Chương 19: Sự khởi đầu cho sự kết thúc (2)
Xác nhận mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, quân đội Wasedes hùng mạnh xếp hàng ngang trước Oibbtks vững chãi. Đội quân đông đảo quân phục chỉnh tề, tất cả xếp thành ba hàng ngang ngang ngắn. Mặt mày nghiêm nghị, lạnh lùng chờ nhất cứ nhất động từ phía cánh cửa to lớn kia.
Tướng quân Kanlgst Covhelsle vẻ mặt chán chường, trong lòng tràn đầy khinh bỉ. Để tiêu diệt một ả đàn bà thôi cần gì phải huy động lắm lực lượng thế này chứ? Hắn chỉ định cử một tên sai vặt thấp kém đi, cùng lắm tặng ả ta một phát súng là hết chuyện. Thế nhưng mấy tên ăn không ngồi rồi của PNER cứ nằng nặc bắt ép hắn phải xếp cả một đội quân như thế kia, nếu không phải Jemsior Covhelsle – anh trai ruột của hắn ra lệnh thì hắn đời nào nghe theo mấy ông già bụng phệ kia?
Hơn nữa, sau khi suy nghĩ lại thì hắn cũng quyết định đi vì đích thân trừng trị kẻ phản bội của Wasedes – vương hậu Selly. Lần đó nếu không phải do đứa cháu gái này, mối quan hệ giữa Wasedes và Nicaraga đâu trở nên thù địch như thế này?
Selly Covhelsle có hôn ước từ nhỏ với Pistagonae – một nước lân cận Wasedes với mong muốn rằng hai nước hợp tác cùng nhau phát triển, cùng nhau đi lên chiếm giữ vị thế tuyệt đối trên thế giới. Thế nhưng năm mười tám tuổi của Selly, trong một lần thái tử Hestipone tới ngao du tại Wasedes, vô tình hai người gặp nhau. Đối với những nước theo chế độ quốc vương – vương hậu hẳn là luôn có những mối quan hệ định ước rất phức tạp. Cả Selly và Hestipone đều có vị hôn thê, nhưng họ đã bỏ ngoài tai tất cả để rồi để lại rất nhiều hậu quả khôn lường về sau.
Gặp nhau rồi, có thể yêu nhau và có thể dừng lại. Thế nhưng, hai con người có địa vị cao quý hơn hết thảy đã không màng những luật lệ và rào cản, họ đã trao cho nhau thứ quý giá nhất của họ. Kết quả là… đến đây thì thực sự đã tạo nên một làn sóng phẫn nộ không có điểm dừng từ quần chúng tới các lãnh đạo bộ máy nhà nước.
Quốc vương đương nhiệm bấy giờ của Nicaraga Hesstiliam tức giận tới thổ huyết, bệnh cũ tái phát mà qua đời, vương hậu Elimazily vì quá đau buồn mà bỏ đi biệt xứ, để lại Nicaraga hỗn loạn đến cùng cực.
Wasedes thì lâm vào tình trạng không kém Nicaraga. Tất cả những nỗ lực của hai nước xây dựng từ trước tới nay đều sụp đổ dưới sự ngoan cố của hai vị thừa kế tương lai.
Tình yêu… là thứ rất cố chấp.
Kanlgst Covhelsle với ngoại hình cao lớn, diện một bộ quân phục màu nâu vàng, trên tay phì phèo điếu thuốc xì gà để giảm bớt sự chán chường. Có chút xót xa khi nghĩ lại người cháu gái mà hắn hết mực yêu thương.. nhưng kẻ phản bội vĩnh viễn là kẻ phản bội. Vết nhơ về Selly Covhelsle sẽ không thể xóa nhòa, tồn tại như một nỗi hổ thẹn của gia tộc Covhelsle.
CẠCH!!
Tiếng mở cánh cổng nặng nề vang lên, quả thực rất chói tai!
Di Hân bình thản tiến từ bên trong bước ra ngoài, một luồng gió lạnh chợt thổi qua. Mái tóc xoăn dài của cô khẽ bay trong gió, thêm bộ dạng hờ hững kia của cô.. cùng thái độ lạnh như băng, quả thực có chút khiến người khác si mê.
Tuy nhiên, trong mắt một vài người của Wasedes và Kanlgst thì đó lại là sự khiêu khích lòng tự trọng của Wasedes.
