Chương 11-2: Đêm đầu tiên – 2 –
An Dật bị cảm giác ẩm ướt trên môi lay tỉnh, mở mắt thấy khuôn mặt phóng đại của Thẩm Trác Hi, phản ứng đầu tiên không phải đem tên dám làm càn trên người hắn quăng xuống đất đập cho một trận, mà nghĩ đây không có tính là tập kích ban đêm không đây? Chùi chùi môi, trưng ra một vẻ vô tội, phun ra một câu đặc biệt thuần khiết, “Anh làm sao vậy?”
Đang cúi đầu hôn môi An Dật, Thẩm Trác Hi tức khắc cứng đờ, An Dật cư nhiên tỉnh lại? Đến lúc hắn biết rõ mình đang làm cái gì, nhất định không bao giờ để y tiếp cận nữa, ánh mắt nhìn y cũng sẽ chán ghét như thấy ôn dịch, cư nhiên không biết liêm sỉ đi hôn trộm một người đàn ông. Nghĩ tới kết quả đáng sợ này, trái tim một trận co rút lại, đập nhanh đến khó chịu.
Dù sao thế nào cũng phải bị hắn chán ghét rồi, cứ để y hôn hắn thêm một lần đi, sau này không còn cơ hội nữa, cứ để y buông thả thêm một lần cuối cùng đi, trái ý An Dật, thỏa mãn nguyện vọng ích kỷ của chính y đi. Nụ hôn mang theo tuyệt vọng hạ xuống, y thật sự không biết mình bị ma xui quỷ khiến gì, sao lại thích người trước mắt này như vậy, có lẽ lần đầu tiên chỉ là một loại mê luyến hư ảo, nhưng sau này mỗi lần gặp mặt, đều cảm nhận thêm một phần ôn nhu săn sóc của người này, rồi lại thích hắn thêm một phần, đến hiện tại y không biết mình đã yêu hắn đến mức nào nữa, nếu như hắn có thể đáp lại tình yêu cấm kị này của y, y nguyện ý dùng cả thế giới để đổi lấy.
Mở môi răng An Dật, quấn lấy miệng lưỡi hắn, không có kháng cự như dự đoán, vì vậy càng hôn sâu hơn, biến hóa góc độ cảm thụ được khắp mọi ngõ ngách trong miệng An Dật, ɭϊếʍƈ hàm trên, đảo qua lợi, được An Dật theo bản năng đáp lại, thế là nụ hôn càng trở nên kịch liệt, nói là gặm cắn cũng không quá đáng. Thật muốn đem người này cứ như vậy ăn sạch, cùng hắn huyết nhục hoà lẫn thành một thể, như vậy sẽ không phải xa cách nữa, trong đầu chuyển ý nghĩ điên cuồng, liều mạng ʍút̼ môi An Dật, là ngọt ngào như vậy, lại là đắng cay thế này.
Lúc tách ra, hai người đều kịch liệt thở dốc, nhìn thấy đôi môi bị hôn sưng đỏ của An Dật, chắc hẳn mình cũng chẳng khá hơn, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt An Dật sáng trong như trước, trong đầu nổ ầm một tiếng, vừa rồi An Dật đáp lại cũng là ảo giác, hết thảy đều là vọng tưởng thôi, hắn căn bản không yêu mình, hắn ôn nhu chỉ là thói quen của hắn, không nhẫn tâm cự tuyệt, không nhẫn tâm thương tổn thôi, nhưng giờ phút này lại có vẻ tàn nhẫn như vậy. “Xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi” ôm lấy An Dật, cúi đầu không ngừng nỉ non chỉ một câu.
Chất lỏng lạnh lẽo, rơi trên mặt An Dật, theo má rơi xuống gối. Y đang khóc sao? Tại sao phải tuyệt vọng như vậy? “Sao lại khóc?” Vươn tay, sờ lên gương mặt y, ướt át, quả nhiên là khóc.
