Quyển 1 - Chương 64-1: Dẫn tới họa thủy (Thượng)
Phía sau lục nữ, Anh Đào và A Cừu mỗi người trạm ở một góc, tay nắm binh khí bên hông, thần tình tràn đầy sát khí.
Khánh Kỵ bùi ngùi thở dài nói:
- Có rất nhiều chuyện, chỉ có những đại nhân vật mới có thể chân chính quyết định nó, đối với những nhơ nhớp trong đó, đối với những chân tướng trong đó, kỳ thật trong lòng đôi bên đều biết rất rõ ràng. Nhưng mà, bọn họ sẽ không vạch trần, bởi vì một khi vạch trần, trò chơi sẽ không thể chơi thêm được nữa. Cho nên, điều đó không thể ồn ào cho cả phố chợ nghe thấy...
Tiểu Nhã tuyệt vọng hô nhỏ:
- Công tử...
Khánh Kỵ chua sót nói:
- ... Bọn họ luôn có một lý do đường hàng, hoặc là vì nước, hoặc là vì dân, hoặc là vì đại nghĩa thiên hạ, kì thật trong tâm đều là vì tập trung ích lợi về họ, thử hỏi, bọn họ làm sao có thể cởi cái áo khoác đường hoàng này ra, khiến cho chính mình bại lộ trước mặt tiểu dân? Lực lượng của tiểu dân tuy rằng không đủ để quyết định một đại sự, lại có thể phá hỏng một đại sự.
Sáu vũ kỹ mỗi người đều thông minh lanh lợi, Tiểu Nhã vừa quỳ, năm người kia đã nhanh chóng thông suốt mấu chốt trong đó, tất cả đều quỳ rạp xuống trước mặt Khánh Kỵ, cả người phát run bần bật.
Khi nam nhân biến các nàng trở thành một món đồ chơi để vui tai vui mắt, các nàng có thể được tâng bốc lên đến tận mây xanh, chẳng sợ mà vui cười hờn mắng những đại nhân vật nắm trong tay quyền sinh quyền sát, hắn cũng sẽ chẳng để ý, ai mà lại làm khó cho một món đồ chơi của mình cơ chứ? Nhưng khi các nàng chân chính mạo phạm vào ích lợi của một đại nhân vật, mệnh của các nàng cũng không khác gì một con kiến, người đó sẽ không nhăn mặt chút nào nhìn các nàng ch.ết, lục nữ hiển nhiên là hiểu được điểm này rất rõ ràng.
Khánh Kỵ ngồi xuống lan can sơn son của đình, cười khổ nói:
- Ta nói có lẽ ngươi sẽ không tin, ta trước kia kỳ thật ngay cả giết một con gà cũng không dám, khi ta lần đầu tiên giết gà, một dao hạ xuống, con gà chạy đi, tay của ta mềm tới mức cầm dao cũng không nổi...
- Công tử tha mạng..., tha mạng..., - Sáu cô gái bò tới dưới gối hắn, sắc mặt trắng bệch.
Anh Đào cùng A Cừu lạnh lùng đi theo, chậm rãi rút binh khí ra ngoài, thanh âm lưỡi đao ma sát với vỏ bao nghe rõ tới nổi cả da gà.
“Nam nhi đương sát nhân, sát nhân bất lưu tình,
Thiên thu bất hủ nghiệp, tẫn tại sát nhân trung.
Tích hữu hào nam nhi, nghĩa khí trọng nhiên nặc.
Nhai tí tức sát nhân, thân bỉ hồng mao khinh.”
“Nam nhi phải giết người, cứ giết chẳng sờn lòng
Nghiệp thiên thu muôn thuở, chém giết lập nên công
Xưa có chàng tráng sỹ, nghĩa khí nặng như non
Giết người trong nháy mắt, ch.ết nhẹ tựa lông hồng.”
Đây chính là những miêu tả sinh động về tráng sĩ thời kỳ Xuân Thu, bọn họ coi tính mạng chính mình tựa như lông hồng, sao có thể bỏ qua nghiệp lớn mà thương tiếc vài tiếng cười mua vui của nữ tử.
Khánh Kỵ giống như không nhìn thấy sáu người nước mắt tuôn rơi, hắn nhìn một đám mây bay xa xa, buồn bã nói:
- Khi ta vừa cảm giác tỉnh lại, liền phát giác ra chính mình vừa mới ch.ết một lần. Ai..., vô tri vô giác dãy giụa trong tay Tử thần đã lâu, ta rốt cục còn sống đến bây giờ. Có điều, một mũi tên ngày hôm qua, khiến cho ta ý thức được kỳ thật tử vong luôn luôn tại bên người ta, luôn như hình với bóng bên ta. Vì thế, ta đã nghĩ rằng, ta nếu còn sống, sẽ quý trọng mỗi một ngày, hưởng thụ mỗi một ngày, khi nào ta cần phải đưa ra lựa chọn, cũng sẽ không chút do dự.