Tòa nhà khang trang im lìm phía sau Di Hân, một mình cô lẻ loi cầm một khẩu súng ngắn. Bao quanh tứ phía là quân đội đông đảo của Wasedes, đối diện cô là một người đàn ông trung niên tóc vàng có râu quai nón, đưa đôi mắt dại dại nhìn chằm chằm vào gương mặt hoa mĩ của cô. Phải trái đều có quân mai phục của Wasedes, dù nhìn thế nào thì phần thua cũng chỉ về phía Di Hân. Cô một mình lẻ loi giữa một bầy nhím gai góc, cô có thể sao?
Nhưng sao cô lại có thể để xảy ra chuyện như thế?
Bàn tay vuốt ve khẩu súng, giọng Eatran chuẩn gốc có chút đùa cợt trầm ổn vang lên:
“Chẳng hay, các vị tìm tôi?”
Quả nhiên với danh phận cao quý sinh tồn trong hắc đạo đã lâu, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không hề ảnh hưởng tới giọng điều cợt nhả của cô.
“Ngươi là Amy White?” Kanlgst Covhelsle cất giọng nói có chút mỉa mai, lúc này trên tay hắn vẫn cầm điếu xì gà tỏa nhiều khói, khiến người khác khó chịu.
PẰNG!
Vừa dứt lời, lập tức Di Hân không khách khí tặng ngay cho Kanlgst Covhelsle một viên đạn từ khẩu súng Jericho 941 ngay bắp chân khiến hắn chưa kịp giữ thăng bằng, liền choạng vạng ngã phịch xuống đất.
Chạm tới điều cấm kỵ của Di Hân, cô sẽ không tiếc một viên đạn để làm lễ mừng gặp mặt đâu! Tên của cô không phải thứ có thể dễ dàng gọi như thế, đặc biệt là từ miệng của một tên đang đầy mùi khói thuốc, thở phì phò trước mặt cô như thế là đang khinh bỉ cô sao?
Binh lính Wasedes khá ngỡ ngàng, đây là.. lần đầu tiên! Họ được nhìn thấy một người con gái vẻ ngoài mỏng manh lại có thể hành động ngông cuồng như thế? Hơn nữa, ra tay với thủ lĩnh của bọn họ ngay trước mắt binh lính là coi thường Wasedes họ hay sao?
Tức thì ba hàng binh lính Wasedes giơ hết súng ống lên, chuẩn bị với tư thế sẵn sàng chĩa thẳng vào con mồi phía trước là Di Hân. Sẵn sàng chờ lệnh từ phía tướng quân.
Kanlgst Covhelsle hoảng hồn nhìn người phụ nữ trẻ tuổi kia có khí chất lạnh lẽo vừa tặng hắn một viên đạn, quả thực.. hắn có chút sợ hãi vì khí thế áp đảo từ đôi đồng tử u ám kia.
“Ngươi làm gì thế hả?” giọng nói của Kanlgst Covhelsle tức giận mà hét lên, lần đầu tiên bị một ả đàn bà coi thường, tại sao hắn lại không nổi giận?
“Ngươi đủ tư cách để gọi tên ta sao?” lần này, Di Hân thực sự rất tức giận! Từ khi nào cô lại bị người khác coi thường? Nếu không phải những tên ch.ết dẫm này thì cô đã chính thức đứng trên cương vị lão đại đương nhiệm của Nguyễn gia, thế mà giờ lại dám ở đây coi thường cô sao?
Vẻ mặt của cô tức giật đến tột độ, đến nỗi mà đường gân xanh trên trán còn nổi lên, bàn tay cầm khẩu súng ghì chặt vào nó. Đáy mắt bừng lên một ngọn lửa cháy rực..
“Một ả đàn bà chỉ nên yên vị mà bám thân xác đàn ông, ở đây nói chuyện với ngươi cũng đã đủ sỉ nhục thân phận của Wasedes ta, gì mà đủ tư cách hay không?” phát ngôn từ một vị tướng quân anh dũng Wasedes, quả thật khiến người khác có chút không lường trước được.
PẰNG!
Một viên đạn nữa bay ra từ Di Hân gim thẳng vào bắp đùi của Kanlgst Covhelsle. Vừa nãy khi nhận viên đầu tiên, vì Di Hân bắn ngay vào huyệt của chân hắn, khiến Kanlgst Covhelsle chưa đứng lên nổi, khó nhọc vịn vào tên cận vệ đứng cạnh để đứng lên nhưng cũng không quên mạnh miệng. Ai ngờ vừa dứt lời, Di Hân lại không khách khí tặng ngay thêm viên nữa vào bắp đùi của hắn. Lần này Kanlgst Covhelsle thực sự khuỵu hẳn xuống, không còn chút sức lực nào ở chân trái để đứng lên.
