Chương 87: Lại gặp mưu sát
Đối với thương gia mà nói, mùng năm là ngày lành. Tề Vân Đình dậy sớm, chuẩn bị tế bái thần tài.
Bọn hạ nhân vội vàng vẩy nước quét nhà đình viện, quét dọn rác bẩn của mấy ngày nay đi, cái này gọi là tiễn xui xẻo.
Hân Duyệt không tính khai trương Duyệt Lăng ký sớm như vậy, một năm vất vả nên để mọi người nghỉ ngơi nhiều hơn đi, mùng tám tháng giêng không phải cũng là ngày lành sao.
Bên ngoài vang lên tiếng pháo rợp trời, là cửa hàng Tề gia mở cửa buôn bán. Có vẻ đã thành lệ quen, chờ cửa hàng lớn ở Tề gia đốt pháo, tế thần tài, thì những cửa hàng nhà khác mới lục tục khai trương.
Hôm nay mùng tám, Hân Duyệt đến trước cửa Duyệt Lăng ký, sai người giăng đèn kết hoa, trang trí lụa hồng vải đỏ, treo hai cái hoa lụa trước cửa, trên tường thì treo những cái kết Trung Quốc. ok, vui sướng.
Ai nói khai trương nhất định phải đốt pháo.
Tháng giêng cũng không có bao nhiêu khách hàng tới cửa, Hân Duyệt khuyên mọi người không nên gấp gáp, nên tranh thủ làm nhiều hàng hơn mới phải. Quách Diệp và ca ca học được một ít võ công, khóe mắt đuôi mày đều mang theo anh khí, tính tình cũng không mạnh mẽ giống như Lăng Nhi, ngược lại cẩn thận chu toàn, kể từ đó, hai người bù trừ cho nhau, sự nghiệp phát triển càng thêm thuận lợi.
Tiết nguyên tiêu vốn là hoạt động của cả nhà, không chỉ bởi vì có ngắm hoa đăng, nơi này còn có tập tục buổi tối đi bách bệnh nữa. Thu Sương bụng lớn không muốn ra ngoài, nên ở lại nhà không tham gia náo nhiệt. Tề Vân Đình cũng muốn để Hân Duyệt ở lại trong nhà, trên đường chật chội sợ va chạm vào nàng.
“Đây chính là tiết nguyên tiêu đầu tiên của người ta từ khi tới đây mà.” Hân Duyệt ủy khuất nhất bĩu môi, hắn liền đầu hàng vô điều kiện.
Che chở vợ yêu đi tới chỗ ít đèn người thưa thớt, bên kia cầu là hội hoa đăng náo nhiệt, các loại hoa đăng đủ màu sắc và đủ thứ đồ chơi, đồ ăn vặt chiếm đầy một dãy phố, nhìn đâu cũng thấy đầu người, rộn ràng nhốn nháo.
Hân Duyệt kiễng chân nhìn sạp hàng nhà mình, một dãy đỏ tươi chói mắt đã ít đi rất nhiều, tương đương với trên tay của mọi người lại nhiều thêm chút gì đo đỏ.
“Vân Đình chàng xem, việc làm ăn của chúng ta tốt lắm đó.” Hất mặt tràn đầy kiêu ngạo.
Cúi đầu nhìn nàng, mang theo mỉm cười thản nhiên, trong mắt hắn việc buôn bán nhỏ này chỉ là đồ chơi. “Nàng vui là được rồi.”
“Trước kia ta thật sự không biết làm có chút việc lại khó đến vậy.”
“Không phải nàng làm tốt lắm sao.” Khen ngợi nàng một chút, hẳn là sẽ vui lắm.
Quả nhiên, người nào đó hai mắt sáng rỡ, quên hết tất cả: “Thật sao? Chàng cũng biết ta làm tốt? Hi hi! Chàng không biết đâu, lúc vừa bắt đầu có biết bao nhiêu chuyện linh tinh làm ta sầu phát bệnh. Có một lần vậy mà đau bụng chảy máu, ta sợ quá chạy đi gặp đại phu, cũng may ông ta nói không sao rồi kê cho mấy thang thuốc dưỡng thai, sau đó thì tốt rồi......”
Mẹ ơi, cứu con.
Người thật sự không thể bừa bãy, chỉ một chút nói năng bừa bãi sẽ gây hậu quả không thể chịu nổi.
