Chương 20-3: Công khai – 3 –

Thẩm Trác Hi đến vườn hoa sau nhà, bị một cơn gió lạnh thổi tới run run, hiện tại đang thời điểm đầu xuân se lạnh, tuy đã buổi chiều, nhưng cũng rất lạnh. Bây giờ y bất chấp tất cả, chỉ mong chạy tới chỗ mẹ, ngăn cản vụ đính hôn như tai hoạ này, quả thật y không dám tưởng tượng sau khi An Dật biết việc này sẽ có biểu cảm gì.


Nhiệt độ không khí bên ngoài còn hơi thấp, trong vườn hàn mai đua nở, một mảnh trắng hồng vàng, trông rất đẹp mắt, bất quá Thẩm Trác Hi biết, mẹ sẽ không tiếp đãi khách ở đây, cảnh này tuy đẹp, nhưng cũng không có gì hiếm lạ, muốn tiếp khách quý như Tô gia, mẹ nhất định sẽ vào vườn hoa tường vi bà yêu nhất, đó là ngôi nhà kính thật lớn có ánh mặt trời ấm áp, trồng đủ loại tường vi quý hiếm, dưới sự dày công chăm sóc của thợ làm vườn, tường vi một năm bốn mùa đều nở rộ rực rỡ, dù đầu xuân không phải mùa tường vi, nơi ấy cũng như một thế giới khác, hoa nở quanh năm, vườn tường vi thơ mộng tựa như trong truyện cổ tích này chính là nơi mẹ thường đến.


Thẩm Trác Hi đến gần ngôi nhà kính lớn hình bán nguyệt, cách lớp thủy tinh có thể nhìn thấy bên trong một mảnh tường vi nở rộ. Không ngoài dự đoán, ngay cửa vào nhà kính thấy được vệ sĩ của mẹ và quản gia.


Thẩm Trác Hi cũng không để ý, định đẩy cửa đi vào, nhưng không ngờ bị người vệ sĩ giống đầu gỗ đưa tay ngăn cản, ông quản gia xấu hổ cười cười: “Cậu chủ, phu nhân đang tiếp khách, nói không muốn bị bất cứ ai quấy rầy.” Đặc biệt tăng thêm mấy chữ “bất cứ ai”, nhắc nhở Thẩm Trác Hi, ý của mẹ chính là ngay cả y cũng không được đi vào.


Thẩm Trác Hi càng thêm chắc chắc bên trong nhất định là người nhà họ Tô, mẹ vốn đã sớm dự đoán Thẩm Trác Hi nhất định sẽ đến gây rối, phá bĩnh việc hôn sự này, mới không cho y vào. Thẩm Trác Hi cười khổ, mẹ thật đúng là định quyết tâm bắt mình kết hôn rồi. Bây giờ xông vào cũng vô dụng, y không cho rằng mình là đối thủ của anh vệ sĩ này, hơn nữa bên cạnh còn có bác quản gia từ nhỏ nhìn mình lớn lên, y không muốn làm bác khó xử, cứng rắn cũng không hay, không dây dưa lâu, gật đầu với bác quản gia, tỏ ý mình biết, sau đó đi trở lại đường cũ.


Đối với Thẩm Trác Hi dứt khoát đi như thế, ông quản gia ngẩn người, không nói thêm gì, mặc dù ông là cụ già, nhưng chuyện nhà của chủ cũng không có chỗ cho ông xen vào. Thẩm Trác Hi hiển nhiên không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy, căn nhà kính lớn thế đâu phải chỉ có một cửa ra vào, theo y biết thì có vài chỗ, y cũng không tin mẹ lại đề phòng y như phòng trộm, chỗ nào cũng phái người canh, quả nhiên Thẩm Trác Hi mới xoay một vòng đã nhìn thấy lối dẫn vào nhà kính, chỉ có mấy ông cụ làm vườn phụ trách coi cửa đang tụ tập bên ngoài phơi nắng nói chuyện phiếm, thấy Thẩm Trác Hi đi qua, tuy khó hiểu nhưng cũng không ngăn cản y đi vào từ nơi này.