Hắn cúi đầu, nhìn sáu nữ tử quỳ gối trước người:
- Ta biết các ngươi vô tội, không biết vì sao lại trở thành những nữ tử đáng thương, ta cũng không đành lòng làm như vậy với các ngươi. Có điều, nếu tấm màn che này không bị vạch trần, ba nhà thế gia sẽ còn chơi với ta thêm nữa. Nếu vạch trần thì sẽ thế nào? Ta, còn có người của ta, mấy trăm hán tử trung thành và tận tâm với ta, ta không thể coi khinh tính mạng bọn họ.
Ngữ khí Khánh Kỵ ngưng lại, ánh mắt buông xuống nhìn chằm chằm vào cổ của nàng. Cổ của nàng tinh tế, trên da thịt trắng bóng nhẵn nhụi có vài sợi tóc đen rủ xuống hơi hơi phất phơ trong gió, nếu xuống tay vào chỗ này, tin rằng một đao có thể chặt đứt đầu nàng. Khánh Kỵ nói xa xăm:
- Tối hôm qua...
Tiểu Nhã đột nhiên lết gối về phía trước, ôm lấy hai chân hắn, vùi khuôn mặt loang lổ nước mắt vào hai chân của hắn, run giọng nói:
- Tối hôm qua, công tử cùng chúng hầu gái vui vẻ thân mật cá nước, cùng chăn cùng giường, trắng đêm không rời nửa bước.
Khánh Kỵ ngẩn ra:
- Ô? Chúng ta đêm qua vẫn luôn ở cùng một chỗ, chưa từng tách ra một lát?
- Đúng, công tử cùng chúng hầu gái khó có thể chia lìa, một đêm ân ái, chưa từng rời nhau một chút nào.
Khóe miệng Khánh Kỵ hơi động một chút, tỏ vẻ giật mình:
- Đêm qua ta cùng với Quý Tôn công tử uống rượu say khướt, mơ mơ hồ hồ, rất nhiều chuyện còn không nhớ rõ, bảy người chúng ta quả nhiên một đêm chưa từng tách rời sao?
- Đúng vậy, chúng ta tỷ muội sáu người một đêm chưa từng tách rời khỏi công tử. - Lần này không phải chỉ một người Tiểu Nhã, mà là lục nữ đồng thanh đáp.
- Công tử, đại sự quan trọng hơn, không thể động lòng dạ đàn bà!
Anh Đào bước tiến đến trước mặt, vội vàng nhắc nhở, hắn không hy vọng rằng nghiệp lớn của công tử lại bại bởi những chuyện vặt như dính vào nữ lưu, mắt thấy Khánh Kỵ mềm lòng, trong lòng không khỏi khẩn trương. Ở đằng trước đã an bài tốt, lục nữ vừa ch.ết, lập tức sẽ kéo vào xe của Khánh Kỵ, lại cho một người đưa lục nữ ra khỏi phủ, đêm qua thích khách tới đây ám sát, chuyện ngộ sát lục nữ thật dễ như trở bàn tay, lúc này lại có Quý Tôn Tư làm nhân chứng, có thể nói không thể chê vào đâu được, tuyệt không có sơ hở, nếu mà công tử mềm lòng, lại để sót sáu mầm mống tai họa.
Dịch Niểu nước mắt đau thương nói:
- Công tử khai ân...
Khánh Kỵ nhìn sáu cô gái trước mắt, trong lòng đấu tranh một lúc lâu, mệnh lệnh nhẫn tâm tuyệt tình kia cuối cùng vẫn không nói nên lời. Các nàng chỉ là sáu nữ tử không hề có quan hệ với chuyện này, sát phạt quyết đoán, nói nghe có vẻ dễ dàng, lúc làm thật thì lại chẳng biết đụng phải biết bao nhiêu ý thức và đạo đức cố hữu, hắn đúng là vẫn chưa thể khởi tâm địa cứng rắn, làm cho các nàng hương tiêu ngọc vẫn ở đương trường, thây phơi đầy đất.
Khánh Kỵ thở dài một tiếng, do dự hỏi:
- Các ngươi... Hiện giờ có tính toán gì chưa, chỉ là muốn rời khỏi sao?