Sắc mặt hắn từ xanh chuyển lam, từ lam biến thành đen, mày kiếm nhướng lên, mắt chiếu ra tia sắc lạnh, mấy ngón tay rung động, rõ ràng là đang nén xúc động muốn bóp cổ nàng.
Tự làm bậy không thể sống nha, Hân Duyệt vụng trộm liếc hắn một cái, trong lòng âm thầm kêu khổ.
“Về nhà.” Hắn xoay người ôm lấy nàng, nổi giận đùng đùng trở về nhà, đạp nát gạch xanh lát đường.
“Cái đó...... Đại phu nói, không thể bị dọa sợ.”
“......”
Đương nhiên hắn vô cùng tức giận, cái loại không nói lời nào chỉ dùng ánh mắt cũng có thể làm người ta lạnh ch.ết, Hân Duyệt chui rút vào lòng hắn, né tránh ánh mắt thiên đao vạn quả kia.
Lúc vào cửa, một cước đạp xuống, tấm ván cửa đáng thương lung lay sắp đổ.
Đại phu đến, xem mạch xong chỉ nói tốt lắm, không có việc gì.
Tề Vân Đình trừng mắt: “Ông xác định?”
Đại phu hơi run run: “Hẳn là không có việc gì, nhưng mà mạch của thiếu nãi nãi lại có hơi khác so với người thường.”
“Cái gì gọi hẳn là, cái gì gọi là hơi khác.” Một tiếng quát lớn làm đại phu sợ tới muốn ngừng thở.
“Tiểu nhân vô năng, nghe nói Lưu thần y ở kinh thành chuyên bắt hỉ mạch, đại thiếu gia có thể mời ông ta đến xem.”
Lăng Nhi và Quách Diệp vô cùng vui sứng chạy đến báo thành quả: “Tỷ tỷ, tỷ dự đoán thật chính xác, hàng của chúng ta bị giành mua đến không còn luôn. Ngày mai lại phải đi chọn vật liệu, cùng đi đi, mắt thẩm mỹ của tỷ là tốt nhất.”
Hân Duyệt nằm nghiêng trên tháp, đắp chăn ấm dệt từ lông cừu và thỏ, cho một ánh mắt xem thường, cười khổ: “Ta bị giam lỏng rồi.”
Tề Vân Đình bưng một chén thuốc dưỡng thai tiến vào, đưa đến trước mặt nàng.
“Ta không muốn......”
“Uống.” Giọng điệu không cần nghi ngờ.
Ừ rồi sao, bưng bát lên uống một hơi cạn sạch. Bị nghẹn ho đến run rẩy, Tề Vân Đình thành thục lau thuốc dính trên miệng nàng, trong mắt đều là bất đắc dĩ.
Hai tiểu cô nương che miệng cười trộm, ánh mắt của Tề Vân Đình uy nghiêm đảo qua: “Sau này các ngươi có chuyện gì tìm ta nói, không được kinh động Duyệt Duyệt.”
Hân Duyệt túm túm tay áo của hắn: Quyền được biết mọi chuyện cũng muốn cướp đoạt?
Hắn trừng mắt lại: Nàng còn dám đặt điều kiện?
Móng vuốt nhỏ yên lặng rụt trở về, chờ thêm hai ngày hắn hết giận rồi lại cò kè mặc cả sau.
Lăng Nhi khó hiểu: “Dưới trướng của ngươi nhiều cửa hàng như vậy, không phải ngay cả cửa hàng nhỏ của chúng ta cũng muốn nuốt chứ.”
Tề Vân Đình gắng nuốt một hơi, vỗ vỗ ngực: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ý? Ta động não một chút là thu vào vạn lượng, các ngươi một tháng kiếm được bao nhiêu. Hỏi nàng.”
Người ta tức giận quay mặt đi, Hân Duyệt đành phải kiên trì nói rõ mọi chuyện, cuối cùng lại bỏ thêm một câu: “Thật ra bây giờ đã không sao rồi.”
“Đại tẩu vẫn nên tĩnh dưỡng cho tốt, như vậy rất nguy hiểm.” Quách Diệp thực lo lắng.
Lăng Nhi vẻ mặt rối rắm, hận chính mình không có bản lĩnh, gặp khó khăn đều phải dựa vào tỷ tỷ giải quyết, hại nàng suy nghĩ quá nhiều ảnh hưởng thân thể. May mắn, phiền toái lớn kia có Tề Vân Đình giúp đỡ giải quyết, bằng không......
“Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta tất cả đã ổn thỏa, tỷ cũng nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe thôi, có chuyện gì chúng ta tìm...... Tìm đại thiếu gia nhờ giúp đỡ là được.”
“Lăng Nhi, chúng ta là tỷ muội trong hoạn nạn, muội cứ gọi ta tỷ tỷ, sao lại gọi hắn là thiếu gia được chứ? Như vậy sẽ không là người một nhà sao, cứ gọi tỷ phu đi, nha?” Nàng lắc lắc cánh tay Tề Vân Đình, rồi nhìn Lăng Nhi.
“Tùy tiện.”
“Thái độ của chàng là sao?”
“Được, Duyệt Duyệt nói được là được.”
Này còn tạm chấp nhận được.
Lăng Nhi nhìn đôi mắt sáng ngời của Hân Duyệt, ngượng ngùng gật gật đầu, có thể có một tỷ phu như vậy cũng có chút tự hào.
Đêm dài yên tĩnh, Hân Duyệt tựa vào trên người hắn nịnh bợ lấy lòng: “Kỳ thật thân thể ta đã tốt rồi, đương nhiên, chủ yếu là công lao của phu quân, mỗi ngày ba bữa chàng đều tỉ mỉ an bài. Chàng xem, cái bụng sáu tháng của ta cùng với Thu Sương tám tháng không hơn nhau mấy, hơn nữa một tháng gần đây lại to thêm rồi. Lúc ở Dương Châu làm sao cũng không lớn, có điều má Ngô nói là sau năm tháng thì sẽ lớn rất nhanh.”
Tề Vân Đình lấy tay nhẹ nhàng tiến vào trong áo lót của nàng, vừa vặn bị đá một cước, tâm tình kích động: “Duyệt Duyệt, nó đá tay của ta, gần đây hình như động hơi nhiều. Ôi chao? Làm sao mà bên trái động, bên phải cũng động này, có thể có vấn đề gì không.”
“Ta cũng không có kinh nghiệm, có khi ta cảm thấy đầu ở trên, chân ở dưới, nhưng một chốc là lại thay đổi, ai, mặc kệ nó, dù sao sinh ra sẽ biết thôi.”
Tính trẻ con của Tề Vân Đình nổi lên, nằm úp sấp trên bụng của nàng cẩn thận nghe: “Nàng nói nó có biết gọi cha hay không?”
“Hừ! Muốn gọi cũng phải gọi ta trước.”
Ba ngày sau, Lưu thần y trong kinh thành được mời đến, sau khi bắt mạch lộ ra sắc mặt vui mừng: “Chúc mừng a, mẫu tử an khang, là song sinh, long phượng thai.”
“Thật sự.”
Gật đầu.
“Ông chắc chắn?”
Lại gật đầu.
“Ông thật sự chắc chắn?”
Phất tay áo đi ra ngoài luôn.
Tề Vân Đình kích động nói năng lộn xộn: “Sau này con cưng ra đời, nhất định mời Lưu thần y đến uống ly rượu mừng, đáp tạ bằng trọng kim (nhiều tiền). Ha ha, Vân Hải, thay ta tiễn khách quý.” Hắn ba bước cũng còn hai bước trở lại trong phòng, nắm tay Hân Duyệt: “Duyệt Duyệt, ôi, nàng thật lợi hại, ha ha!” Bọn họ trước đây đã thảo luận vấn đề sinh trai hay gái, nhưng bây giờ tốt rồi, trai gái đầy đủ cả.
Hân Duyệt cố kiềm ý cười: “Là do chàng gieo giống lợi hại, bây giờ tin ta không sao rồi chứ.”
“Tin, tin, nhưng sau này cũng phải cẩn thận hơn.” Khuôn mặt tuấn tú của Tề Vân Đình cười đến giống như một bông cúc đại đóa.
Tề phu nhân mang theo năm sáu nha hoàn bà tử vào nhà, đây là lần đầu tiên bà tới nơi này thăm Hân Duyệt, thấy bộ dạng ngốc nghếch của con mình không khỏi mỉm cười: “Tiểu tử ngốc, lúc trước ta sinh Vân Hải và Thải Vân cũng không thấy cha con vui vẻ bao nhiêu, thực không có tiền đồ.”