available on google playdownload on app store


Thẩm Trác Hi quay lại nhìn đám thợ làm vườn này, có lẽ tất cả thợ làm việc bên trong mẹ đều đuổi hết ra ngoài. Vào nhà kính, kỳ thật bên trong tương đối lớn, những đóa tường vi thấp thoáng như mê cung, nơi này có rất nhiều chỗ dùng để thưởng thúc nghỉ dưỡng, cũng không biết mẹ và người Tô gia ở đâu, bất quá Thẩm Trác Hi đoán có thể là ở sân ngắm cảnh trung tâm, nơi đó không gian khá lớn, thấm đẫm ánh mặt trời, bên cạnh đó chủng loại hoa đều thuộc dạng quý hiếm nhất, dùng để tiếp đãi khách quý thì không thể tốt hơn. Thấp thoáng có thể thấy con đường nhỏ dẫn vào bên trong, vô sâu một chút, đã láng máng nghe được tiếng người, hình như không chỉ hai người.


Có vài thanh âm đang nói chuyện với nhau, thi thoảng còn xen lẫn tiếng cười, Thẩm Trác Hi vô cùng kinh ngạc, từ sau khi cha tự sát, y rất ít khi nhìn thấy vẻ tươi cười lộ ra trên gương mặt mẹ, tiếng cười như vậy, lại càng chưa bao giờ gặp qua, cũng không biết là chuyện gì làm cho mẹ thoải mái đến thế. Vừa nghĩ tới có lẽ là việc hôn nhân của mình, Thẩm Trác Hi lại hoảng loạn, không phải nhà họ Tô đã đồng ý rồi chứ?


Bước nhanh hơn, đi tới sân trung tâm, từ khe hỡ giữa những cành hoa đã có thể nhìn thấy bóng người bên trong, có khoảng ba đến bốn người, tiếng nói chuyện giữa họ cũng dần dần nghe rõ.


“Bội Kỳ cô thật là không có tấm lòng a, cư nhiên đến bây giờ mới gọi tôi tới chỗ đẹp như vầy.” Bội Kỳ chính là tên của bà Thẩm, Thẩm Trác Hi vừa nghe có người xưng hô mẹ mình thân mật như thế thì cảm thấy bất ngờ, người kia là ai? Chẳng lẽ ông cụ Tô gia cư nhiên đích thân tới? Vậy hôn sự này, y từ chối càng khó khăn hơn, những đại thế gia này quan tâm chính là vấn đề thể diện, nếu y cứ như vậy cự hôn trước mặt người đứng đầu Tô gia, bảo người ta vác mặt đi đâu a. Nhưng y không cự tuyệt cũng không được, vì An Dật…


“Ông vậy là được lây phúc của anh bạn nhỏ ấy chứ.” Đây là giọng nói của mẹ, nghe trong thanh âm mang theo ý cười, hoàn toàn khác với ngữ điệu cứng nhắc nghiêm túc khi nói chuyện bình thường.


“Ôi chao ôi chao, đã biết cô bạc bẽo a, trước kia cũng chưa bao giờ thấy cô dùng trà ngon như vầy đãi tôi a.”


“Ông cụ Tô gia cư nhiên còn hiếm lạ chút lá trà này của tôi?” Lời nói của mẹ trực tiếp trực tiếp chứng thực suy đoán của Thẩm Trác Hi, thật là người nhà họ Tô đã đến, hơn nữa người tới còn là chủ nhân đương nhiệm. Thẩm Trác Hi thầm than một tiếng xong rồi, chuyện này nếu mẹ đã bàn với cụ Tô xong thật rồi, vậy là chính thức xong xuôi, Thẩm Trác Hi nghĩ kiểu gì cũng không ra ông cụ Tô gia làm sao lại đến nhanh như vậy, chuyện buổi sáng mẹ mới đề cập, giờ vừa xế chiều người ta đã tới nhà? Lẽ nào kỳ thật mẹ đã sớm có kế hoạch này?


“Hiếm mấy cũng chẳng hiếm bằng mấy gốc tường vi xanh nhà cô a, bất quá, thật không ngờ hai ngươi lại quen nhau, chậc chậc, thật sự là duyên phận a.”


“Tôi cũng không ngờ anh Tô và dì Bội cư nhiên là người quen.” Một thanh âm khác nói, giọng nói này quen thuộc như thế, đáng tiếc Thẩm Trác Hi tâm trí hoảng hốt, lực chú ý hoàn toàn bị cụ Tô chiếm đi, chỉ nghĩ lát nữa phải làm sao đây, hoàn toàn không để ý loại cảm giác quen thuộc ấy, chỉ cảm thấy giọng nói này hình như thường xuyên nghe thấy.