Tên cận vệ đứng cạnh hắn tức giận rút súng chĩa thẳng vào Di Hân, ai ngờ chưa kịp lên nòng đã bị cô làm ngay một viên giữa mi tâm, gục tại chỗ.
Binh lính xếp thành hàng xung quanh cô chợt run rẩy, dũng khí vừa nãy không biết tan biến đâu hết rồi. Khí thế cường hãn từ Di Hân đã dọa họ sợ ch.ết khiếp!
“Biết điều thì lui xuống đầu hàng!” Di Hân hạ thấp âm thanh lạnh lẽo đến tột độ, giọng nói của cô đã bắn ra âm hàn.
Binh lính Wasedes nào dám đầu hàng? Gia đình, vợ con của họ đều trông chờ vào họ cả, lui xuống rồi họ lấy gì mà ăn? Ba hàng toàn những thanh niên cao to lực lượng coi lời của Di Hân như không khí, họ vẫn tiếp tục vững chãi đứng yên đó.
“Thật sao?” không khí xung quanh chợt ngưng đọng, đôi đồng tử tím tối sầm lại, phủ đầy sương mù. Đừng chọc tới cô, một khi con mãnh thú ngủ sâu trong cô tỉnh dậy, hậu quả rất khó lường! Lần này! Thực sự đã khơi ra cơn giận khủng bố của Di Hân.
“…” đáp lại câu hỏi của cô chỉ có tiếng rít của gió.
Bỗng dưng từ đâu vang lên một loạt tiếng chạy vút trong gió, lập tức một đội ám vệ nhanh nhẹn vây quanh quân đội của Wasedes, trên ngực trái của họ có thêu một hình một mũi tên đỏ rực của mang màu của máu. Đó là biểu tượng người của Nguyễn gia.
Tất cả đều cúi thấp người xuống, họ mỗi người đều đeo một chiếc kính đặc vụ màu đen. Vừa vặn che mặt của họ và chĩa đúng tầm ngắm, ai nấy đều đưa một khẩu súng màu bạc vào đầu của quân đội Wasedes.
Không nói không rằng, Di Hân bước tới trước mặt Kanlgst Covhelsle một cách cao ngạo. Cô như muốn lột sạch hết tâm tư dơ bẩn của hắn, khiến Kanlgst không nhịn được mà cảm thấy một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Đôi đồng tử màu tím kia thật đặc biệt, trong veo nhưng lại phủ một lớp khói mù mịt, khiến hắn nhìn có chút si mê.
Thế nhưng, cô đưa đôi tay đã được bao bọc cẩn thận trong găng tay của riêng cô cùng khẩu súng ngắn lên giữa thái dương của Kanlgst. Khí chất lạnh lẽo đến tột độ, có thể thấy rằng cơn giận của cô thực sự đã lên tới đỉnh điểm.
Chấn Phong từ đâu bước tới cùng Kỳ Tuyết, trên tay mỗi người đều cầm một khẩu súng cùng bộ mặt.. mỉm cười như đến giờ tử sát!
Di Hân.. cô tức giận đến nỗi từng đường gân xanh nổi lên vì cô bóp chặt lấy khẩu súng trên tay
Nặng nề vô cùng!
Có phải.. thân phận thật sự của Amy White đã đến lúc công bố rồi không?
Cô rối rắm.. Cái hắc đạo này rất ch.ết tiết!!! Tại sao cuộc đời cô lại nhuốm một màu máu? Mà không phải một màu khác?
Cô rất ghét màu đỏ, vô cùng căm ghét thứ gì liên quan đến màu đỏ của máu. Nhưng mà.. cô lại thường xuyên đối mặt với nó, cô có thể làm gì đây?
Biểu tượng của Nguyễn gia là một mũi tên màu máu, cô từng muốn xé nát cái hình ch.ết tiệt đó đi. Nhưng.. là một biểu tượng tượng trưng cô còn có thể làm gì khác?
Di Hân đứng im lại một chỗ, đôi đồng tử tím sáng rực lên với ngọn lửa trong ánh mắt như muốn thiêu đốt Kanlgst mặt mũi tái mét lại, máu từ chân hắn cứ liên tục chảy ra, thân hình cao lớn của hắn quỳ rạp dưới chân cô mà run lẩy bẩy. Sự tức giận lan truyền khắp cả cơ thể của cô, khiến đôi vai mảnh khảnh tức đến mức run rẩy, gân xanh nổi dọc cả cơ thể cùng đế giày đã sớm lung lay.
