Chương 50: Xung đột

Nhất Hạ trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Thi Viêm đã sớm biết, Nhất Hạ sẽ có phản ứng như vậy, cho nên cậu không có yêu cầu Nhất Hạ hồi đáp, chỉ là đạm cười.
Cậu nhìn thời gian, nhẹ nhàng nói: “Thời gian không còn sớm, tôi đưa anh về.”


Nhất Hạ giật mình, thấy Thi Viêm đứng lên, liền gật gật đầu, cũng đứng lên.
Trở lại dưới lầu, Nhất Hạ xoay người muốn vào ngõ nhỏ, nhưng là nghĩ nghĩ, lại dừng chân quay đầu lại.


“Hôm nào gặp lại……” Nhất Hạ có điểm mất tự nhiên, nói: “…… Trả lại tiền quần áo cho cậu, còn có…… mời cậu ăn cơm.”
Câu nói kế tiếp của Nhất Hạ làm Thi Viêm hơi hơi có chút ngoài ý muốn.


Nhưng Nhất Hạ nếu đã nói như vậy, cũng có ý nghĩa, Nhất Hạ sẽ không trốn tránh cậu.
Đây là một kết thúc.
Cũng là lúc mối quan hệ mới của hai người bắt đầu.
Thi Viêm cười.
Cậu gật đầu, cầm một tấm danh thiếp đưa cho Nhất Hạ.


Nhất Hạ tiếp nhận, Thi Viêm nói: “Tôi chờ điện thoại của anh.”
Nhất Hạ gật đầu.
Thi Viêm đi rồi.
Nhất Hạ nhìn theo xe rời đi, nhìn nhìn danh thiếp, nhàn nhạt kéo kéo khóe miệng, hướng trong đi vào.
Nhất Hạ đi đến trên lầu, cửa nhà Cố Gia đang mở ra.


Y nghe được tiếng cãi nhau, lúc đi qua tò mò hướng trong nhìn nhìn, không nghĩ bị một người đột nhiên lao tới đụng phải, người bị xô mạnh ra tường bao xi-măng.
Nhất Hạ rất đau.
Nhất Hạ đẩy người nọ ra.
Người nọ liều mạng hướng y xin lỗi.


available on google playdownload on app store


Y ngước mắt thì thấy, Cố Gia đứng phía trước mắng nam nhân trung niên cao gầy, thực ngoài ý muốn.
Cố Gia vẫn đứng ở trong phòng chửi bậy.


Cậu thậm chí đi đến trước cửa phòng, đưa lưng về phía bọn họ, nên không phát hiện Nhất Hạ, nhìn vào trong phòng rống: “Con mẹ nó mày đã quá tuổi thiếu nhi rồi! *&#¥%#¥! Cút CMN ra khỏi chỗ tao!”
Nhất Hạ minh bạch.
Nam nhân cao gầy là bị Cố Gia ném ra.


Trong phòng kia bị mắng cũng không biết là ai, Nhất Hạ tiến lên, Cố Gia không phát hiện y đứng ở sau lưng, đi vào mắng tiếp, trước mặt Nhất Hạ không còn gì chắn đường, hướng trong vừa thấy, thấy Kỷ Hạo cùng Cố Gia đang động tay chân định đánh nhau, cả kinh, vội vàng đi vào che chở Kỷ Hạo lôi ra.
“Anh?”


Nguyên bản Kỷ Hạo vẻ mặt tức giận đột nhiên nhìn thấy y, thực kinh ngạc.
Cố Gia đã tức giận đến không nhẹ, mắt đầy lửa giận, nam nhân cao gầy đi vào đi vào định khuyên can, tay còn chưa đụng vào bả vai Cố Gia, ngón trỏ Cố Gia hướng chóp mũi chỉ một cái, trừng mắt: “Cút!”


Nam nhân cao gầy khiếp đảm.
Hắn rụt rụt, đối Cố Gia: “Ngươi lại……”
“Ngươi đi tìm ch.ết! Lập tức đi!” Cố Gia thực hung hăng chỉ ra bên ngoài: “Ngươi không cần khiến cho ta lại thấy mặt ngươi! Bằng không đến khi ngươi ch.ết bị chôn xuống ta đào lên đập xác!!”
Nam nhân cao gầy không nói.


Hắn nhìn mình rồi hướng Nhất Hạ cùng Kỷ Hạo liếc mắt một cái, mày giật giật, còn định đối Cố Gia mở miệng, lại bị Cố Gia nắm quần áo lôi ra bên ngoài “Đi”.
“…… Không…… Cái kia…… Cố……”
Cao gầy nam nhân thực hoảng.


Cố Gia trực tiếp đem hắn ném ra bên ngoài, hắn lảo đảo ngã xuống hành lang dài, Cố Gia quay đầu đối Kỷ Hạo cùng Nhất Hạ đưa tay, quát: “Cút!”
Kỷ Hạo đã tìm thấy Nhất Hạ, đương nhiên sẽ không ở lại chỗ này.


Cậu nắm tay Nhất Hạ lôi ra ngoài, Nhất Hạ thấy nam nhân cao gầy nghiêng ngả lảo đảo bò lên muốn tiến vào, thân thủ muốn đỡ hắn, nam nhân lại bị Cố Gia đá ra ngoài.
Nhất Hạ thấy Cố Gia hung hăng như vậy, cũng không biết là nói nói chuyện thì tốt hơn hay mặc kệ thì tốt hơn.


