Chương 10: Đích thân bảo hộ
Hướng Dịch đang nhàm chán lắc lư đi lại bên ngoài cửa sòng bạc, hai tay cậu đút trong túi quần, bĩu môi một chân đá cục đá. Đang suy nghĩ thì phía trước có người chận đường không cho cậu đi, đến tột cùng là muốn làm gì đây?
Lúc này, đối diện với cậu đứng một người, bạch y phiêu phiêu, giống như người trên trời cao quý ung dung, thanh nhã xuất trần —— đương nhiên không phải Dạ Sắc Quân Lâm đồng học.
“Hướng Dịch.” Nam tử mặc bạch y kia đi tới, thần tình hơi lộ ra trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh âm lại ưu nhã không gì sánh được, “Ta muốn nói chuyện với ngươi một chút.” Thừa dịp Quân Lâm không ở đây, căn cứ tin tức hắn lấy được, đêm nay Quân Lâm sẽ bị Tiêu lão gia tử nhốt trong nhà, bây giờ là cơ hội tốt nhất.
Hướng Dịch luôn luôn ghét phiền toái, trong lòng khó chịu, ta lại không quen biết ngươi, có lời gì để nói với ngươi, còn đem ta ngăn ở ven đường lâu như vậy, nếu không phải vì level thấp, lấy cá tính không thích dài dòng của cậu đã sớm nhằm hắn mà động thủ, sớm đi huy kiếm miểu sát hắn = =
Nghĩ tới đây, Hướng Dịch tâm tư khẽ động, ngẩng đầu liếc mắt nhìn vị trí phương hướng Vệ Danh Viễn, bên môi cong lên một nụ cười xấu xa như có như không, từ bên cạnh khều khều hòn đá, nhấc chân đá ra.
Hòn đá vừa vặn đập vào đầu gối bạch y nam tử, hắn đau đến nhíu mày, vội vàng cúi đầu lấy tay đè lấy đầu gối.
Người này là Vệ Danh Viễn. Sáng sớm ở trong trò chơi hắn vẫn đi theo Dạ Sắc Quân Lâm và Hướng Dịch, lúc đó người trong lòng ở đây, Vệ Danh Viễn tìm không được cơ hội cùng Hướng Dịch nói chuyện. Bất quá vẫn kiên trì bền bỉ đợi, rốt cục hắn cũng gặp được lúc Hướng Dịch một thân một mình.
Thấy Vệ Danh Viễn trên mặt khó chịu, Hướng Dịch lạnh lùng vọt lên. Xuất kiếm, lặng yên không một tiếng động đi tới bên cạnh hắn, đem kiếm nắm nghiêng trong tay, nói: “Tránh ra!”
Cậu mặc dù nói ít, lại càng không thích phiền phức. Người trước mắt tìm cậu dĩ nhiên không phải chuyện tốt, điểm này Hướng Dịch hiểu rất rõ ràng.
Vệ Danh Viễn kiềm chế vô cùng tốt, hỉ nộ không hiện lên mặt, một lần nữa đứng lên lúc đứng lên trên mặt từ lâu đã khôi phục vẻ ưu nhã, lạnh lùng trước mặt người ngoài: “Hướng tiên sinh, ta nghĩ cùng ngươi thỏa thuận một khoản giao dịch.”
Nhìn Hướng Dịch không phản ứng, Vệ Danh Viễn ở trong lòng cân nhắc một chút, nói ra ý nghĩ của hắn: “Trong khoảng thời gian này ngươi vẫn cùng Quân Lâm ở chung, ta muốn ngươi giúp ta một chuyện. Đương nhiên, để báo đáp lại, ta có thể cấp cho ngươi thứ gì đó giá trị cao làm trao đổi.”
