Chương 97: Ăn cơm
Nhất Hạ nằm trong bao tải bị ném vào trước cửa một tòa nhà.
Bởi vì không an phận, Nhất Hạ vừa rồi bị người ta cách bao tải hung hăng tay đấm chân đá một trận.
Đầu Nhất Hạ bị đánh trúng.
Người nằm trong bao tải, không thể cử động.
Thật vất vả mới hết choáng váng, y ở trong bao tải giãy giụa ngồi dậy, nút buộc trên đỉnh đầu đột nhiên buông lỏng, Nhất Hạ bị ánh sáng làm cho chói mắt, híp mắt thoáng nhìn, cả kinh co rụt lại.
Trên cao nhìn xuống y lại là Cổ Nhạc.
Quỷ dị chính là, Cổ Nhạc đeo tạp dề, cầm cái muỗng, vẻ mặt ngạc nhiên, đánh giá y.
Nhất Hạ vội vàng từ trong bao tải chui ra.
Đứng lên, đầu một trận choáng váng, y ngửa ra sau một chút, thiếu chút nữa ngã ở xuống đất.
Cổ Nhạc cũng không có dìu y.
A Lộ từ trong phòng đi ra, đưa di động cho Cổ Nhạc.
Cổ Nhạc cầm lấy, chỉ nghe di đầu kia động truyền đến tiếng oán giận cao ngạo không kiên nhẫn của Thái Miêu, nói: “Không đưa đến tận miệng thì không ăn!”
Trò chuyện cứ như vậy bị chặt đứt.
Cổ Nhạc nhếch mép, cười nhạo, cuối cùng, ngước mắt, đối Nhất Hạ khoa tay múa chân một hồi, muốn y vào nhà.
Nhất Hạ không muốn.
Nhất Hạ lùi đến ven tường định bỏ đi, lại bị hai tên đang đổ mồ hôi đứng sau Cổ Nhạc “Thỉnh” đi vào.
Kết quả, bữa cơm này là Nhất Hạ làm.
A Lộ nói người hầu trong nhà nghỉ tập thể, Nhất Hạ ngạc nhiên, thấy A Lộ khách khách khí khí đưa tạp dề cùng dụng cụ cho mình nhờ tới hỗ trợ, Nhất Hạ hết chỗ nói nửa đồng ý, một bữa cơm liền dần dần nấu thành.
Nhất Hạ cùng A Lộ dọn một bàn đồ ăn.
A Lộ nói, sở dĩ muốn chuẩn bị nhiều như vậy, là chúc mừng Cổ Nhạc xuất viện.
Nhất Hạ chú ý tới tay Cổ Nhạc như cũ quấn băng vải.
Lúc trước rõ ràng đã lành rất nhanh, như thế nào……
Nhất Hạ khó hiểu, thấy tất cả mọi người đều ngồi xuống, múc canh.
Cổ Nhạc như cũ một chút cái giá cũng không có.
Đoàn người ngồi ăn cùng nhau, Cổ Nhạc cùng hai bảo tiêu vừa nói vừa cười, nói đến mặt mày hớn hở.
A Lộ thực khách khí mời Nhất Hạ ngồi xuống.
Hắn giúp Nhất Hạ lấy canh, Nhất Hạ vội vàng cảm ơn.
Vừa định uống, không nghĩ, nghe được tiếng chuông cửa vang lên, Cổ Nhạc mày hơi hơi nhíu lại.
Cổng mở ra.
Có người tiến vào, một chút đều không kỳ quái.
Trong đó một bảo tiêu buông chén đũa đi ra nhìn, rất nhanh, có người theo bảo tiêu tiến vào, mọi người ngước mắt, thấy rõ là ai, ngoại trừ Cổ Nhạc, đều thấy ngoài ý muốn.
“Mũi mày cũng thính quá đi?”
Người nói chuyện chính là Cổ Nhạc.
Mang theo ý vị oán giận, Cổ Nhạc cắn đũa, lườm hắn, nhàn nhạt nói.
Hắn nói không phải là đồ ăn.
Nhất Hạ còn chưa ngồi ấm chỗ của hắn.
Nhanh như vậy liền tìm đến đây.
Thi Viêm phun khói thuốc, đạm đạm cười.
Môi mỏng hơi hơi dương lên, mặc cho ai cũng đều nghe ra Cổ Nhạc không chào đón hắn, nhưng là hắn cố tình không biết điều, kéo ra ghế dựa gỗ đỏ bên sườn Nhất Hạ, ở bên cạnh Nhất Hạ ngồi xuống.
