Chương 7: Về tương lai

Buổi tối cùng tán chuyện với Dương Lập qua điện thoai, Hàn Thiếu Hoa vội vàng khoe ra cái tri thức mới học kia. Dương Lập bên đầu kia cười “Anh được đấy, biết nhiều phết nhỉ?”


Hàn Thiếu Hoa đáp “Hơn nữa, khứu giác của anh so với người bình thường con linh mẫn hơn, cho nên anh càng nhớ kỹ hương vị của em hơn so với người khác. Ông chủ này, em cũng nhanh nhanh mà nhớ hương vị của anh đi”


“Anh hiện tại làm nũng cũng vô dụng thôi. Bởi vì người anh chẳng có mùi gì, nhiều lắm, là mùi thối ấy. Em không có cái mũi chó con giống anh đâu!” (khuyển công khả ái a)
Hàn Thiếu Hoa nghĩ mẩm, cậu có nên mua thêm bình nước hoa để xài dần không nhỉ.


“Suy nghĩ gì đấy, sao mãi mà chẳng nói lời nào?” Dương Lập ủy khuất gọi.
Hàn Thiếu Hoa nghe giọng nói của Dương Lập, bắt đầu nghịch nghịch bao thuốc bên cạnh.


~ Anh đang nghĩ, cho dù một ngày nào đó mà chúng ta phải xa nhau, và vì anh đã nhớ kỹ mùi hương của em rồi, thế nên, cả đời này, anh sẽ chẳng thể nào mà quên được em.
“Ông chủ này, anh nhớ kỹ mùi hương của em rồi!”
“Cái gì cơ? Đừng bảo anh ngửi được mùi tiền trên người em nhé!”


“Sao em không thể lãng mạn một chút chứ?”
“Được được, em lãng mạn đây! Thế anh đã nhớ mùi vị đàn ông trên người em chưa?”
Hàn Thiếu Hoa ha hả cười, đầu điện thoại bên kia Dương Lập cũng đang nở một nụ cười.
“Học xong sớm rồi nghỉ ngơi nhé, cuối tuần gặp!”


available on google playdownload on app store


Giọng nói ôn nhu từ đầu bên kia truyền sang, khiến tâm Hàn Thiếu Hoa cũng nóng lên theo.
“Ừ, chúc em ngủ ngon!”


Cùng nói chuyện phiếm qua điện thoại, cuối tuần hẹn hò, ăn cơm rồi đi dạo, xem phim truyền hình, rồi kết thúc một ngày bằng vận động yêu đương… Hàn Thiếu Hoa và Dương Lập đã vững vàng vượt qua 8 tháng hẹn hò.


Nhưng dạo gần đây, bên nhà Dương Lập bắt đầu giục gã kết hôn, còn giới thiệu đối tượng cho gã.
Chỉ một tháng nữa thì Hàn Thiếu Hoa thi lên đại học, cả hai bên đều đang chịu áp lực rất lớn.


Hàn Thiếu Hoa không cho Dương Lập đi xem mặt, nói xong rồi thì hai người bắt đầu ồn ào. Tương đối là bắt đầu nộ chiến rất kịch liệt, Hàn Thiếu Hoa thật sự chẳng hề muốn cãi nhau với người yêu, chỉ sợ khẩu khí lúc giận giữ của mình tổn thương đến Dương Lập, nhưng cũng không muốn cứ thế mà thỏa hiệp. Cuối cùng, đành phải để chính mình hờn dỗi. Còn Dương Lập, dù sao thì cũng thành thục hơn một chút, nói hai người tạm thời phải bình tĩnh đã, đợi đến khi Hàn Thiếu Hoa thi cử xong xuôi rồi mới nói sau. Mà trong đoạn thời gian này, gã cũng không cùng người nhà đề cập tới việc xem mặt lại.


Tháng 6, khi mà ánh dương rực rỡ nhất, Hàn Thiếu Hoa cuối cùng cũng ra khỏi trường thi, hít thật sâu một cái. Dãy số đã khảm vào tâm lại xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Anh thi xong rồi!”
Đầu bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc “Thi thế nào?”
“Còn có thể thế nào?”


“Vậy là tốt rồi. Anh biết mấy ngày nay em khẩn trương thế nào không, chẳng kém cái hồi em thi đại học lắm, dù 10 năm rồi nhưng em vẫn nhớ!”


Hàn Thiếu Hoa cúi đầu mỉm cười, tâm tình rốt cục cũng an ổn xuống. Dương Lập thấy đầu dây bên này mãi mà không nói chuyện, liền hỏi “Này? Thiếu Hoa anh còn ở đó không đấy? Sao không nói lời nào?”


“Anh muốn gặp em” Hàn Thiếu Hoa nắm chặt di động lại, trong lòng có bao nhiều điều muốn nói, cuối cùng chỉ tổng kết rất gọn gàng một câu “Anh rất nhớ em!”
“Em đang ở nhà, lúc nào anh tới cũng được”


Điện thoại vừa cúp không được bao lâu, chuông cửa đã reo rồi. Dương Lập ra mở cửa, Hàn Thiếu Hoa chưa nói đến hai lời, đã nhào vào mà ôm hôn.
“Chờ……. Ngô…..”


Dương Lập vất vả lắm mới tìm được một cơ hội nói chuyện “Ít nhất đóng cửa lại đã, rồi lại hôn tiếp, nhé?”


Hàn Thiếu Hoa tự vỗ đầu mình một cái, tí nữa thì quên hiện trường vẫn còn đang lồ lộ trước mắt mọi người. Cậu nhanh chân chạy ra đóng cửa lại, rồi lại nhào tới, kéo người yêu vào trong ngực.


Hôn môi mãi, rồi cũng bị kéo lên giường giữa thanh thiên bạch nhật, Dương Lập cảm thấy có chút không thể khống chế nổi “Anh cũng thật là… Vừa mới thi cử xong mà?”


Dương Lập tự hỏi, thi cử vào đại học hiện giờ gấp gáp đến thế hay sao, thí sinh thi xong rồi mà nhịp điệu tiết tấu vẫn chẳng chậm lại chút nào thế này?


Hàn Thiếu Hoa hôn bẹp một cái lên mặt gã “Chúng ta không gặp nhau đến cả tháng trời rồi ấy. Vừa nhìn thấy em là cơ thể anh đã phản ứng, rồi chỉ muốn yêu em luôn ngay tại cửa nhà ấy, ông chủ thân ái của anh ạ!”
Dương Lập mắng “Đồ quỷ thối, ý anh là chỉ muốn thượng em luôn thôi chứ gì?”


“Cũng muốn” Đồng chí Tiểu Hàn cực kỳ thẳng thắn, lộ ra một nụ cười tà ác.


Đồng chí Lão Dương dở khóc dở cười, đành phải nỗ lực cùng người yêu phối hợp. Có lẽ cuộc thi thật sự rất mệt, thế nên Tiểu Hàn chỉ muốn Lão Dương một lần. Sau đó vừa ôm Lão Dương, vừa tố khổ, nói rằng một tháng vừa rồi phải học phụ đạo vất vả thế nào, vì không muốn phụ lòng của gã mà phải chăm chỉ bao nhiêu.






Truyện liên quan