Cách đó không xa Dạ Sắc Quân Lâm biểu tình hơi cứng ngắc…
Cảm giác bây giờ, thật giống như hắn là một khối thịt béo nằm trên thớt, Dạ Sắc Quân Lâm sờ sờ mũi, cân nhắc xem mình nên hiện tại đi ra, hay là nhìn thêm một hồi… Náo nhiệt, hắn rất chờ mong phản ứng của Hướng Dịch.
Hướng Dịch lỗ tai giật giật, ngực lại không đem lời nói của Vệ Danh Viễn để ở trong lòng. Cậu tuy rằng nghèo, bất quá lúc bình thường đối với tiền lại không có quá nhiều dục vọng. Về phần những thứ khác, không rõ lai lịch hơn nữa đạo lý cật nhân chủy đoản, cậu đương nhiên cũng không muốn.
(cật nhân chủy đoản,nã nhân thủ nhuyễn: cầm cái gì của người ta thì tay phải mềm, cắn cái gì của người ta thì mỏ phải ngắn, đại ý là lấy cái gì của người khác thì thái độ cũng phải mềm mỏng đi)
“Ngươi có bất kỳ điều kiện gì đều có thể nói, chỉ cần ta có thể làm được.” Vệ Danh Viễn tiếp tục thuyết phục, thấy Hướng Dịch ngẩng đầu nhìn trời, giống như có vẻ không nguyện ý, hắn lại nhàn nhạt bỏ thêm một câu, “Ta là Vệ gia trưởng tử, nếu như muốn qua trò chơi tr.a được bối cảnh một người, thì quá mức giản đơn. Ta từ nhỏ thích Quân Lâm, nếu như ngươi có thể giúp đỡ ta… Danh Viễn vô cùng cảm kích, ngược lại, Hướng tiên sinh sau này có thể phải chú ý an toàn.”
Uy hϊế͙p͙ rất trắng trợn, nhưng dưới mọi tình huống đều rất hữu hiệu.
Vệ Danh Viễn trước đây thật lâu đã đem tất cả tâm tư đặt ở trên người Tiêu Quân Lâm, đối với người thân cận bên cạnh Tiêu Quân Lâm hắn luôn không nương tay. Dần dà lâu ngày, hiện tại hắn ở trong trò chơi cũng dưỡng thành cái thói quen này.
“Hướng tiên sinh, ngươi đáp ứng điều kiện của ta không?” Vệ Danh Viễn khẽ cười nói.
Hướng Dịch hoàn toàn không đem lời nói của hắn lọt vào tai, khiêng kiếm liền dự định ly khai. Ngực có chút hơi phiền muộn, Dạ Sắc Quân Lâm thế nào không online? Cậu muốn ra ngoài đánh quái, hơn nữa, theo Dạ Sắc Quân Lâm mới có cơm ăn, trên người cậu chỉ còn lại có năm đồng kim tệ >o<
Vệ Danh Viễn đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng cậu, thấy Hướng Dịch cự tuyệt, sắc mặt trầm xuống, cũng không bình tĩnh ưu nhã như trước nữa: “Hướng Dịch, hi vọng ngươi sẽ không hối hận.”
Lùi về sau vẫy vẫy tay, Vệ Danh Viễn nhàn nhạt phân phó: “Hạ thủ sạch sẽ một chút.”
Phía sau hắn đi tới một người, trong trò chơi một thân bố trang, ở giữa đám người xung quanh có vẻ cực kỳ bình thường. Song khi Hướng Dịch và Dạ Sắc Quân Lâm đang ngồi ở trên cây phát hiện level của hắn tuyệt không bình thường, thì hết thảy đều chậm.
“Thanh Vũ kiếm” Đông Mông, level: 37. Chức nghiệp: Thích khách.
Kiếm quang xẹt qua, ánh sáng bạch sắc rọi vào mắt Hướng Dịch đau xót. Cậu cấp tốc sử dụng chiêu mạnh nhất của bản thân, đồng thời cầm kiếm lui về phía sau.
Tốc độ nhạy bén, lực phản ứng hầu như bất khả tư nghị… Trong lúc sinh tử, Hướng Dịch dùng tới bản lĩnh trong cuộc sống thực tế cái mà dùng mồ hôi và máu mới luyện ra được.
