Chương 6: Về nhà
Từ chỗ quản lý khách sạn kia biết được nơi mình ở trước đây cũng không có bị phá bỏ hay di dời, cái này làm cho trong lòng Lăng Vũ nổi lên một trận kích động cùng vui sướng. Trước nay không bao giờ Lăng Vũ dám nghĩ tới mình sẽ may mắn dễ dàng tìm được đường về nhà.
Vẫn luôn cho rằng, thời gian hơn mười năm cái gì cũng sẽ biến hóa, thành phố đã thay đổi thật nhiều, càng ngày càng tiên tiến cùng phồn hoa, những khu phố cũ kĩ trong nội thành khẳng định sẽ bị phá bỏ và di dời. Nhưng không ngờ khu phố nơi có ngôi nhà của Lăng Vũ không giống những khu phố xuống cấp khác trong thành phố bị tháo dỡ. Nguyên nhân là bởi vì khu phố đó có mấy ngàn năm lịch sử, cho nên lãnh đạo thành phố chỉ là tiến hành đại trùng tu mà thôi.
Ba mẹ hẳn là vẫn sống tại đó, dù sao cũng là nơi bọn họ sinh sống rất nhiều năm qua. Cũng có lẽ khả năng là bọn họ đang chờ ta trở về!
Tấm hình Lăng Vũ hiện tại rất khó bình tĩnh, bước chân cũng không chậm lại một chút nào.
Ba mẹ hẳn là đã xuất hiện rất nhiều tóc bạc. Vì đứa con trai vô cớ mất tích mà đã phiền muộn nhiều. Vì đứa con bất hiếu mà đau thấu tim phải không? Ba mẹ, con lập tức trở về bên hai người ngay. Về sau con sẽ hiếu thuận, sẽ không bao giờ làm cho hai người nhọc lòng nữa!
Trên đường đi, Lăng Vũ luôn hỏi thăm mọi người hướng đến khu nhà cũ. Đại khái sau một giờ, Lăng Vũ đã đứng trước một con đường có chút vừa lạ vừa quen. Tuy rằng những ngôi nhà ở đây nhìn có vẻ như mới xây, nhưng lại không có mất đi bố cục vốn có. Chỉ là đem những chỗ trước kia xây bằng xi măng biến thành từng khối gạch, thoạt nhìn càng thể hiện cổ kính mà thôi. Những căn phòng cũng được sửa chữa chỉnh tề, không còn cũ kĩ lụp xụp nghèo nàn như trước đây.
Dựa theo trí nhớ, Lăng Vũ đi tới trước cửa ngôi nhà mà mình mộng tưởng đã lâu. Nhìn thấy đồ vật treo trên cửa, Lăng Vũ ngăn không được nước mắt chảy xuống thành dòng.
A!! Chuông cửa bằng chuỗi lục lạc nhỏ!
Đây chính là đồ vật trước khi Lăng Vũ rời đi đã làm. Chuỗi lục lạc thế nhưng một cái cũng không có thiếu.
Ba mẹ cũng không có từ bỏ ta!
Nhớ rõ khi đó sau khi làm xong chuỗi lục lạc, Lăng Vũ đã đem cái này đưa cho mẹ mình, còn giải thích:
"Mẹ, cái này là Vũ Nhi làm, chỉ cần lục lạc nhỏ ở cửa vang lên, thì chứng tỏ Vũ Nhi đã về nhà. Mà nếu có cái lục lạc nào bị rớt, chúng ta liền thay cái mới cho nó nhé, để cho chuỗi lục lạc này vẫn luôn có thể kêu mãi."
Hiện tại đã hơn mười năm, lẽ ra chuỗi lục lạc đã sớm rớt hết, nhưng nó vẫn đầy đủ, một cái cũng không có thiếu. Vậy là mẹ còn nhớ rõ lời hứa năm đó của chúng ta, chứng minh ba mẹ vẫn đang chờ ta trở về!
Lăng Vũ hạnh phúc khi nghĩ đến điều này, sau đó giơ tay lau đi nước mắt trên mặt. Lăng Vũ không muốn bị ba mẹ nhìn thấy bộ dạng mình rơi lệ.
Run rẩy nâng lên tay lên cầm chuỗi lục lạc trên cửa rung mấy cái. Nghe được âm thanh vui tai phát ra, trong lòng Lăng Vũ lại như sông cuộn biển gầm. Vô vàn tưởng niệm vào giờ phút này có vẻ càng lúc càng nồng đậm.
Ba mẹ, con đã trở về!
Sau đó Lăng Vũ lại giơ tay ấn chuông cửa. Ấn xong, Lăng Vũ tức khắc không biết nên làm sao bây giờ, tay cũng không ngừng kéo kéo quần áo, muốn cho bản thân mình nhìn thực chỉnh tề.
"Lạch cạch"
Không có bất luận chuẩn bị gì, Lăng Vũ nghe được âm thanh mở cửa, tức khắc cả kinh ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa chậm rãi mở ra.
Nhìn thấy gương mặt lộ ra sau khi cửa mở, Lăng Vũ run rẩy đôi môi kêu người trước mắt.