“Hân lão đại, giết hắn rồi cô có lợi gì chứ?” một giọng nói xa lạ cực kỳ vang lên trong làn không khí ngột ngạt đến tĩnh lặng, khiến chủ nhân của giọng nói ấy nhanh chóng nhận được sự chú ý.
Trần Khắc Duy – Ethan Josover lão đại đương nhiệm của Trần gia.
Kanlgst nhìn hắn như tia hi vọng cuối cùng, hắn nhanh chóng dùng giọng điệu lắp bắp của mình nói thành lời:
“Xin ngài, xin ngài cứu tôi. Tôi là Kanlgst Covhelsle của Wasedes, tôi có thể cho ngài mọi quyền lực ngài muốn. Xin ngài hãy giúp tôi dừng hành động của ả đàn bà này!”
PẰNG!
Kanlgst vừa nói dứt lời, hắn trợn tròn mắt lên nhìn Di Hân, một dòng máu đỏ rực tuôn ra từ thái dương của hắn. Hắn ngã xuống!
“Giết hắn ư? Ta được nhiều chứ? Giúp thế giới này rửa được một vết nhơ!” cô ngoảnh mặt về phía Khắc Duy, mỉm cười thật mỉa mai, giọng điệu của cô bâng quơ.
Hắn cũng chỉ đứng đó, thân hình cao lớn cùng mái tóc ngắn được gió thổi qua. Khắc Duy diện bộ âu phục màu đen rất chỉn chu, khuôn mặt tuấn lãng của hắn đủ để người khác mê muội, thế nhưng lúc này chỉ nhìn chằm chằm vào Di Hân, hắn mắt đôi mắt với đôi đồng tử bí ẩn kia. Trong đáy mắt của hắn có vô vàn cảm xúc, si mê có, bất lực có, khó chịu có.. vậy mà lại không thể bộc lộ ra. Chỉ có thể đứng đó, chỉ có thể nhân cơ hội này được ngắm nghía cô cho kĩ càng, chỉ có thể lúc này dám đối diện với cô như thế.
Cùng một vị trí, tại sao cô lại xa vời đến thế?
Cùng một danh phận, một địa vị, một giai cấp, tại sao hắn lại không thể nhìn thấy bóng dáng của cô được rõ hơn?
Tưởng rằng hai người này sẽ đứng nhìn nhau như thế, nhưng..
“Lão đại, tổng thống Wasedes cùng các vị quan chức PNER có lời mời ngài sang cùng Trần lão đại. Lão đại có đi không ạ?” tiếng nói lạnh lẽo của A Hắc phát ra từ chiếc hoa tai của Di Hân, hắn là người chịu trách nhiệm về mọi thông tin liên lạc của Di Hân từ mọi phía.
Mấy lão già này thông tin thật nhanh đi? Định dụ cô sang đấy để đánh bắt một lứa cũng Trần Khắc Duy? Cô cũng nên có chút quà cáp để góp vui chứ nhỉ?
Trên môi của cô.. nở một nụ cười đẫm máu đến rợn người.
Vậy thì quà là.. thủ cấp của Kanlgst Covhelsle đi?
---------
Tiện đây Hân cũng xin giải thích một số thắc mắc trong câu chuyện nhé: như tại sao lại xưng hô lẫn lộn là đại tiểu thư và lão đại thì cũng như mọi người biết Di Hân vẫn chưa chính thức lên vị trí lão đại đương nhiệm. Ở đại bản doanh, tất cả mọi người luôn có một danh phận nhất định, nên xưng hô là đại tiểu thư để tránh mạo phạm tới các vị lão đại đời trước. Còn xưng hô lão đại là vì trong mắt người ngoài, Di Hân đã 17 tuổi và là người thừa kế hợp pháp nên là lão đại đương nhiệm đối với họ. Còn tại sao cái tên Amy White nổi tiếng thế giới, và Di Hân cũng là Amy White ai cũng biết nhưng vẫn chưa lộ thân phận của Amy White thực sự là vì đối với mọi người thì cô biệt tích không biết ở đâu, lại còn rất nhiều tin đồn là Amy White nổi tiếng kia là người Tây Âu và ngoại hình khác hoàn toàn Di Hân nên họ không hề nghĩ hai Amy White là một. Và cái tên Amy White kia của Di Hân chỉ là tên tiếng Anh và là vô danh tiểu tốt, cái tên nổi danh thật sự là Nguyễn Ngọc Di Hân.
Các bạn còn điều gì thắc mắc cứ liên hệ với mình nhé ^^