“Đói bụng.” Thi Viêm nhìn thức ăn trên bàn nói một câu, cuối cùng, quay đầu nhìn về phía Nhất Hạ: “Cho nên đến đây kiếm ăn.”
Nhất Hạ rũ mắt, không nói lời nào.
Nhất Hạ còn đang để ý việc đã xảy ra.
Cổ Nhạc thấy thái độ Nhất Hạ như vậy, ha hả cười.
Hắn đối A Lộ: “Đi, giúp Viêm thiếu lấy chén đũa.”
A Lộ gật đầu, đứng dậy vào phòng bếp, Cổ Nhạc giương mắt nhìn về phía Thi Viêm, thấy Thi Viêm nhìn chằm chằm vào Nhất Hạ, liền đối với Nhất Hạ nói: “Ngồi lại đây.”
Nhất Hạ ngước mắt.
Nhất Hạ cùng Thi Viêm đều nhìn hắn, Nhất Hạ ngẩng đầu: “Làm gì?”
“Giúp tôi gắp đồ ăn.”
Cổ Nhạc nói như vậy dẫn tới Nhất Hạ nhăn mày.
Nhất Hạ phản ứng đầu tiên muốn nói: Cậu không có tay sao?
Nhưng là, Nhất Hạ liếc mắt nhìn Thi Viêm một cái, đứng lên, đem chén đũa A Lộ đổi tới bên cạnh Thi Viêm, tự mình lấy quá chén đũa ngồi qua.
Thi Viêm thực tự giác đổi lại vị trí theo, lại ngồi vào bên cạnh Nhất Hạ.
Cổ Nhạc thấy hắn tích cực như vậy, đầy trào phúng, cười nhạo.
Nhất Hạ bởi vậy liếc Cổ Nhạc một cái.
A Lộ ra tới nơi, thấy mình mới tránh đi hai phút, vị trí liền bị dịch đi, đôi mắt chớp chớp một hồi, lúc này mới cầm chén đũa đưa tới, đi đến vị trí đã biến hóa ngồi xuống.
Thi Viêm thân thủ múc canh.
Hắn thấy chén canh của Nhất Hạ đã gần uống xong, hỏi Nhất Hạ: “Tôi giúp anh múc thêm?”
Nhất Hạ giật mình.
Y ngước mắt, vừa muốn khách khí, lại nghe Cổ Nhạc đối y nói: “Tôi muốn ăn tôm.”
Lực chú ý Nhất Hạ bị Cổ Nhạc hấp dẫn đi.
Thi Viêm liếc Cổ Nhạc một cái, tự giác hiến ân cần, lấy chén canh của Nhất Hạ múc canh vào.
Bát cơm Cổ Nhạc thực không khách khí đưa đến trong tầm tay Nhất Hạ, Nhất Hạ vươn đũa giúp cậu kẹp một con, nhưng là nghĩ nghĩ, chiếc đũa buông lỏng, đũa Nhất Hạ xoay hướng, giúp Cổ Nhạc gắp một cái chân gà.
“Anh già rồi hoa mắt có phải hay không?”
Tất cả mọi người đều nhìn hai người bọn họ.
Cổ Nhạc không biết nói gì nhìn chân gà trong chén, liếc y: “Hay là anh không biết cái gì gọi là tôm hả?”
Tất cả mọi người đều biết Cổ Nhạc không cao hứng.
A Lộ muốn giúp Cổ Nhạc lấy một con bỏ vào trong chén giúp Nhất Hạ hoà giải, không nghĩ, Nhất Hạ trực tiếp ngăn cản, đối Cổ Nhạc: “Cậu muốn miệng vết thương nhiễm trùng có phải hay không?”
Vừa rồi khi Nhất Hạ nấu cơm liền phát hiện.
Một đống tất cả đều là thịt bò, tôm, măng.
Không phải đồ ăn quý giá gì, nhưng là tất cả đều có hàm lượng protein quá cao, sẽ khiến cho miệng vết thương nhiễm trùng.
A Lộ nói Cổ Nhạc thích ăn. Cho nên mới mua trở về.
Nhất Hạ thấy may mắn ít nhất còn có một con gà, canh còn có thể hầm gà, bằng không, có y ở đây, Cổ Nhạc cũng chỉ có thể ôm chén cơm trắng nhìn người khác ăn.