- Công tử!
Anh Đào mắt đã đỏ rực, gấp đến độ rút cả kiếm ra: Không thể được, nếu công tử không đành lòng hạ lệnh, đành phải giành lấy giết người trước, vô luận như thế nào, không thể bởi vì sáu nữ tử chẳng có gì quan trọng mà làm hỏng đại kế phục quốc của công tử.
- Không không không, công tử. - Vừa nghe thấy "keng" một tiếng lưỡi kiếm tuốt ra khỏi vỏ, lục nữ liền hoảng sợ thất sắc, Tiểu Nhã ôm chặt hai chân Khánh Kỵ, ngẩng mặt lên đau khổ cầu xin:
- Chúng nô tỳ không muốn rời đi, công tử tuấn tú lịch sự, oai phong bất phàm, chúng tỳ nữ đã sớm ái mộ công tử, nguyện ý lưu lại phụng dưỡng bên người công tử, chỉ cầu công tử khai ân thu nhận.
Tâm tư cứng rắn của Khánh Kỵ cuối cùng thả lỏng, một câu "Giết các nàng" vẫn không nói nên lời, hắn thở dài, áy náy liếc mắt nhìn Anh Đào một cái, đặt tay lên vai Tiểu Nhã, nhẹ nhàng vỗ vỗ, thân mình Tiểu Nhã không khỏi phát run. Thanh âm Khánh Kỵ lạnh lùng nói:
- Tiểu Nhã, ngươi là nữ tử thông minh, sáu người các ngươi đều thực thông minh. Hôm nay, ta không phụ các ngươi, hy vọng ngày sau các ngươi cũng sẽ không phụ ta...
Tiểu Nhã mừng như điên, vội vàng buông hai chân hắn ra, dập đầu liên tục nói:
- Tỳ nữ không dám, tỳ nữ tạ ơn đại ân của công tử. - Năm nữ tử còn lại cũng dập đầu liên tục.
Khánh Kỵ thở dài, đứng thẳng người nói:
- Tốt lắm, cảm tạ ta cái gì, các ngươi đều đứng lên đi.
Hắn nhìn thấy sáu nữ tử lo sợ không yên không dám đứng dậy, thản nhiên nói: - Ta hiểu được tâm ý của các ngươi, các ngươi chính là nhân vật như nhàn vân dã tước (1), sống cuộc sống tiêu diêu tự tại, căn bản là không muốn bị trói buộc trong các nhà giàu nhà cao cửa rộng. Huống hồ là bản công tử hiện giờ cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, ngay cả nhà giàu cũng không được bằng, các ngươi cứ tạm lưu lại đây đã, chờ mọi chuyện qua rồi, nguyên do bên trong không còn sợ bị người khác biết được nữa, ta sẽ tha cho các ngươi đi. Hiện tại, phải làm phiền các ngươi trước tiên ở lại đây cho tốt, A Cừu, đưa các nàng trở về phòng, chăm sóc cẩn thận!
- Rõ! - A Cừu nâng kích đáp lời, hung hăng liếc mắt lườm sáu nữ tử một cái, dường như oán trách các nàng khiến cho công tử thay đổi tâm tính vậy.
Tiểu Nhã lại dẫn đầu quỳ gối nói:
- Công tử nhân đức, tạ ơn ân không giết của công tử. Chúng tỳ nữ nguyện làm nô tỳ cho công tử, không muốn rời đi.
Khánh Kỵ làm sao có thể tin tưởng cõi lòng bên dưới dao mổ, chỉ ảm đạm cười nói:
- Đây không phải chủ ý của cô nương, Khánh Kỵ sao biết được? Không cần phải cố ý lấy lòng ta, ta bảo không giết, chỉ cần ngươi không làm hỏng đại sự của ta, đó là không giết!
Tiểu Nhã hoảng sợ nói:
- Tỷ muội chúng ta chỉ biết đêm qua cùng công tử triền miên một đêm, trắng đêm không tách rời, chuyện gì khác cũng không biết, chuyện gì cũng không nhớ trong lòng.
Khánh Kỵ ngửa mặt lên trời cười ha hả, đi nhanh hướng ra phía ngoài, sáu mỹ nhân vừa mới thoát ch.ết hai tay chồng lên nhau phục xuống đất, trán chạm vào tay, bái lạy thật lâu không dám đứng dậy, ở dưới ánh nắng mặt trời, mồ hôi thấm cả ra ngoài y phục...
---------------2554
(1) Nhàn vân dã tước: Như mây trôi nhàn hạ, chim tước tự do trong rừng.