Thẩm Trác Hi không dám tin ngẩng đầu nhìn An Dật, căn phòng hắc ám, không thấy rõ biểu tình của hắn, chỉ là nhờ ánh trăng có thể nhìn thấy ánh mắt hắn ngời sáng, không có chán ghét cũng không có phẫn nộ, y có thể hy vọng xa vời không? Run rẩy đưa tay tìm kiếm khuôn mặt An Dật, chạm vào đôi môi mềm mại ấm áp của hắn, An Dật chu chu miệng, hôn lên ngón tay có vẻ thô ráp của của Thẩm Trác Hi.
Ngón tay chậm rãi mơn trớn, lau đi nước mắt y, lại mang đến càng nhiều nước mắt, thở dài một tiếng, “Đừng khóc nữa”.
Thẩm Trác Hi thật sự hoài nghi An Dật phải chăng là không biết y đang làm cái gì? Nếu không tại sao không trách mắng không phản kháng, hắn sao có thể bình tĩnh như vậy, hắn bây giờ bị một người đàn ông đặt dưới thân a, chẳng lẽ không ghê tởm sao? “Cậu biết tôi muốn làm cái gì không?”
An Dật cười nhạo một tiếng, “Anh tưởng tôi là con nít ba tuổi sao?” Hắn dĩ nhiên là biết y làm gì, kỳ thật bản thân An Dật cũng đang khó hiểu, sao mình không đẩy người đàn ông này ra, nhìn thấy y khóc thậm chí còn an ủi y, hắn rõ ràng có một trăm loại biện pháp trong nháy mắt chế ngự người so với hắn cao lớn khỏe mạnh hơn, ai, có lẽ là thấy người này yêu hắn quá sâu đậm, hắn muốn xem xem y đến tột cùng có thể vì hắn làm tới mức nào, nếu như y chỉ đơn thuần muốn thân thể mình, An Dật cười lạnh một tiếng, hắn tuyệt đối có cách khiến cho y ch.ết phi thường khó coi, chính thức biến mất khỏi thế giới này.
Được An Dật cổ vũ, Thẩm Trác Hi run rẩy lần mò cởi đồ An Dật, mở rộng quần áo, lộ ra vòm ngực, hai mắt cuối cùng thích ứng được với bóng tối, có thể mơ hồ nhìn thấy thân thể An Dật, lồng ngực trắng như tuyết lộ ra trước mắt y, giống như đang không ngừng hấp dẫn y, khiêu chiến thần kinh y. Người trong lòng mình bày ra dáng vẻ mặc người ngắt bẻ như thế, thật sự không thể trách Thẩm Trác Hi đại thúc định lực không đủ a.
Hấp tấp như một mao đầu tiểu tử hôn lên, xúc cảm làn da nhẵn mịn từ môi từ ngón tay truyền đến, Thẩm Trác Hi kích động cả người nóng lên, chỗ dưới thân càng đứng thẳng, cũng may ý nghĩ tuyệt đối không thể thương tổn An Dật trước sau khiến y vẫn duy trì lý trí, từng bước hôn xuống dưới, hôn lên bụng dưới An Dật, hôn đến cái rốn nho nhỏ của hắn, tò mò vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ, trên đầu truyền đến tiếng cười của An Dật, còn dùng đầu gối đỉnh y, đại khái là bị y làm cho hơi nhột.
Động tác lơ đãng này của An Dật khiến Thẩm Trác Hi hô hấp cứng lại, thiếu chút nữa tiết ra, lần đầu tiên chạm vào thân thể hắn, kích thích này thật sự quá lớn, bất chấp dục vọng dưới thân kêu gào muốn phát tiết, chuyên tâm hầu hạ An Dật, cởi quần An Dật ra, tính khí ngủ say của hắn an tĩnh nằm giữa hai chân, thật nhìn không ra An Dật nhìn thật gầy yếu kích thước chỗ này lại lớn đến thế. Thẩm Trác Hi cảm giác được miệng khô lưỡi khô, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, y cảm thấy mình thật sự điên rồi, nhìn thấy khí quan đàn ông giống trên người mình cư nhiên cũng hưng phấn, y trước kia chưa từng chạm qua đàn ông, cũng luôn cho rằng mình là dị tính luyến, vốn tưởng rằng dù mình thích An Dật, cũng không hẳn có thể thích ứng cùng một người đàn ông lên giường. Không ngờ đối mặt An Dật, ȶìиɦ ɖu͙ƈ ngẩng cao chẳng những không yếu bớt, ngược lại bởi vì nhìn thấy tính khí của hắn, chỗ đó càng thêm trướng đến phát đau, xem ra mình thật sự là không có thuốc nào cứu nổi rồi.