Hết thảy đều phát sinh trong chớp mắt, Dạ Sắc Quân Lâm chạy như bay đến, lần đầu tiên dùng tới toàn lực, trong miệng hô lớn: “Dừng tay!”
Thấy người trong lòng, Vệ Danh Viễn sắc mặt tái nhợt, hắn hoàn toàn không dự liệu vào lúc này đụng phải Dạ Sắc Quân Lâm, trong lòng trước hết hiện lên một tia ý niệm kinh hoàng trong đầu, nhưng cũng xen lẫn càng nhiều hơn là không cam lòng và… hưng phấn.
Nhiều năm qua hắn vẫn lấy việc tìm điểm mấu chốt của Tiêu Quân Lâm làm mục tiêu, bỏ qua giới tính mà nói, có thể nói hắn là bạn thanh mai trúc mã lúc nhỏ của Quân Lâm, ở trong lòng hắn Tiêu Quân Lâm có một địa vị rất trọng yếu.
Vệ Danh Viễn để ý nhất, là trong lòng Tiêu Quân Lâm địa vị của hắn đến tột cùng nặng bao nhiêu?
Trong trò chơi lưu truyền một câu nói: Ở trước mặt thực lực, tất cả kỹ xảo đều là cọp giấy.
Kỳ thực việc vượt cấp PK khiêu chiến thành công không phải là không có, có đôi khi pháp bảo vũ khí, thao tác kỹ xảo đủ để bù đắp chênh lệch level. Nhưng dưới trường hợp level thực sự cách quá xa, nhất là dưới sự công kích của chức nghiệp thích khách như này, cơ hội lật ngược tình thế chỉ có thể bằng 0.
Hướng Dịch chưa tới cấp 20 gặp phải cấp 37 Đông Mông thích khách toàn lực xuất kích, chỉ có kết cục bị miểu sát!
Kiếm lên, người ch.ết, Hướng Dịch ngã xuống phía sau.
Đông Mông thu hồi Thanh Vũ kiếm trong tay, cúi đầu đứng ở một bên. Hắn khi còn bé được phụ thân của Vệ Danh Viễn cứu, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, trên người gánh vác mệnh lệnh bảo hộ Vệ Danh Viễn. Dựa theo Vệ thiếu gia phân phó đem người khác giáo huấn, cũng là một trong các chức trách của hắn.
Nhìn nam tử trên đất, Vệ Danh Viễn nhàn nhạt nở nụ cười: “Đáng lẽ ngươi nên theo yêu cầu của ta, đều tại ngươi không nghe lời ta.” Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn thẳng Dạ Sắc Quân Lâm, “Quân Lâm, chúng ta ở chung lâu như vậy, đây không phải là lần đầu tiên, cũng không phải một lần cuối cùng.”
Ý tứ chính là, ta sẽ giáo huấn người thân cận với ngươi, vô luận là ai cũng trốn không thoát. Hướng Dịch… cũng là một người trong đó mà thôi. Trước đây Dạ Sắc Quân Lâm phản ứng bình thường là không sao cả cười cười, có lẽ nhiều lắm là trách cứ một câu.
Rốt cuộc là huynh đệ chơi đùa từ nhỏ đến lớn, Tiêu Quân Lâm tuy rằng thường thường tránh né Vệ Danh Viễn hoặc là trên mặt hiển hiện vẻ không kiên nhẫn, sau khi phát sinh những việc như thế này, lấy hắn lãnh tình, thường là cam chịu hành động của Vệ Danh Viễn!
Dạ Sắc Quân Lâm đi tới bên người Hướng Dịch, đem kiếm trong tay cậu cầm lấy trong tay mình. Dựa theo quy tắc của game 《 tứ quý 》, ba phút sau Hướng Dịch sẽ về điểm sống lại.