“Chúng tôi chính là vì hoa tường vi xanh mới biết nhau mà.” Bà Thẩm giải thích.
“Đợi đã, cách gọi này của cô không phải làm tôi bỗng dưng thành nhỏ hơn một cấp, không được không được.”


“Vậy cũng không được, tại sao cụ Tô thì là anh Tô, còn tôi lại thành dì rồi, tôi so với ông cụ này trẻ hơn rất nhiều.”
Thanh âm kia cười trêu ghẹo “Như thế chẳng phải là nên gọi ông Tô và dì Bội. Được rồi, quên chúc mừng anh Tô và dì Bội kết thành thông gia.”


Nhắc tới việc này, ba người đều cười, cụ Tô lại càng cười ha hả nói: “Đến lúc đó nhất định sẽ không quên mời cậu uống rượu, không được chuồn mất nha.”


Thẩm Trác Hi quýnh lên, đã nói xong thật rồi, vừa vòng qua bức tường do hoa kết thành, đã thấy giữa những khóm hoa vây quanh, trên mấy chiếc ghế sopha, ba người thoải mái ngồi uống trà.
Cũng bất chấp còn có những người khác ở đây, vội vàng nói: “Mẹ, hôn sự này con không thể đồng ý.”


“Đây chính là Trác Hi con cô sao?”
“… Sao anh lại ở đây?” Giọng nói vừa rồi thấy Thẩm Trác Hi, ngạc nhiên hỏi.


Nghe thấy thanh âm này, Thẩm Trác Hi nhìn qua, nhất thời cũng sững sờ tại chỗ, kiểu gì cũng không ngờ tới người mong nhớ ngày đêm vì sao đột nhiên xuất hiện trước mắt, lắp ba lắp bắp nói: “An… An Dật? Em… Sao lại…”


Ánh mắt Thẩm Trác Hi đảo qua đảo lại giữa ba người, lúc nghe y nói vẻ mặt mẹ chợt cứng nhắc trong nháy mắt, sau khi thấy y và An Dật quen biết thì biến thành kinh ngạc, nhưng trái lại cụ Tô đã sớm biết hai người vốn quen nhau, có điều xem ra quan hệ hình như không phải đơn giản là bạn bè bình thường a.


“Hai người quen nhau?” Những lời này Thẩm Trác Hi và bà Thẩm trăm miệng một lời hỏi ra. Còn không chờ An Dật trả lời, Thẩm Trác Hi đột nhiên nghĩ An Dật đã biết chuyện y sắp đính hôn rồi, bất chấp quan hệ kỳ quái giữa An Dật và mẹ, vội vàng kéo tay An Dật, như sợ hắn sẽ lập tức xoay người rời đi. “An Dật, em hãy nghe anh nói, chuyện đính hôn với Tô Doanh không phải như em nghĩ, anh sẽ không đính hôn với cô ta.”


“Đợi đã, mẹ anh chính là dì Bội?” An Dật kinh ngạc hỏi, nhất thời còn chưa thông, vậy vừa rồi ba người họ đàm luận chính là hôn sự của Thẩm Trác Hi? Tình nhân của mình Thẩm Trác Hi sắp đính hôn? Mà hắn cư nhiên không hề hay biết, còn cười chúc mừng dì Bội, thật sự là… quá mỉa mai mà.


Đột nhiên thấy phẫn nộ, khiến An Dật hiểu được hóa ra mình vẫn có loại tâm tình gọi là tức giận, Thẩm Trác Hi định làm vậy là ý gì, tự một mình về nhà, sau đó vô thanh vô tức nói đính hôn với người khác?


An Dật vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Thẩm Trác Hi lo lắng kéo hắn giải thích với hắn, có xúc động muốn vẫy tay y ra, bất quá bình thường quen mang ý cười ôn nhu, quen xa cách khách sáo, thế nào cũng không làm ra chuyện kích động như vậy được.


