Chương 5-2: Chung tình (2)
Thì ra hắn tên là An Dật, cái tên vô cùng thích hợp với hắn, thật hợp với con người hắn. Nhẹ nhàng lặp lại lần nữa, An Dật, cảm giác êm ái mềm mại, giống như con người của hắn, ngay cả trái tim cũng mềm mại vô vàn.
Thẩm Trác Hi biết bây giờ bộ dạng mình nhất định rất ngốc, chẳng qua là biết tên của hắn mà thôi, đã không nhịn được khóe miệng cong lên. Sữa đang cầm trong tay, rõ ràng là nhạt, nhưng mà uống vào miệng lại là ngọt. Chất lỏng ấm áp cuối cùng hơi dẹp yên dạ dày liên tục gây đau đớn, nhìn nhìn túi bánh ngọt nhỏ An Dật đặt trên tay, cầm lấy một miếng bỏ vào miệng, xốp xốp mềm mềm, còn có hương vị trứng gà và sữa. Túi đựng hình trái tim, Thẩm Trác Hi đoán đại khái là đồng nghiệp nữ nào tặng, chả trách còn căn dặn mình phải ăn hết không được vứt đi, là không muốn lãng phí một phen tâm ý của người khác. Thật sự thật sự là người cực kì ôn nhu, nhưng Thẩm Trác Hi lại cảm thấy trong lòng chua xót, bởi vì hắn đối với mỗi người đều là ôn nhu như vậy, y cũng không phải đặc biệt.
Mặc dù trong lòng đau xót cực kỳ, thậm chí là có chút hung dữ đem miếng bánh ngọt nhỏ một hơi nuốt vào, nhưng lại ngoan vô cùng mà cũng ăn hết, kỳ thật y căn bản không muốn ăn bao nhiêu, chỉ vì là An Dật cho. Sau khi ăn xong, cơn đau dạ dày rốt cuộc ngừng, xoa xoa dạ dày còn đau âm ỷ, lại vẫn không nén được cười lên, ngây ngốc cười một mình, y lại gặp được hắn rồi, đây có được coi là duyên phận không nhỉ.
“Cậu còn biết ló mặt ra hả? Hả? Không muốn làm thì quên đi!”
Thẩm Trác Hi được thư ký dẫn tới vừa mở cửa, bên trong đã truyền đến một trận gào thét, thư ký phía trước xấu hổ mà quay đầu lại cười cười với y. Thẩm Trác Hi do dự là bây giờ đi vào hay là chờ anh ta giáo huấn nhân viên xong mới đi vào, nhưng sau khi nhác thấy người bị giáo huấn bên trong, Thẩm Trác Hi đi vào ngay, bởi vì bên trong người đang ngồi mỉm cười trên ghế salon chịu mắng chính là An Dật mới vừa chia tay không lâu.
“A, Thẩm tổng, thật ngại quá”. Nói xong trừng mắt nhìn thư ký phía sau Thẩm Trác Hi, trách cậu ta lúc này đưa khách vào.
“Không sao”. Nói xong gật gật đầu với An Dật, An Dật cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy y, thân thiện cười cười với y, bộ dạng như vậy chẳng hề giống đang bị giáo huấn chút nào, ngược lại ông chủ kia lại lộ ra dáng điệu có phần tức giận hổn hển. Thấy có khách tới, An Dật đứng lên, chuẩn bị đi khỏi.
“Cậu ngồi xuống cho tôi, không được thừa cơ chuồn mất”. Phó tổng của chứng khoán An Thái lên tiếng, An Dật sờ sờ mũi lại ngồi xuống.
Thẩm Trác Hi tới đây là vì một khoản đầu tư, của cá nhân y, mà chứng khoán An Thái là số một, rất nhiều đại gia cũng đến đây để cho tiền của họ đẻ ra tiền. Nói chuyện với phó tổng của họ, tầm mắt lại thường thường nhìn về phía An Dật đang ngồi trên ghế sa lon cách đó không xa nhàn nhã mà lật tạp chí.
“Chi bằng số vốn này để cho cậu An Dật đầu tư đi”. Thẩm Trác Hi nói, An Dật nếu ở đây thì hẳn là một người môi giới chứng khoán, như vậy lấy tiền đưa cho hắn đầu tư, y không phải là có lý do quang minh chính đại tìm đến An Dật sao?
“Hả? Việc này e là không được”. Phó tổng của An Thái có phần bối rối nhìn nhìn An Dật, sau đó từ chối.
Thẩm Trác Hi nghĩ nghĩ lại, dựa vào tuổi An Dật còn trẻ như thế chắc vẫn chưa thể độc lập đầu tư một khoản tiền lớn như vậy, vì thế mỉm cười nói, “Năm nghìn vạn mặc dù không phải là con số nhỏ, nhưng tôi tin tưởng thực lực của An Thái các vị”.
“Tôi không phải có ý đó… An Dật cậu ấy là…”
“Không sao, cứ để tôi tiến hành là được”. An Dật ở bên cạnh đại khái là nghe được họ nói chuyện, lên tiếng ngăn anh ta nói tiếp.
Vụ làm ăn cứ như vậy quyết định, lại xã giao vài câu, Thẩm Trác Hi đứng dậy cáo từ, có điều y cố tình dạo qua một vòng bên bộ phận đầu tư, nhìn thấy An Dật từ phòng làm việc của phó tổng đi ra, ấn thang máy, y mới đi về phía thang máy.
