Chương 57: Làm nũng (2)
Lại qua một ngày, trời đã không còn mưa.
Bên ngoài mặt cỏ xanh biếc được cọ rửa qua lấp lánh sương, Nhất Hạ nhìn rất thích, định ra ngoài đi dạo, quay đầu lại nhìn Cổ Nhạc đang xem TV, định mời cậu, lại do dự.
Muốn hay không kêu lên cậu cùng đi?
Nhất Hạ cảm thấy nếu mở miệng mời lại rất quái lạ.
Bởi vì y mấy ngày nay đều ở nơi này, kỳ thật hai người cũng chưa nói được mấy câu.
Nhất Hạ nghĩ nghĩ, lấy báo đặt trên tủ đầu giường đi ra ngoài.
Cổ Nhạc hai mắt nhìn chằm chằm TV, nhìn không chớp mắt, căn bản là không quan tâm Nhất Hạ đi đâu.
Nhất Hạ nhìn, lông mi nhẹ động, y lấy tay nhấn chốt khóa, nhẹ nhàng, đóng cửa lại.
Nhất Hạ đi đến phòng đọc báo.
Kỳ thật sách báo không cần Nhất Hạ đặc biệt lại đây đọc.
Trong phòng có thực đơn máy tính, mỗi cơm muốn ăn cái gì, muốn đọc cái gì, đều có thể nhấn nút chọn, sẽ có người đưa đến tận trong phòng.
Nhất Hạ xuất hiện, làm nhân viên quản lý sách báo có chút kinh ngạc, Nhất Hạ trả lại mấy tờ báo, mượn sách khác, hướng dưới lầu đi xuống.
Mà viện rất lớn, chung quanh một màu xanh biếc, là viện dưỡng thiên nhiên đi.
Nơi nơi đều có người đi qua đi lại.
Hai ba người thành một nhóm, phỏng chừng cũng giống Nhất Hạ, cảm thấy nằm mãi không được, ra tản bộ.
Nhất Hạ muốn tìm chỗ ngồi.
Nhưng mà trong viện ghế gỗ cùng ghế đá đều bị ướt, Nhất Hạ không cầm khăn giấy ra ngoài, thật vất vả tìm một chỗ tương đối khô mát, mới vừa ngồi xuống, ngước mắt liền thấy Cổ Nhạc.
Quần dài màu nâu nhạt, màu trắng áo thun, Cổ Nhạc ôm theo một cái thùng nhựa, bước chân rất nhàn nhã, đang đi về phía sân sau.
Cậu đi ra kia làm gì?
Nhất Hạ cảm thấy kỳ quái.
Nhất Hạ mới đầu không nghĩ nhiều, mà nhìn sách trong chốc lát, chính là lâu rồi, cũng không thấy Cổ Nhạc ra ngoài, Nhất Hạ thật sự tò mò, nghĩ nghĩ, liền đứng dậy, cũng hướng bên kia đi đến.
Nhất Hạ đi đến ven tường hơi hơi hướng trong thăm dò, ánh mắt vừa vặn cùng Cổ Nhạc đối diện, Nhất Hạ nhìn, không khỏi, sửng sốt.
“Anh còn không lại đây?”
Cổ Nhạc lời này nói ra khiến Nhất Hạ không thể hiểu được. Nhất Hạ đứng đờ ra, lúc này mới nhìn đến, trong viện một nữ khán hộ đứng dựa trên tường.
Nữ khán hộ thấy Nhất Hạ xuất hiện, sắc mặt thật không tốt. Cô có điểm xấu hổ, lại có điểm ngại Nhất Hạ, nhấp nhấp miệng, nhìn về phía Cổ Nhạc ngồi xổm một bên.
Cổ Nhạc không có để ý cô, mà đối Nhất Hạ nói: “Anh còn không tới giúp?”
Nhất Hạ cũng không biết hai người là chuyện như thế nào.
Y đi qua, thấy nữ khán hộ trừng mình, hai mắt chớp chớp, không biết đã chọc cô chỗ nào, định há miệng, Cổ Nhạc lại đối y nói: “Anh còn sững sờ ở đó làm gì?”
Nữ khán hộ rất sinh khí mà liếc mắt trừng Nhất Hạ một cái, bỏ đi.
Nhất Hạ ở trước mặt Cổ Nhạc ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn theo nữ khán hộ. Thẳng đến khi nữ khán hộ ở chỗ rẽ biến mất, y mới quay đầu lại, vô thố hỏi: “Tôi có phải không nên tới hay không?”
Nhất Hạ cảm thấy mình xuất hiện giống như phá hoại chuyện tốt của bọn họ.
Cổ Nhạc không trả lời, chỉ cúi đầu cầm một cái xẻng đào cái gì đó trong đống đất.
Nhất Hạ kỳ quái, hỏi cậu: “Cậu đang tìm cái gì?”
Cổ Nhạc đầu cũng không ngẩng lên, nói nhỏ: “……củ cải của ta không có.”