Thẩm Trác Hi thấy An Dật vẻ mặt tươi cười ôn hòa đạm nhã trước sau như một, kinh ngạc rồi đột nhiên biến sắc, trên mặt nhìn không ra một chút biểu cảm, vừa không giống tức giận, vừa không giống phẫn nộ, chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm chỗ tay mình kéo tay hắn. Thẩm Trác Hi có phần bất an, sợ An Dật cứ như vậy vẫy tay y ra, hơn nữa vẻ mặt hắn thế này, thật là lần đầu tiên y thấy, trước kia luôn hy vọng nhìn thấy An Dật vì y biến sắc mặt, vì y lộ ra cảm xúc, nhưng chứng kiến thật rồi, Thẩm Trác Hi thật sự sợ, y hối hận rồi, y không muốn nhìn thấy biểu cảm An Dật như vậy chút nào, không chút nào vui vẻ như dự liệu, chỉ có kinh hoảng bất an, tim đập nhanh cực kỳ, chỉ sợ những lời tuyệt tình sẽ phát ra từ miệng An Dật, nếu An Dật nói chia tay, nói không cần y nữa, có lẽ thật sự sẽ tuyệt không có cách vãn hồi.


Nhìn An Dật dần dần từ không có biểu cảm lại khôi phục dáng vẻ ôn nhu hiền hoà bình thường, thậm chí ý cười nơi khóe miệng so với trước kia càng nhiều hơn. Trái tim đã thót lên của Thẩm Trác Hi không vì An Dật khôi phục ý cười mà rơi xuống, ngược lại càng khẩn trương hơn, hắn tức giận thật rồi, còn là cực kì tức giận, Thẩm Trác Hi cảm giác được vẻ tươi cười của An Dật giờ phút này quả thật so với ác quỷ dữ tợn nhất còn kinh khủng hơn.


An Dật mang vẻ tươi cười, nhìn Thẩm Trác Hi hoảng hốt lo sợ, nói năng lộn xộn giải thích với hắn vụ đính hôn này không phải ý của y, bàn tay bị nắm lấy, càng ngày càng chặt, tưởng như muốn cắt đứt cổ tay hắn vậy, có lẽ chính Thẩm Trác Hi cũng không biết, tay y bây giờ đang không ngừng run rẩy, đó là do vô cùng sợ hãi.


Tầm mắt An Dật dời khỏi chỗ cổ tay bị nắm lấy, nhìn về phía Thẩm Trác Hi đang quỳ trước mặt hắn giải thích với hắn, ý cười càng sâu.  Ban nãy mình thật bị tin đính hôn đập cho choáng váng rồi, mới có thể phẫn nộ như thế, chưa kịp suy nghĩ gì khác, ý niệm duy nhất trong đầu chính là đem tên dám cả gan chạy đi kết hôn với người khác bắt lại hảo hảo giáo huấn một trận, cho y hiểu rõ vấn đề quyền sở hữu của mình.


Hiện tại bình tĩnh nghĩ lại, cũng hiểu ngay đầu đuôi sự việc, Thẩm Trác Hi thích mình như vậy sao có thể tự chạy đi đính hôn với người phụ nữ khác, y chắc biết hậu quả.


Nghĩ hóa ra mình còn có ý muốn độc chiếm mãnh liệt như thế, khiến An Dật không khỏi lại buồn cười, hắn đúng là chưa từng nghĩ Thẩm Trác Hi sẽ phản bội hắn, cũng chưa từng nghĩ muốn chia tay với Thẩm Trác Hi, chỉ nghĩ bắt người này lại, đè lên giường hảo hảo đánh một trận cho hả giận. An Dật đột nhiên tươi cười, làm Thẩm Trác Hi quá sức sợ hãi, không biết có phải là hắn càng tức giận hơn rồi, hay là thật muốn nói chia tay mình nữa.


“Anh… Anh… Người anh nói… Chính… Chính là An Dật?” Bà Thẩm bị biến cố xảy ra bất ngờ, kinh ngạc đến ngây người, vừa nhìn thấy con mình nói sẽ không kết hôn, sau đó hoàn toàn không đếm xỉa tới sắc mặt hai vị trưởng bối ở đây, nôn nóng giải thích với An Dật, tình cảm của y đối với An Dật quả thật chính là người mù cũng có thể nhìn ra được. Lão luyện thành tinh như hai người thế nào lại không nhìn ra, có điều bà Thẩm nhất thời không tiếp thu được sự thật này mà thôi, người con mình thích cư nhiên chính là An Dật?






Truyện liên quan