“Đây không phải do con lần đầu tiên làm cha sao.” Tề Vân Đình như cũ vẫn là cười không khép miệng.
Tề phu nhân yêu thương nhìn con dâu, dặn dò muốn ăn cái gì cứ việc nói, thiếu cái gì nói má Ngô tới báo. Từ ngày mai, sẽ phái người tới làm quần áo, đệm chăn cho bọn nhỏ.
Hân Duyệt đối với loại đãi ngộ mẹ quý nhờ con này có chút thụ sủng nhược kinh, chỉ biết ngây ngốc gật đầu.
Chuyện ta mang thai cũng không phải ngày một ngày hai, sao hôm nay lại làm hoành tráng thế này? Ặc, bởi vì đại phu nói long phượng thai sao, kỳ thật lão phu nhân nhìn trúng nhất định là cháu trai kia rồi.
Hai mươi lăm tháng giêng là ngày Tề gia đến chùa Phổ Tể lạy Phật, mỗi năm đến ngày này nhất định nam nữ già trẻ đều đi, buổi chiều ở lại hôm sau trở về.
Hân Duyệt và Thu Sương không tiện lên núi, nên ở lại trong nhà.
“Thiếu nãi nãi, đây là canh đại bổ ở Giao Châu vừa được đun xong, người nhân lúc còn nóng uống đi.”
Hân Duyệt vừa bưng bát canh đến bên miệng, cửa có một tiếng chi nha vang lên, một trận gió lạnh thổi vào. Nàng buông bát, quay đầu nhìn lại, thấy Thu Sương bọc áo choàng thật dày mang theo nha hoàn Tiểu Cúc tiếng vào: “Đại tẩu, ta có thêu một đôi bao gối long phượng, tẩu xem có thích hay không.”
Hân Duyệt thấy tay nghề quả thật tinh xảo, tán thưởng nói: “Thu Sương tay nghề thật là tốt, bên ngoài rất lạnh, lại đây uống bát canh đi, đuổi khí lạnh.”
Thu Sương cười nói: “Là canh đại bổ của Giao Châu phải không, nguyên liệu bên trong rất khó kiếm đủ, nghĩ đến vẫn là đại ca có tâm. Mẹ của ta là người Giao Châu, mùng hai lại mặt, còn nấu cho ta uống nữa. Còn hôm nay, vẫn là đại tẩu uống đi.”
Hân Duyệt cầm chén đưa đến tay nàng: “Ta không thích uống mấy thứ này, muội đã thích, thì uống đi thôi.”
Thu Sương có vẻ rất thích, nên không từ chối nữa, cầm chén uống: “Hương vị này so với mẹ ta làm không giống, chắc là nguyên liệu đại ca làm nhiều hơn một chút.”
Hai người tán gẫu một chốc, Thu Sương đứng dậy cáo từ, mới vừa đi hai bước, lại đột nhiên ôm bụng, khom người xuống: “Ôi -- đau.”
Trán nàng vã mồ hôi như tắm, sắc mặt vàng như nến, hai chân run kịch liệt quỳ rạp xuống đất, nhưng tay vẫn ôm chặt bụng.
“Muội làm sao vậy?” Hân Duyệt kinh ngạc.
“Bụng ta -- đau quá.” Nàng cắn môi đã sắp bật máu.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Hân Duyệt cố gắng làm trái tim mình bình tĩnh lại, cắn chặt răng nói: “Mau, dìu muội ấy đến giường ta, Tiểu Nghiên ngươi đi tìm đại phu tới, má Ngô đi tìm bà mụ, nói cho người canh cửa bên ngoài lên núi nhanh chóng gọi người trở về.”
Lúc đại phu vội vàng chạy tới, Thu Sương đã đau đến sắp ngất đi. Sau khi cẩn thận kiểm tr.a một phen, đại phu kết luận: Không phải đau đẻ, theo mạch tượng có lẽ là trúng độc, nhìn biểu hiện có thể là ăn thuốc phá thai, tạm thời còn chưa thể xác định. Có điều, trong cơ thể nàng có dấu hiệu độc phát, ngôi thai đã lệch, không sinh cũng phải sinh.
Tiểu Cúc khóc nói: “Đều nói bảy tháng sống tám tháng không sống, nay đứa nhỏ này vừa vặn là tám tháng, vậy phải làm sao bây giờ?”
Hân Duyệt nắm chặt bàn tay tê dại, chạy ra cửa.