Nhất Hạ sửng sốt. Nhất Hạ trong lúc nhất thời, thế nhưng không chắc cậu có phải đang nói cười hay không.
Chính là thấy cậu ngồi đó đào bới, Nhất Hạ hỏi: “Trồng khi nào?”
“Thật nhiều ngày, sớm nên nẩy mầm……”
Nhất Hạ thấy cậu đào rất nghiêm túc, nhướn mắt giúp cậu nhìn nhìn, trừ bỏ một đống đất, cái gì cũng không có.
Nhất Hạ định nói chuyện, nhưng ngước mắt nhìn bộ dáng của Cổ Nhạc, lại cảm thấy có điểm buồn cười.
Hiện tại Cổ Nhạc tựa như hài tử đang làm việc.
Cầm cái xẻng, đôi mi xinh đẹp nhăn nhó ở kia cẩn thận đào, một gương mặt xinh đẹp văn nhã phụng phịu như phảng phất viết: Củ cải của ta đâu? Củ cải của ta đâu?
Cổ Nhạc phát hiện Nhất Hạ không có động tĩnh, ngước mắt. Nhất Hạ cùng cậu ánh mắt đối diện, tầm mắt lảng ra một chút.
Cổ Nhạc không nói chuyện.
Cậu nhìn đống đất trước mặt, trên mặt hiện ra thất vọng.
Cậu đem xẻng gõ cho rớt hết đất, thả lại trong thùng, đứng lên.
Nhất Hạ thấy cậu đứng lên, cũng vội vàng đứng lên.
Cổ Nhạc ôm theo thùng nhựa, đi mất.
Nhất Hạ đi theo vài bước, lại không có theo cậu trở về.
Nhất Hạ lại về tới chỗ ban đầu mình tìm địa được, ngồi ở đó đọc sách.
Đại khái hai ba giờ sau, đột nhiên từng giọt mưa từ trên trời giáng xuống, Nhất Hạ ngẩng đầu hướng lên đỉnh cây đại thụ trên đầu nhìn nhìn. Y thấy trời mưa thật, vội vàng chạy vào trong nhà.
Trở lại bên trong, một nam khán hộ đi tới ngăn y lại, rất có lễ phép đưa hai tấm thiệp về phía y.
Nhất Hạ giật mình, tiếp nhận thì thấy, giấy mời là viết tay, là hai tấm thư mời đơn giản.
“Mọi người bị vây ở chỗ này đều cảm thấy thực buồn tẻ. Viện trưởng, các quản lý cùng một ít khách ở lại thương lượng sau đó quyết định buổi tối hôm nay ở đại đường lầu hai mở một cái Party, gần nhất là giảm bớt cảm xúc nôn nóng của đại bộ phận khách nhân bị nhốt, thứ hai là hy vọng mượn việc này làm tăng cảm tình của mọi người……” Nam khán hộ cung kính nói: “Nếu có thể, mời mọi người vui vẻ, đúng giờ tham gia.”
Nhất Hạ không có thói quen nhận loại này khách khí của nam khán hộ.
Y có điểm vô thố, hơi hơi giật nhẹ khóe miệng đạm đạm cười, gật gật đầu.
Nhất Hạ đem thư mời kẹp ở trong sách, y hướng trên lầu đi lên, đi đến trước phòng mở cửa trong một cái chớp mắt, ngước mắt nhìn vào bên trong, sửng sốt.
Bàn chân Cổ Nhạc, an vị ở trên giường.
Nữ khán hộ vừa rồi nhìn thấy ở ngoài việc, cũng ở trên giường.
Nữ khán hộ vểnh cặp mông, hai đầu gối cùng đôi tay đều chống ở trên giường, cổ áo đồng phục hộ sĩ mở rộng ra trước mặt Cổ Nhạc, áo ngực ren đen, toàn bộ ngực lộ ra, Nhất Hạ nhìn, vội vàng đem ánh mắt dời đi.
“Thực xin lỗi……”
Phi lễ chớ coi, y lập tức liền cúi đầu định đóng cửa đi ra ngoài, không nghĩ, Cổ Nhạc lại mở miệng, nói: “Đi đâu?”
Cổ Nhạc thanh âm rất cao.
Hơn nữa, người cũng nhìn về phía Nhất Hạ.
Nữ khán hộ bị Nhất Hạ tiến vào bắt gặp như vậy vốn dĩ rất xấu hổ, Cổ Nhạc hiện tại lại như vậy, mặt nữ khán hộ trở nên rất khó xem.
Nhất Hạ không đi được.
Người đi ra ngoài biến thành nữ khán hộ.
Nữ khán hộ khi đi ra một bên chỉnh quần áo, một bên trừng mắt nhìn Nhất Hạ.
Cô oán khí thật sự, thời điểm đi qua bên người Nhất Hạ vẫn luôn trừng.
Thẳng đến khi vòng qua, cô “Hừ” một tiếng, đem cửa đóng mạnh lại.
Hành lang vừa vặn một nữ khán hộ đi qua, thấy cô quần áo bất chỉnh, kinh ngạc.