Cổ Nhạc chớp mắt, mặt dài ra, nhìn chân gà, không có gì để ăn uống.
Hắn đem đũa buông xuống.
Bất quá ít nhất hắn không có phát giận.
Mọi người không nghĩ hắn dễ nói chuyện như vậy, trong lúc nhất thời, hai mặt nhìn nhau.
Thi Viêm nhìn hai người bọn họ cãi cọ, ngậm điếu thuốc, cuối cùng, đột nhiên: “Ta tính ở chỗ ngươi vài ngày.”
Thi Viêm nói ra khiến mọi người gia ngẩn ra.
Cổ Nhạc vừa vặn gặm một miếng chân gà, ngước mắt, như sói gườm hắn.
Thi Viêm thấy hắn như vậy, ha hả cười, nói: “Chỗ ở đang sửa chữa, ở khách sạn không quen, không chỗ đi.”
Cổ Nhạc đem thịt xé xuống.
Trừ bỏ mùi hương thịt gà, mặn ngọt chua cay giống như không có, hắn mày nhăn lại, đem chân gà ném trong chén, không mặn không nhạt nói: “Không có phòng.”
“Ta đây liền ngủ phòng khách.”
Thi Viêm nhưng thật ra không khách khí, “Lui” một bước nói chuyện.
Nhất Hạ, A Lộ cùng hai bảo tiêu cùng nhìn về phía Cổ Nhạc.
A Lộ đương nhiên biết Thi Viêm chấp nhất như vậy là do ai.
Nhưng là một bữa cơm thôi còn muốn đấu trí đấu dũng, có mệt hay không a?
A Lộ không để ý tới bọn họ, cuồng và cơm.
Nhất Hạ giúp Cổ Nhạc đưa khăn giấy, Cổ Nhạc không có tiếp, mà là vươn tay muốn Nhất Hạ lau dùm, Nhất Hạ bất mãn liếc hắn một cái, biết hắn cá tính kém cỏi, không cùng hắn so đo.
Cổ Nhạc lẳng lặng nhìn Nhất Hạ giúp mình lau tay.
Những người ngồi đó đút từng miếng từng miếng cơm vào miệng, đều đang chờ xem Cổ Nhạc như thế nào tống cổ Thi Viêm.
Cổ Nhạc đột nhiên nói: “Có thể a.”
Mọi người thực ngoài ý muốn.
“Dù sao anh cũng nằm trên giường tôi.” Cổ Nhạc thực không đứng đắn cười, ngước mắt đối Nhất Hạ: “Liền đem phòng của anh nhường cho hắn.”
Lời này nói nghe thật hạ lưu.
Thi Viêm sắc mặt biến đổi.
Nhất Hạ sắc mặt cũng biến đổi.
Động tác trên tay Nhất Hạ dừng lại.
Cổ Nhạc lấy khăn giấy trong tay y, tiếp tục tự mình xoa xoa, đối Thi Viêm nói: “Ngươi thích ở bao lâu liền ở bấy lâu, mọi người quen biết nhau lâu vậy, không có gì phải khách khí.”
Nhất Hạ nhìn về phía Thi Viêm.
Y biết mình là đi không được.
Nhưng là, ít nhất……
Nhất Hạ thấp giọng cầu Thi Viêm: “Cậu ở khách sạn được không?”
“Tôi……”
“Nga, a Nhạc ăn vụng.”
A Lộ nói hấp dẫn lực chú ý của hai người.
Cổ Nhạc lúc đang duỗi đôi đũa, lặng lẽ gắp măng xào thịt bò.
Tay không hết tham, trong chén đã có, còn không kịp đưa vào miệng, lần thứ hai tranh thủ gắp.
Nhất Hạ bất mãn ngó hắn.
Cổ Nhạc tự giễu ha hả, thu tay lại, tính cả đồ trong chén mình, tất cả đều cống hiến vào trong chén Nhất Hạ.
Nhất Hạ nhanh chóng đổi hết cơm đã được chan nước măng trong chén hắn.
Cổ Nhạc oán giận hai câu, chuyển mắt cùng Thi Viêm đối diện, khuôn mặt giảo hoạt châm chọc cười, khiến Thi Viêm nhìn, nao nao.
Thi Viêm hai mắt hơi hơi nheo lại.
Hắn nguyên bản còn suy nghĩ xem nên rời đi muốn hay không, để phòng cho Nhất Hạ.
Nhưng là hiện tại……
Hắn đem tàn thuốc vân vê.
Nhất định ở đây!