Chương 22: Gặp lại thiên sứ
Nhìn người cao lớn phía sau kia, Lăng Vũ chỉ có xúc động muốn rời đi.
Thật không muốn cùng người này có liên hệ gì. Bản thân Lăng Vũ chỉ nghĩ sẽ sống một cuộc đời bình lặng.
Từ ăn mặc xem ra cái người này gia cảnh khẳng định không tồi. Tốt nhất đừng có dính líu cùng mấy người như thế này.
Vì thế, Lăng Vũ hạ thấp tư thái, thành khẩn hướng người thanh niên xin lỗi. Tuy rằng chính mình cũng không có làm sai, chỉ là không muốn cùng một thiếu gia được nuông chiều từ bé dây dưa.
"Thực xin lỗi, vừa rồi đã quấy rầy, tại đây hướng cậu xin lỗi, nếu không có việc gì xin đi trước!"
Nói xong, Lăng Vũ liền xoay người chuẩn bị rời đi, lại bị kéo lấy cánh tay. Người kia thuận thế đem Lăng Vũ hướng vào trong lòng ngực.
"Như thế nào? Tiểu thiên sứ, không quen biết ta sao? Thật đúng là làm tổn thương người ta biết không? Buổi tối đó chúng ta ngồi chung trên một chiếc xe, trải qua một đêm phóng khoáng mà! Sao hiện tại liền quên mất người ta rồi?"
Lam Phi ra vẻ đáng thương, đem cằm gác ở trên vai Lăng Vũ, u oán kể lể.
Bộ dạng u oán kia làm người khác tưởng tượng ra hắn là người bị vứt bỏ, người bị hại, mà Lăng Vũ thành cái người vứt bỏ phụ lòng hắn.
Lăng Vũ trong lòng cả kinh. Hết thảy toàn bộ chuyện đêm đó thoáng hiện ra trong đầu.
Đích xác đêm đó sau khi Lăng Vũ bỏ đi đã quên mất cái người có chút vô lại kia. Cho rằng sẽ không gặp lại nữa, không nghĩ tới thế nhưng liền gặp phải ở ngày Tiêu Tiêu đi nhập học.
Đây là thứ mà người ta gọi là duyên phận sao?
Lăng Vũ nghĩ mà đau đầu.
Ta tình nguyện báo đáp ân tình, không cần loại duyên phận này.
Nhìn Lăng Vũ lâm vào hồi ức, Lam Phi tức khắc nổi lên lửa giận.
Cái người này đáng ch.ết thật. Không chỉ có năm lần bảy lượt làm lơ ta, hiện tại còn không nhớ rõ ta!
Cái này làm cho Lam thiếu gia luôn luôn không ai bì nổi rất là bực bội. Mà đắc tội Lam thiếu gia kết quả chính là...
"Ô "
Phẫn nộ, Lam Phi đem người trong lòng ngực chuyển qua đối mặt mình, sau đó cúi đầu hôn lên cánh môi xinh đẹp.
Người chung quanh đều trừng lớn hai mắt, không thể tưởng tượng nhìn tình cảnh trước mắt.
Mà người vừa rồi được Lam Phi ôm lấy còn đang rưng rưng nhìn một màn trước mắt. Hắn không thể tin được, người đẹp trai quyến rũ kia lúc trước còn bảo vệ hắn, hiện tại lại đi hôn người khác.
Cái người đó xác thật so với hắn đẹp hơn rất nhiều, hắn cũng biết Lam thiếu gia là người phong lưu lãng tử. Nhưng thái độ Lam thiếu gia chuyển biến quá nhanh thật sự làm hắn không thể tiếp thu. Không thể tin một màn trước mắt, hắn khóc lóc chạy đi.
Mà người vừa rồi còn giằng co với Lam Phi lại rất có hứng thú nhìn một màn trước mắt, trên mặt cũng không có biểu tình gì là kinh ngạc.
Đương sự Lăng Vũ ở thời khắc bị hôn đó, đầu óc trống rỗng. Chờ phản ứng lại, Lăng Vũ mới phát hiện cái người đáng ch.ết kia thế nhưng ở trước mặt mọi người hôn môi mình.
Cũng mặc kệ nơi này có bao nhiêu người, Lăng Vũ vẫn mạnh mẽ đẩy cái người phi lễ mình ra, sau đó dùng tay hung hăng chùi chùi chỗ môi mới vừa bị hôn qua.
Đúng vậy, Lăng Vũ thực chán ghét, cực kỳ chán ghét.
Từ khi bị Minh Hiên phản bội, Lăng Vũ đối với những công tử nhà giàu có cực kỳ chán ghét. Chán ghét đến mức không muốn cùng cái loại người này có bất luận liên quan gì, có thể rời xa bao nhiêu thì sẽ xa bấy nhiêu, không muốn tới gần.
"Đừng lại đối với ta làm chuyện quá phận như vậy. Ta không muốn cùng cậu có bất luận liên hệ gì, xin cậu về sau cho ta chút tôn trọng!"