“Tiểu Tiểu, ngươi thật sự dám câu dẫn a?” Nữ nhân kia hỏi.
Nữ khán hộ Tiểu Tiểu kéo chân váy mình xuống, tức giận liếc cô một cái, không nói chuyện.
Nữ nhân kia thấy cô sắc mặt khó coi như vậy, cười nhạo, nói: “Nhìn dáng vẻ liền biết không được coi trọng.”
Tiểu Tiểu phát hỏa, dừng lại trừng mắt nhìn cô, cuối cùng, thu hồi ánh mắt, oán: “Nguyên bản êm đẹp, bị lão già kia đột nhiên trở về làm hỏng chuyện.”
“Cái gì cái gì?” Nữ nhân kia hai mắt tỏa sáng một chút: “Ngươi là nói nam nhân ngủ lại là GAY?”
“Bằng không hắn ngày thường bị nam nhân ôm ngủ làm gì? Phạm tiện?”
Tiểu Tiểu nói khó nghe, chọc đến nữ nhân kia liếc cô.
Nữ nhân kia nói: “Nói không chừng nam nhân ngươi nhìn trúng cái cũng là.”
“Mới là lạ!” Tiểu Tiểu trừng cô, cuối cùng, hoãn sắc mặt, nói: “Vừa rồi ta ở trước mặt hắn cởi bỏ một chút, hắn nhìn đến đôi mắt không nháy mắt một tí nào, ngươi nói có phải hay không?” Tiểu Tiểu nghĩ đến liền sinh khí.
“Hai lần ba bận phá hư chuyện tốt của ta ……” Tiểu Tiểu cắn môi: “Không cho ngươi nhìn lại nhan sắc của mình ta thật có lỗi với bản thân!”
Ở trong phòng Nhất Hạ hắt xì một cái.
Y vừa rồi bị cửa chấn động một chút, rất buồn bực, đem sách hướng trên tủ đầu giường ném xuống, thấy còn chưa tới thời gian ăn cơm, muốn ngủ một chút.
Mới vừa nằm nghiêng qua, Cổ Nhạc cũng bò lên trên giường.
Cổ Nhạc từ phía sau ôm lấy y, Nhất Hạ quay đầu lại, hô hấp Cổ Nhạc liền phun ở trên mặt Nhất Hạ.
Nhất Hạ cảm giác cậu nắm lấy tay mình.
Nhất Hạ bị ôm chặt vào trong lòng ngực cậu, Nhất Hạ nhíu mi liếc cậu, hỏi: “Cậu không ôm thì không ngủ được à?”
“Phải.” Cổ Nhạc trả lời đơn giản hữu lực.
Nhất Hạ không còn lời nào để nói, tức giận, tùy ý để cậu dán vào, lẳng lặng ngủ.
Nhất Hạ cảm giác sau lưng mình bị dán lên hoàn toàn.
Nhất Hạ cảm thấy, có điểm nhiệt.
Cổ Nhạc ở sau lưng y nhích tới nhích lui, Nhất Hạ bị lăn lộn đến không có biện pháp ngủ, cuối cùng, lại xoay mặt nhìn về phía Cổ Nhạc.
Trừ phi là buổi tối, bằng không Cổ Nhạc ngủ, cũng không cho người xem TV.
TV còn mở, Nhất Hạ rũ mắt nhìn, hỏi Cổ Nhạc: “Cậu làm gì vậy?”
Cổ Nhạc mặt chôn ở phía dưới, không trả lời.
Nhất Hạ bình tĩnh liếc cậu thật lâu, Cổ Nhạc đột nhiên hỏi: “Muốn nói cái gì?”
“Đều đưa tới cửa, vừa rồi vì cái gì không cần?”
Cổ Nhạc hỏa khẳng định bị MM vừa rồi khơi mào, Nhất Hạ cho rằng như vậy.
Cổ Nhạc đem vùi đầu ở trên lưng Nhất Hạ, tóc đen mềm mại gãi lên cổ Nhất Hạ, Cổ Nhạc học lão nhân nói chuyện, chậm rì rì oán giận, nói: “Còn không phải đã từng này tuổi sao? Còn như thế nào làm a……”
Nhất Hạ bị cậu chọc cười.
Nhất Hạ tâm tình buông lỏng, xoay người lại hỏi cậu: “Kỳ thật cậu vì cái gì bỏ tiền đến chỗ này ở a?”
Nhất Hạ nhớ rõ, Cổ Nhạc không phải có một đống nhà sao?
“Thói quen một chút……” Cổ Nhạc mặt vùi vào gối đầu, sâu sắc: “Già rồi liền dọn lại đây.”
Nhất Hạ nghe hơi hơi sửng sốt.
Nhất Hạ hỏi: “Vậy người nhà cậu đâu?”
Cổ Nhạc an tĩnh.
Nhất Hạ ở kia chờ, thật lâu, không đợi được câu trả lời, nhẹ nhàng lắc lắc cậu, phát hiện cậu thế nhưng đã ngủ rồi.