Nhất Hạ nghĩ hôm nào đem quần áo trả cậu, không nghĩ Kỷ Hạo mới vừa bước ra khỏi cửa, chưa kịp chuẩn bị, Nhất Hạ đột nhiên bị kéo vào, cửa “phanh” một tiếng khép lại, Kỷ Hạo cùng cao gầy nam nhân đều bị cách ở bên ngoài, Cố Gia thực sinh khí, trừng mắt nhìn Nhất Hạ, phun: “Anh vừa rồi rốt cuộc trốn đi đâu vậy?”


Cố Gia thật sự hung hăng.
Nhất Hạ nhìn, cảm thấy khiếp đảm.
Cửa bị Kỷ Hạo đập đến chấn vang, Nhất Hạ chỉ chỉ bộ quần áo trên trên người, ý bảo mình là đi mua quần áo.
“Anh đào đâu ra tiền?”
Cố Gia quét từ đầu đến chân Nhất Hạ.
Nhất Hạ giật mình.


Chắc là Cố Gia đã phát hiện tiền của mình còn để trong quần áo chưa lấy ra, Nhất Hạ hướng cậu vươn tay.


Cố Gia nén cơn tức, đem tiền móc ra quăng lên tay Nhất Hạ, oán giận, mắng: “Hắn M, em trai ngươi là đồ biến thái! Là loại thần kinh! Lão tử chuyên trách giúp hắn trông người sao? Không thấy ngươi liền bái thần không thấy gà, ở địa bàn lão tử giương oai, M, có bản lĩnh lấy dây xích chó……”


“Chát”
Một tiếng thực thanh.
Nhất Hạ phẫn nộ, một cái tát quăng lên mặt Cố Gia.
Tuy rằng đánh, nhưng là lực đạo không lớn.
Cố Gia sửng sốt, thấy Nhất Hạ sắc mặt khó coi, lúc này mới phát hiện mình đang mắng Nhất Hạ.
Hắn không phải cố ý.
Tuyệt đối!


Hắn thấy Nhất Hạ muốn mở cửa chạy lấy người, vội vàng cản người, Nhất Hạ đem cái túi trong tay ném lên ngực cậu, Cố Gia hoảng hốt lấy tay tiếp nhận, liếc mắt nhìn bên trong một cái, thấy Nhất Hạ định đi, thân thủ chụp lại, xoay người một cái, lưng đập lên cửa.
“Cậu làm gì?!”


Túi rơi xuống đất.
Nhất Hạ bị cậu từ phía sau ôm lấy.
Cửa bị gõ rung mạnh, Cố Gia dựa lưng vào lấy thể trọng đè lại, Nhất Hạ mở cửa không được, muốn tránh ra, lại bị Cố Gia vặn lại hôn lấy.
Nhất Hạ sửng sốt, phẫn nộ trở tay quăng một tát lên mặt Cố Gia.


Lực độ không lớn, Cố Gia bị đánh, rất có ý kiến liếc Nhất Hạ một cái, cậu lại hôn lên môi Nhất Hạ một cái.
Lại hôn, Nhất Hạ lại đánh.
Lại hôn, Nhất Hạ lại đánh.


Lần thứ tư, Nhất Hạ bốc hỏa, ngoan độc tát mạnh một cái, thành công tránh thoát xoay người lại, rồi lại bị ôm chặt vào trong lòng ngực, đôi môi bị Cố Gia cắn ʍút̼.
Đáng ch.ết!!!


Nhất Hạ điên lên, tay năm tay mười, lúc này là “chát” liền hai tiến, Cố Gia trên mặt tê rần, bỏ y ra sờ lên hai bên mặt, kinh giận: “Anh không cần như vậy ngoan độc đi?”
“Đánh ch.ết xứng đáng!”
Nhất Hạ giọng nói còn không có lạc, sau lưng Cố Gia đột nhiên chấn động.


Cố Gia lảo đảo về trước một chút, lại đè ép trở về, Nhất Hạ vừa nhìn liền biết Kỷ Hạo đá cửa, vội vàng đẩy Cố Gia ra, muốn đi ra ngoài.
“Muốn chạy?”
Cố Gia ôm lấy eo y, ngăn y lại: “Hỏi qua tôi chưa?”
Nhất Hạ thực sự phát hỏa.


Nhìn cửa sắp bị đá văng, Nhất Hạ cố nén giận, hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”
Cố Gia chỉ chỉ gương mặt mình, Nhất Hạ vội vàng: “Tôi xin lỗi!”
Cửa lại bị đá.
Chốt khóa rắc một tiếng, Cố Gia lại giống như không có việc gì, như thể bị đá căn bản không phải cửa nhà mình.


Nhất Hạ muốn đi mở cửa, bị Cố Gia vươn tay ngăn lại đẩy qua một bên, Nhất Hạ nổi trận lôi đình, đẩy tay cậu ra, giận: “Muốn làm sao, nói!”
Cố Gia hai bên gương mặt sưng vù, cố lấy má đưa cho Nhất Hạ xem, hồng thật sự.


Nhất Hạ tức giận liếc cậu, vừa định mở miệng, không ngờ, cửa bị đá văng, phía sau Cố Gia chịu lực quá nặng, lảo đảo về trước, Nhất Hạ thấy cậu đột nhiên lao tới đè mình, cảm thấy như bị núi thái sơn dộng vào, cả kinh.






Truyện liên quan