Lăng Vũ tức giận biểu đạt lập trường.
Lăng Vũ nói làm những người bên cạnh hít sâu một hơi.
Thật không nghĩ tới cái người xinh đẹp như thiên sứ, thoạt nhìn yếu đuối nhu nhược, thế nhưng nói ra lời kiêu ngạo như vậy. Xem ra cái người không sợ ch.ết này gặp xui xẻo rồi!
Ai trong trường này không biết Lam thiếu gia là người tàn nhẫn độc ác. Không ai dám ngỗ nghịch hắn, dù bị khi dễ cũng chỉ là yên lặng chịu đựng. Mà người trước mắt lại nói ra lời kiêu ngạo như vậy, kết quả có thể đoán trước.
Một ít người ở trong lòng đang bi ai thay cho Lăng Vũ.
Sau đó tất cả ánh mắt đều có chút lo lắng nhìn về phía Lăng Vũ, còn cho Lăng Vũ một ý nhắc nhở tự cầu phúc.
Nghe được thiên sứ nói như hận không thể cùng chính mình phân ra giới hạn, Lam Phi tức giận muốn xé rách người kia ra.
Xem ra không cho chút giáo huấn thì người này sẽ cho rằng chính mình là bảo vật thật!
Lăng Vũ trong lòng không thể nói không sợ. Dù sao bản thân hiện tại cái gì cũng không có, không có bối cảnh, không thế lực. Là một người bình thường, dù có chút bản lĩnh phòng thân, nhưng nếu bị người ở sau lưng giở trò thì khẳng định khó lòng phòng bị.
Rốt cuộc ở phương diện dùng thủ đoạn, Lăng Vũ thật đúng là không am hiểu.
Nếu liên lụy đến ba mẹ thì thật không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nghĩ đến ba mẹ của mình, trong lòng Lăng Vũ lại là một trận kinh hoảng. Sẽ thực hối hận khi mình muốn đến nơi này đi đọc, nếu không tới có lẽ sẽ không gặp chuyện như thế này, cũng sẽ không cùng thanh niên trước mắt có liên hệ.
Nhưng hiện tại đã chọc giận người kia, muốn tránh cũng tránh không được, biểu tình ảo não lập tức hiện lên trên mặt Lăng Vũ.
Nhìn thấy Lăng Vũ lộ ra bộ dạng ảo não hối hận, làm trong lòng Lam Phi ít nhiều có chút thỏa mãn.
Nếu sợ hãi, vậy chớ chọc ta bực. Bất quá ta sẽ cho ngươi trả phải giá lớn!
Tiến lên, đem toàn bộ thân thể người còn trong trạng thái đề phòng ôm lấy, Lam Phi hài hước cười, sau đó dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được nói.
"Như thế nào? Sợ hãi? Ta còn tưởng rằng ngươi không sợ trời không sợ đất chứ? Bất quá ta có thể cho ngươi cơ hội bồi thường. Đó chính là đêm nay, tắm rửa sạch sẽ, sau đó chủ động bò lên trên giường, chờ ta tới ăn! Thế nào, tiểu thiên sứ?"
Lại là yêu cầu vô lễ!
Lăng Vũ trong lòng oán hận nghĩ đến.
Thanh niên này hoàn toàn chính là sắc lang t*ng trùng thượng não. Thật không biết những người có tiền dạy dỗ con cái như thế nào nữa!
"Đồ khốn, con mẹ nó, buông anh họ của tao ra!"
Một tiếng rống giận ở trong đám người vang lên.
Vốn ngồi chờ Lăng Vũ trở về, mà chờ thật lâu Bách Tiêu không có thấy Lăng Vũ trở về.
Dù có đi hỏi thăm cũng không cần thời gian dài như vậy chứ, chẳng lẽ anh họ ngây thơ lại mơ hồ.
Trong lòng Bách Tiêu bất đắc dĩ nghĩ như vậy, sau đó nâng va li đặt bên cạnh lên, bắt đầu đi hướng về phía vừa rồi Lăng Vũ đã đi.
Trong chốc lát, liền đến chỗ đám người tụ tập.
Không biết bên trong phát sinh chuyện gì. Vốn định không quan tâm, nhưng khi lơ đãng, tầm mắt Bách Tiêu lại phát hiện bóng dáng anh họ. Hắn lập tức làm ra phản ứng, vọt vào đám người. Mà đập vào mắt hắn chính là một thanh niên cao lớn đang phát giận, nhưng tư thế người này cùng với anh họ thật ái muội như đang âu yếm.
Bị kích thích, Bách Tiêu lập tức rống to đối với Lam Phi, sau đó mạnh mẽ đem người bị ôm vào trong ngực thanh niên kia kéo đến trong lòng ngực mình.
Một bên trấn an người trong lòng ngực, một bên phẫn nộ nhìn về phía cái tên không biết vì sao ôm anh họ.