Giống như cúng bái hôn lên chỗ đó của An Dật, không có ghê tởm, ngược lại có một loại dục vọng muốn ɭϊếʍƈ hắn, nhưng Thẩm Trác Hi biết y chưa từng có kinh nghiệm khẩu giao cho người khác, tùy tiện làm, kỹ xảo mới lạ chỉ biết sẽ làm đau An Dật mà thôi, y không muốn gây ra nửa điểm trải nghiệm không thoải mái cho An Dật. Đưa tay nắm lấy thứ thô to của hắn, vừa nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thụ được hắn trong tay mình dần dần trướng lớn, môi cũng không rời đi, cúi ðầu hôn lên da thịt mềm nhẵn trong bắp đùi, hai quả bóng nhỏ dưới thân hắn theo động tác y thỉnh thoảng cọ xát lên má y, y lại một chút cũng không cảm thấy ghê tởm, nghe An Dật phát ra tiếng hanh thoải mái, ngược lại có một loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Đến lúc dục vọng An Dật ở trong tay y hoàn toàn đứng thẳng, Thẩm Trác Hi cũng không biết nên làm cái gì nữa, hai người đàn ông làm như thế nào thì y biết, nhưng y phải làm thế nào mới không làm An Dật đau đây, nghĩ sao cũng là chuyện không có khả năng đi, dù thế nào, chỗ đó của đàn ông sinh ra không phải để làm loại chuyện này. Nghĩ kĩ lại nơi nhỏ như vậy phải tiếp nhận vật thô to đến thế, y cũng cảm giác được sẽ đau đến da đầu tê dại đi. Y làm sao nhẫn tâm để An Dật thừa nhận loại đau đớn không chịu nổi này, lại làm sao nhẫn tâm gây ra đau đớn như thế cho người y yêu.
An Dật híp mắt hưởng thụ Thẩm Trác Hi phục vụ, nói thật, y thật sự không thể coi là biết phục vụ đàn ông, cũng phải, đàn ông nào muốn y tới hầu hạ chứ. Cho nên chút kỹ thuật ấy của Thẩm Trác Hi, thật sự không đủ để làm cho An Dật được phục vụ đến mức thần hồn điên đảo, mặc người ta muốn làm gì thì làm. Loại chuyện này cũng không có khả năng phát sinh trên người An Dật hắn, An Dật đối với ȶìиɦ ɖu͙ƈ năng lực khống chế người bình thường không thể so sánh, nếu như không phải hắn thả lỏng thân thể mình, chỉ sợ chút thủ đoạn kia của Thẩm Trác Hi cũng không đủ để làm thân thể hắn hưng phấn.
An Dật cười chờ Thẩm Trác Hi quyết định, mà Thẩm Trác Hi lại hoàn toàn không biết một ý nghĩ trong đầu y đủ để chi phối y về sau sẽ là địa ngục hay thiên đường.
Thẩm Trác Hi đấu tranh rất kịch liệt, y không muốn thương tổn An Dật, trong lòng càng rõ ràng để một người đàn ông ở dưới thân một người đàn ông khác làm trái luân lý hầu hạ là thống khổ như thế nào, người cao ngạo như An Dật, nếu như hắn tỉnh táo lại, biết mình làm cái gì với hắn, không biết sẽ thống khổ thế nào, tâm lý thống khổ có thể còn lớn hơn thống khổ trên thân thể.
Thôi thôi, ai bảo y thật sự quá yêu đàn ông này, thà rằng chính mình đau đớn cũng không nỡ để hắn đau đớn, trong lòng làm quyết định, mặc dù vô cùng ngượng ngùng không chịu nổi, vẫn là cắn răng cởi quần áo trên người mình, xích loã hiện ra trước mặt An Dật.