An Dật nhìn thấy y, cười nói: “Thẩm tổng mà yên tâm giao tiền cho tôi, không sợ bị tôi làm thua lỗ hết à”.
“Tôi tin tưởng thực lực nhìn người của An Thái, cũng tin tưởng cậu”. Thẩm Trác Hi nghĩ, viết số điện thoại di động cho An Dật, “Số của tôi, nếu có vấn đề gì có thể gọi điện thoại cho tôi”. Kỳ thật y chỉ hy vọng An Dật có thể cũng viết số điện thoại của hắn cho y thôi, đáng tiếc làm cho y thất vọng là An Dật chỉ nhận số nhưng không hề có ý trao đổi số.
Từ sau lần gặp lại này, Thẩm Trác Hi cũng hồn vía lên mây, chờ mong An Dật có thể gọi điện thoại cho y, cho dù nói với y, hắn làm thua lỗ tiền của y rồi cũng được, nhưng số y đã định là phải thất vọng, một tuần trôi qua, cũng không có động tĩnh, nếu không phải biết An Dật làm việc ở An Thái, nên sẽ không biến mất như vậy, y tuyệt đối không nhịn được đi tìm hắn rồi.
Lại qua vài ngày sau, Thẩm Trác Hi không chịu đựng được nữa, nhìn thấy tin tức thị trường kỳ hạn rung chuyển, vì vậy liền gọi điện tới An Thái, điện thoại được chuyển tới bộ phận quản lí đầu tư, Thẩm Trác Hi kêu An Dật tới nhận điện thoại, đầu dây bên kia ngẩn ra một chút sau đó nói với y, bộ phận của họ không có người môi giới chứng khoán nào tên là An Dật. Thẩm Trác Hi thật sự là ngây người, không có người tên An Dật? Tiếp theo là sợ hãi, chẳng lẽ y lại phải mất đi tin tức của An Dật, ngay cả đầu dây bên kia nói cái gì nữa cũng không nghe rõ, chỉ biết là ngày đó nếu như phó tổng kia nhìn thấy An Dật, nói rõ họ chắc chắn quen biết.
Đến lúc Thẩm Trác Hi rõ ràng manh mối, xe của y đã đứng dưới lầu chứng khoán An Thái rồi. Thẩm Trác Hi cười khổ một chút, y thật sự là mê muội rồi, nhưng nếu đã tới, nhân tiện đi hỏi một chút xem sao. Vẫn là phòng làm việc lần trước kia, vẫn là phó tổng kia tiếp đón y.
“Chúc mừng Thẩm tổng, lần đầu tư này cũng không tệ, hai nghìn vạn lợi nhuận đã được chuyển vào tài khoản của ngài rồi”. Tưởng là Thẩm Trác Hi lo lắng vấn đề tiền bạc, vừa vào cửa đã nói rõ với y thị trường kỳ hóa lần này không có ảnh hưởng đối với đầu tư của y.
“Hả”. Mới hơn mười ngày, dùng năm nghìn vạn kiếm được lợi nhuận hai nghìn vạn? Thẩm Trác Hi cảm thấy có phần không thể tưởng tượng được, bây giờ tiền cũng dễ kiếm như vậy? Nhưng y lại lập tức nghĩ tới An Dật, đây thật là An Dật đầu tư?
“Ha ha, ngài cũng không xem là ai đầu tư”. Nói tới An Dật, anh ta hình như có chút tự hào.
“Vậy tôi nên hảo hảo cám ơn An Dật, chi bằng hẹn cậu ấy đi ăn một bữa”. Thẩm Trác Hi thuận thế nói, kiếm được tiền hay không y không quan tâm, y chỉ quan tâm An Dật.
“Đây là việc nên làm, cần gì phải khách sáo”.
“An Thái không hổ là doanh nghiệp hàng đầu, có thể khai thác được môi giới chứng khoán ưu tú mà tuổi còn trẻ như vậy”. Nghe ra từ chối trong giọng nói của anh ta, Thẩm Trác Hi cũng không vội, bắt đầu nói bóng nói gió, tựa như An Dật không phải người môi giới chứng khoán tầm thường đơn giản như thế.
“Ha ha, Thẩm tổng khích lệ rồi”. Cân nhắc một hồi, “Có vấn đề gì chi bằng ngài tự mình liên lạc với cậu ấy đi”. Viết một dãy số cho Thẩm Trác Hi, anh ta cũng đã nhìn ra, Thẩm Trác Hi cảm thấy hứng thú chính là An Dật.
Thẩm Trác Hi đạt được mục đích, tự nhiên cũng không quấy rầy nữa, ra cửa liền gấp không chịu nổi mà gọi cho An Dật, nghe được giọng nói ôn nhu của An Dật, trái tim lo lắng bất an nhiều ngày rốt cuộc yên ổn lại.
Lâu thật lâu sau, Thẩm Trác Hi mới biết được An Dật chính là ông chủ của An Thái, con số qua tay đều là dùng trăm triệu làm đơn vị, nghĩ đến hành động của mình lần đầu tiên còn tưởng rằng có thể giúp An Dật thật sự là quá buồn cười.