có thể không nghe rõ, nhưng Đường Viên ngồi hàng đâu lại nghe rất rõ ràng. Khánh Nguyên đại nhân quả thật đẹp trai không quá ba giây.
Hà Khánh Nguyên đứng thẳng lên, nghêm túc mở miệng xin lỗi: “Xon lỗi, các em chờ một chút.”
Sau khi anh đóng ppt, di chuột đến menu, nhanh nhẹn gỡ bỏ phần mềm diệt virut kia.
Các học sinh nhìn thấy rõ ràng: “...”
Đến khi gỡ xong phần mềm diệt virut, xoá cả phần mềm cài đặt sẵn, hà Khánh Nguyên mới vừa lóng, nói với Đường Viên: “Lớp trưởng, lần sau trước khi tôi lên lớp, em nhớ xoá phần mềm này cho tôi.”
“...” Đường Viên: “Rõ.”
Sau khi tan học Đường Viên nhân lúc Hà Khánh Nguyên bị các em gái vây quanh hỏi chuyện, không quan tâm chuyện Hà Khánh Nguyên đã nhắn cô ổ lại. Cô không hề muốn ở lại ăn cơm với Hà Khánh Nguyên, Hà Khánh Nguyên chính là loại người luôn cười cô béo lại cứ thích gắp miếng thịt to vào miệng cô, khi anh cố tình cười nhạo cô béo cô còn không phản bác được, dù sao cô cũng thật sự ăn gạo nhà anh...
Lúc xuống lầu, cô lại đụng phải Nguyễn Tâm trước cửa thang máy.
Lần này cửa thang máy suýt đóng, Nguyễn Tâm ở trong giúp cô nhấn mở. Sau khi đi vào Đường Viên cười với Nguyễn Tâm, Nguyễn Tâm híp mắt liếc cô.
Trong thang máy chỉ có hai người, vắng tanh, Đường Tâm cũng không định nói chuyện, dù sao cô cũng không thân thiết gì với Nguyễn Tâm. Khi Tháng máy dần đi xuống, Nguyễn Tâm bỗng mở miệng: “Tối đó Dung Giản đưa cô về?”
“Ừ.” Đường Viên gật đầu.
Nguyễn Tâm nghiêng mặt qua nhìn cô, chậm rãi nói: “Cô thích Dung Giản.”
Cô dùng câu trần thuật, Đường Viên có cảm giác như bị chọc thủng tâm tư nhỏ, khi thầm mến sợ nhất là bị người khác vạch trần, nhất là Đường Viên còn có thể cảm nhận rõ ràng địch ý của Nguyễn Tâm với cô.
Đường Viên không nói chuyện.
Dường như Nguyễn Tâm cũng không cần câu trả lời của cô, vừa dứt lời, Nguyễn Tâm liền nhìn cô một lượt từ đầu đến chân. Ánh mắt cô khẽ lướt, vừa như bản năng, lại vừa như đánh giá...
Đường Viên mập từ nhỏ, tuy mập, nhưng thành tích của cô rất tốt, tính cách lại mềm mỏng, trước giờ nhân duyên đều rất tốt, không ai từng cười nhạo trước mặt cô. Trừ khi mua quần áo bên ngoài, cô chưa từng cảm thấy tự ti bao giờ. Nhưng giờ phút này, Đường Viên thấy ánh mắt vô hình của Nguyễn Tâm như thanh kiếm sắc, mũi kiếm đưa gió xẹt qua mặt, bụng, eo, chân của cô...
Đường Viên ổn định hơi thở đứng thẳng lên, lần đầu cảm thấy xấu hổ và khó chịu trước nay chưa từng có vì béo, cô cảm thấy đứng trong không gian kín này lâu như một thế kỉ, áp lực như sắp không thở nổi nữa.
Nguyễn Tâm thu mắt lại trước khi cô kịp phản ứng, khẽ nở nụ cười: “À.”
Tiếng a ngắn ngủi kia, khiến Đường Viên đỏ mặt.
Đinh--
Cửa thang máy vừa mở, Nguyễn Tâm đi không thèm quay đầu, tiếng giày cao gót nện trên mặt đất thanh thuý mà vang dội.
Đường Viên hít sâu rsa khỏi thang máy.
Trên đường về ký túc xá cô mua bào mới ra lúc sáng, vẫn chưa kịp ăn bánh trứng, mặc dù hơi chán, nhưng món ngon lúc trước không thể kìm lòng bây giờ nhìn cũng không hề muốn ăn nữa.
Cô ngồi xổm xuống, lấy đồ ăn sáng mình mua cho chó hoang ăn.