Chương 7: Lăn lộn
Nhất Hạ không nghĩ tới Kỷ Hạo sẽ trực tiếp chen vào, rất ngoài ý muốn lùi một bước.
“Em…… Làm gì?”
“Tắm rửa a.”
Kỷ Hạo đem áo thun cởi ra, thân thể trẻ tuổi cường tráng dần lộ ra, nước từ cần cở chảy xuống lấp lánh, Nhất Hạ nhìn, có cảm giác rất áp bách, không khỏi lại lui một bước.
Nhất Hạ lui một bước này, làm cho Kỷ Hạo đang đứng bên cởi quần áo chợt dừng lại.
“Anh, anh làm sao vậy?”
Kỷ Hạo nhìn thấy trong mắt Nhất Hạ lộ ra một tia cảm xúc phức tạp.
Cậu trầm xuống: “Anh đang sợ cái gì?”
Sợ?
Không sợ.
Kỷ Hạo chính là em trai của mình.
Có cái gì phải sợ.
Nhất Hạ kỳ thật là nhớ tới lời nói Liền Tử, rất để ý đến suy đoán sau đó của mình.
Này hết thảy đều còn chưa đến lúc chứng thực, vốn không nên nghe mấy lời gió mát qua tai.
Nhưng mà……
Nhất Hạ tưởng tượng đến Kỷ Hạo có thể là……
“Mau đi ra, chờ anh tắm xong lại đến lượt em.”
Nhất Hạ nói làm Kỷ Hạo sắc mặt hơi đổi.
“Vì cái gì nha?” Kỷ Hạo bất mãn, tiến lên: “Chúng ta lúc trước chẳng phải đã thử tắm cùng nhau sao?”
Là thử tắm cùng nhau, hơn nữa Kỷ Hạo còn sờ soạng trên người anh.
“Đi ra ngoài, nhanh lên.”
Nhất Hạ nhấc mi mắt, kéo lấy khăn tắm quấn lấy thân dưới của mình, muốn đuổi cậu.
Kỷ Hạo thấy Nhất Hạ là thật sự muốn cậu đi ra ngoài, nhấc mắt, tròng mắt vừa chuyển đảo một cái, linh hoạt xoay người lách qua Nhất Hạ đứng ngay phía dưới vòi hoa sen.
Nước ấm, từ đầu đổ xuống.
Chảy dọc theo mái tóc mềm mại, dọc theo làn da rắn chắc cùng cơ thể tráng kiện thấm qua quần jean, đem quần jean nhạt màu chuyển dần thành tông đậm.
Kỷ Hạo toàn thân đều ướt.
Cậu lau mặt, ngượng ngừng lắc lắc đầu tóc ướt sũng, cúi đầu nhìn xem chính mình, bất đắc dĩ đối Nhất Hạ nhún nhún vai, Nhất Hạ nhìn, mày nhăn chặt lại.
Cậu đều ướt thành như vậy, chẳng lẽ còn muốn đem cậu quăng ra ngoài chờ sao?
Tính toán.
Nhất Hạ nghĩ thầm dù sao mình cũng tắm gần xong, không bằng mình đi ra ngoài đợi.
Anh xoay người lấy quần áo của mình muốn đi ra ngoài, không nghĩ mới vừa sờ lên quần áo đã bị Kỷ Hạo đột nhiên kéo mạnh một cái, lảo đảo một chút liền ngã vào lồng ngực Kỷ Hạo.
Quần áo rơi đầy đất, nhanh chóng sũng nước.
Nước ấm khiến Nhất Hạ hai mắt mê mang, anh giãy giụa, bị Kỷ Hạo giữ chặt.
Nhất Hạ luống cuống.
Miệng Nhất Hạ bất ngờ bị rót vào một đống nước ấm.
Nhất Hạ vội tránh ra, trong lòng bốc hỏa, hỗn loạn nhìn qua, thấy rõ Kỷ Hạo, sửng sốt.
Kỷ Hạo đang yên lặng nhìn anh.
Tùy ý để nước ấm chảy xuống, Kỷ Hạo ánh mắt thâm thúy, trên mặt, là vẻ mặt thâm trầm.
Nhất Hạ bị cậu làm cho kinh sợ.
Này không phải là biểu tình của một tiểu hài tử hơn mười tuổi.
Loại này……
Hơi thở thành thục cùng với ánh mắt tàn nhẫn ……
Cánh tay Nhất Hạ bị Kỷ Hạo giữ chặt lấy.
Một cái tay khác chụp thấy van nước.
Nước ấm ngừng chảy, Nhất Hạ tập trung nhìn vào, trên mặt Kỷ Hạo căn bản không thâm trầm, ấu trĩ rất nhiều, còn mang theo nét bướng bỉnh mỉm cười xấu xa.
Nhất Hạ lại sửng sốt.
Ngay sau đó, tức muốn hộc máu.
Nhất Hạ thúc cũng không yếu thế cúi đầu!
(— —b……)
Hai nhón tay giơ lên.
Hướng hai bên má xinh đẹp của Kỷ Hạo véo một cái.
Kỷ Hạo vừa hòa hoãn một chút bị kéo ra thành cái bánh kẹp.
Kỷ Hạo bị đau, mày dựng ngược, cánh tay buông lỏng, Nhất Hạ thành công tránh ra, vừa muốn giáo huấn, đột nhiên, cửa bị người ở bên ngoài gõ vang.