Nói không nên lời trong lòng là tư vị gì, Dạ Sắc Quân Lâm chỉ cảm thấy có hàng vạn hàng nghìn lửa giận và yêu thương xông lên đầu, vô luận như thế nào cũng không nén được.
Một lời dư thừa cũng không nói, hắn chậm rãi đi tới bên người thích khách Đông Mông, áp lực cuộn trào mãnh liệt hầu như khiến người hít thở không thông bao phủ trên đỉnh đầu của hắn. Dạ Sắc Quân Lâm trong mắt hàn quang lóe lên, thanh âm lạnh lùng chưa từng có trước nay: “Đến cậu ấy cũng có thể hạ thủ được, Đông Mông, ngươi đáng ch.ết!”
Tay nâng, kiếm rơi. So với vừa rồi còn nhanh hơn, kiếm quang xẹt qua, Đông Mông mi tâm đỏ một điểm, dần dần tràn ra tia máu, cả người không thể tin nhìn hắn: “Tiêu thiếu gia, ngươi…”
Ở một khắc Đông Mông trúng kiếm kia, trong mắt Vệ Danh Viễn bỗng nhiên xẹt qua một chút sợ hãi và hối hận. Lúc này đây, Quân Lâm giận thật!?
Đông Mông cũng theo chân bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bây giờ lại bị hắn không lưu tình chút nào giết ch.ết.
Lúc Vệ Danh Viễn ngây người, Dạ Sắc Quân Lâm ngơ ngẩn nhìn người trên đất.
Đây là Hướng Dịch người luôn bầu bạn với hắn …
Đều không phải bất luận kẻ nào khác.
Rõ ràng thời gian ở chung cũng không tính đặc biệt lâu, giờ khắc này mất đi lại thấy trong ngực trống vắng không thoải mái.
Phong cảnh núi non mùa xuân tươi đẹp, ngày mùa hè nắng chói chang, những thời gian qua là lúc hắn cười nhiều nhất.
Ngày tháng yên lặng an nhàn trong sơn cốc, khi giục ngựa hành tẩu thì gắn bó tựa vào nhau.
Sau một lần ngoài ý muốn kia hai người ăn ý đi cùng nhau, vẫn hiểu lòng nhau, gần nhau cùng tồn tại.
Dạ Sắc Quân Lâm ở bên cạnh cậu ngồi xổm xuống, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua cảm xúc vô hình.
“Quân Lâm, ta lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai ngươi cũng sẽ quan tâm một người như thế.” Vệ Danh Viễn quay đầu đi phía khác, cái nam tử này hắn thích mười năm, cho tới bây giờ bạc tình tâm lãnh, đối với cha ruột hắn cũng chưa chắc để ở trong lòng.
Hắn giờ lại giống như vì người trên đất kia thay đổi.
Nghĩ tới đây, Vệ Danh Viễn nhàn nhạt nói: “Quân Lâm, nếu như vậy, thỉnh bằng hữu của ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Có đôi khi người cố chấp nhiều năm mà nghiêm túc, đúng là nguyên nhân làm người khác bất an nhất. Vô luận là trong trò chơi hay là hiện thực, hắn đều không cho phép bên cạnh Dạ Sắc Quân Lâm xuất hiện người thân cận. Lấy quyền thế của Vệ gia, muốn tìm một người gây phiền phức là chuyện rất dễ dàng.
Nghe được lời nói như vậy, Dạ Sắc Quân Lâm trong mắt hàn quang lóe lên, lên tiếng cảnh cáo: “Danh Viễn, ta có thể giết ngươi một lần, cũng có thể giết ngươi lần thứ hai. Trước đây ta không để ý, không có nghĩa là ta luôn có thể dễ dàng tha thứ ngươi. Ngươi nhận thức ta nhiều năm như vậy, nên lý giải tính khí của ta. Vệ Danh Viễn, ngươi nhớ kỹ, sau này Hướng Dịch… ta sẽ đích thân bảo hộ!”