"Mẹ... Mẹ ơi!"
Người mở cửa cũng ngơ ngác nhìn người đứng ngoài cửa, nhất thời không có phản ứng. Chỉ nắm chặt lấy nắm cửa, trong mắt bà lộ ra kinh ngạc không thể tưởng tượng, hốc mắt cũng bắt đầu nóng ướt.
Lúc này bên trong cánh cửa vang lên một giọng nói đôn hậu mà tang thương.
"Bà nó, người nào tới vậy? Sao không mời khách vào nhà? Lớn tuổi rồi nên quên hết lễ nghĩa! Ai....."
Là giọng nói của ba. Tuy rằng đã hơn mười năm chưa nghe lại, nhưng sự nhiệt tình trong đó vẫn không hề thay đổi. Ta có thể nhận ra!
Mẹ Lăng đứng ở cửa cuối cùng cũng đã có phản ứng, sau đó nước mắt bắt đầu rơi xuống lã chã.
"Là Vũ Nhi. Ông ơi, là Vũ Nhi. Vũ Nhi của chúng ta đã trở về. Vũ Nhi cuối cùng con đã trở về!"
Nói liền mở rộng cửa ra, mẹ Lăng đi đến trước mặt Lăng Vũ, nâng đôi tay kín nếp nhăn xoa xoa gương mặt của Lăng Vũ.
Bên trong cánh cửa lại vang lên giọng ba Lăng, tiếp theo chính là một tràn tiếng bước chân đi đến:
"Bà bị gì vậy, mắt chưa gì đã mờ đến mức hồ đồ rồi. Vũ Nhi đã mười năm không có xuất hiện, sao có thể là... Vũ... Vũ Nhi! Sao có thể?"
"Phi phi... Ông nhìn đi, chính là Vũ Nhi... Vũ Nhi. Con... Con chúng ta cuối cùng đã trở về! Vũ Nhi của chúng ta..."
Nói ra, giọng mẹ Lăng bắt đầu nghẹn ngào. Lăng Vũ lập tức tiến lên ôm mẹ mình nói.
"Ba mẹ, Vũ Nhi đã trở về, Vũ Nhi đã trở về rồi!"
"Tốt quá, trở về là tốt rồi. Bà nó, sao còn không cho Vũ Nhi vào, đứng ở cửa giống cái gì!"
Ba Lăng giơ tay lau nước mắt trên mặt, rồi sau đó nói với mẹ Lăng.
"Phải phải, chỉ lo cao hứng. Vũ Nhi mau tiến vào, mau vào nhà đi con! Để ba mẹ xem xem! Mau tới ngồi bên cạnh mẹ!"
Nhìn hai người trước mắt khóc lệ thành dòng, Lăng Vũ cũng ngăn không được nước mắt, rồi sau đó chui vào lòng của mẹ Lăng.
"Ba mẹ... Vũ Nhi bất hiếu... Làm cho hai người lo lắng... Vũ Nhi về sau không bao giờ vô cớ rời khỏi các người... Không bao giờ nữa!"
Nghe được Lăng Vũ nói, hai người mắt nước tràn trề, lại lộ ra tươi cười sủng nịch. Mẹ Lăng xoa cái đầu trước ngực nói:
"Đứa nhỏ ngốc, chỉ cần con có thể trở về, mẹ và ba liền an tâm rồi. Những gì trước kia đều đã đi qua, chúng ta không đề cập tới, trở về là tốt lắm rồi!"
"Mẹ con nói rất đúng, chỉ cần an toàn trở về là tốt rồi, không có gì so sánh được với một nhà đoàn tụ!"
Giọng ba Lăng ba hiền hậu, tay cũng không ngừng vỗ phía sau lưng Lăng Vũ. Ông hy vọng có thể an ủi đứa con bảo bối thật vất vả mới trở về.
Tuy rằng không biết năm đó Vũ Nhi vì cái gì lại mất tích. Sau đó cảnh sát tham gia tìm kiếm cũng điều tr.a không được một chút manh mối. Mà hiện tại cũng không biết Vũ Nhi là từ đâu trở về. Nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng là đứa con bảo bối của bọn họ đã trở về. Từ nay về sau bọn họ cũng không cần nhìn ảnh chụp thương tâm rơi lệ.
Nghĩ vậy, ba mẹ Lăng ăn ý nhìn nhau cười. Rồi sau đó họ cúi đầu nhìn đứa con đã qua nhiều năm lại không có một chút thay đổi. Hơn mười năm dấu vết năm tháng ở trên mặt bọn họ rất là rõ ràng, nhưng Vũ Nhi vẫn giống như trước, nhìn vẫn như đứa trẻ mười chín tuổi. Bỗng nhiên làm cho bọn họ sinh ra một loại ảo giác, kỳ thật Vũ Nhi không có rời xa bọn họ quá lâu.
Trong lúc ba người còn đắm chìm trong không khí vui sướng vì được đoàn viên, một giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng pha lẫn hỗn loạn kinh hỉ vang lên:
"Anh họ!"