Ngoài cửa sổ trăng lặn về tây, ánh sáng tinh khiết rắc vào bên trong phòng, đã có thể nhìn thấy đối phương rõ ràng, xích lõa như vậy, khiến Thẩm Trác Hi thật sự là quá ngượng ngùng, lại không thể không tự mình động thủ, chỉ sợ rằng để An Dật làm, hắn còn chưa hẳn nguyện ý đi, Thẩm Trác Hi trong lòng cười khổ, mình đã tiện đến mức này rồi.
Tách hai chân ra, ngồi vắt ngang trên người An Dật, giằng co thật lâu, mới hít sâu một hơi, cắn răng lần tìm phía sau mình, mở ra nơi xấu hổ mình chưa bao giờ đụng chạm, nâng dục vọng hoàn toàn đứng thẳng của An Dật, nhắm ngay chỗ đó, chậm rãi hạ thắt lưng xuống, mới tiến vào một chút xíu, đã có thể cảm nhận được đau đớn như xé rách, trên trán mồ hôi lạnh thoáng chốc tuôn ra.
Trong lòng lại vạn phần vui mừng, không làm cho An Dật thừa nhận thống khổ như vậy, đau đớn này cứ để y thừa nhận là được rồi, càng không ngừng hít vào thở ra, chờ đau đớn giảm bớt một chút, mới tiếp tục đi xuống, nhìn thấy bộ dáng An Dật cũng không làm sao dễ chịu, đau dài không bằng đau ngắn, thống khổ như lăng trì thật sự quá hành hạ rồi, hung hăng cắn chặt răng, ngồi xuống một phát, mặc dù sớm có tâm lý chuẩn bị, vẫn hét thảm một tiếng.
Đau quá, thật sự là đau đến tê tâm liệt phế, y cảm nhận rõ ràng chỗ phía sau bị xé mở, có chất lỏng chảy xuống. Nhưng y bây giờ hoàn toàn không lo được những chuyện này, chỉ mong có người đập y ngất đi, để không cần thừa nhận đau đớn khiến người ta phát điên này.
An Dật cũng bị doạ nhảy dựng, biết ý đồ của y là được rồi, hắn cũng không muốn gây tai nạn ch.ết người, vốn đang chuẩn bị rút khỏi, không ngờ y cư nhiên thoáng cái ngồi xuống, ngay cả chỗ kia của hắn cũng có cảm giác bị kẹp muốn đứt, càng không cần nói chính Thẩm Trác Hi.
Người ngồi vắt ngang trên người hắn, bỗng chốc giống như con rối đứt dây, ngã xuống, An Dật vội vàng ngồi dậy đỡ lấy.
“Đừng nhúc nhích… Đừng nhúc nhích…” Thẩm Trác Hi đau đến co quắp lại cầu khẩn, y bây giờ không dám có chút động tác, một chút xíu kích thích mang đến đều là kịch liệt đau đớn, giống như từ trong thân thể truyền đến, làm cho ngýời ta không thể chịu đựng nổi, một chút động tác An Dật, y đau đến thiếu chút nữa ngất xỉu.
An Dật ôm lấy y, thật không ngờ y lại khinh suất như vậy, ít ra nên biết chút thường thức là nên tự mình khuếch trương trước chứ, không phải mao đầu tiểu tử mười mấy tuổi, bất quá hắn cũng biết Thẩm Trác Hi vì sao không làm đủ tiền hí, bảo y tự mình khuếch trương cho mình quả thực làm khó y quá rồi, hắn thật không ngờ tới Thẩm Trác Hi có thể vì hắn làm được đến mức này, giờ phút này bất luận nguyên nhân gì, An Dật bị lão đàn ông trước mắt này làm cảm động rồi.
Vuốt ve eo y để y thả lỏng, tay kia lần tìm nơi bọn họ kết hợp, chắc chảy máu rồi, An Dật thật chưa từng thấy ai có thể hành hạ mình như thế, chậm rãi xoa chỗ đó của y, miệng bảo y điều chỉnh hô hấp thả lỏng, chờ y thích ứng.